Đương nhiên, trường phong ba này sau đó trở thành chủ đề bàn luận của mọi người, cũng như Thái Thúc Thành chính là thủ hạ của vị Bạch tổng quản kia. Vị Bạch tổng quản thần bí này không trực tiếp đánh bại Ba La Già, hơn nữa chính là bởi vì biểu hiện dũng mãnh phi thường của hắn, cứu được bốn người Thái Thúc Chính. Trong cả yến hội, truyền đến tiếng hô tà dị, chính là hắn trong chớp mắt giết chết liền bốn gã tạp tu thích khách.
- Bạch tổng quản, đây là lễ vật do Nhị công tử đưa tới.
Hứa Gia đã khôi phục lại sau trường phong ba kia, nàng một thân đồng phục nghề nghiệp, xinh tươi lão luyện.
Nhìn thấy phía sau nàng là đống lễ vật đã chất cao như núi, Trần Mộ có chút đau đầu. Bởi vì hắn cứu Thái Thúc gia tam vị công tử, mấy ngày qua có thể nói là nhận lễ vật không ngừng. Đầu tiên là Thái Thúc Dong tự mình phái người đưa đến một đống lớn lễ vật, cảm tạ hắn đã cứu ba đứa con của mình. Lập tức Thái Thúc Thành tự mình mang theo rất nhiều lễ vật tới tầng trệt nơi Trần Mộ ở, khiến vị huấn luyện tạp tu trợn mắt há mồm. Chân trước Thái Thúc Thành vừa mới rời khỏi, Thái Thúc Chính đã phái Hoắc Gia đưa lễ vật tới. Làm Trần Mộ dở khóc dở cười chính là, các trưởng lão của Thái Thúc gia đều phái người tới đưa lễ vật. Bởi vì lễ vật quá nhiều, hắn không thể không kiếm một căn phòng đặc biệt dùng để chất đống lễ vật.
Các tạp tu đang huấn luyện ở đây líu lưỡi không thôi. Trái lại, thể diện của vị Bạch tổng quản này cũng thật lớn! Về biểu hiện thần dũng của Bạch tổng quản tối hôm đó, là truyện gây xôn xao cả thành phố Đông Thụy, nghiễm nhiên trở thành nhân vật danh tiếng nhất của thành phố Đông Thụy. Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào chuỗi vòng tay đen trắng không có gì là nổi bật trên tay Bạch tổng quản, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ. Chuỗi vòng tay này là vòng tay Đàm Vũ Mân tiểu thư đã đeo ba năm a, trong đồn đại của giới chợ đen đã có người ra giá trên trời để mua vòng tay này. Bọn họ còn nghe nói, vấn đề cuối cùng là vòng tay thuộc sở hữu của ai, cũng thêm một bước chứng minh được sự cường đại của Bạch tổng quản. Sau đó, tứ cường còn lại ba người đồng thời bỏ cuộc, chắp tay đem chuỗi vòng tay này tặng cho Bạch tổng quản. Sau đó trong một lần gặp gỡ, La Tình - tinh anh trẻ tuổi của La gia - từng thản nhiên nói với các tỷ muội của mình rằng mình không phải là đối thủ của Bạch tổng quản.
Sự cường đại của Bạch tổng quản, cũng làm cho bọn họ cảm thấy phấn chấn, đám người tạp tu hiện giờ đều ưỡn ngực ngẩng đầu, hồng quang đầy mặt, có thể làm thủ hạ của một nhân vật anh hùng như vậy, thật là một chuyện rất có mặt mũi. Duy nhất làm họ cảm thấy tiếc nuối chính là bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Bạch tổng quản ra tay.
Rời suy nghĩ từ đống lễ vật chất cao như núi, Trần Mộ quay về Hứa Gia nói:
- Vậy xin Hứa tiểu thư giúp ta nói tiếng cảm tạ đối với nhị công tử.
Hứa gia thản nhiên cười:
- Không thành vấn đề.
Giọng nói của nàng lại thay đổi, nhẹ giọng:
- Không biết tiểu nữ có thể có vinh hạnh mời Bạch tổng quản cùng ăn tối không? Xuất thân của ta cũng không lớn như tam công tử lão gia tử, chỉ có thể mời Bạch tổng quản ăn một bữa cơm.
Trần Mộ thoạt tiên theo ý thức muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Hứa Gia, do dự nói:
- Đây là vinh hạnh của tại hạ! Nhưng ngay trong phòng ăn của đại lâu nhé.
- Được a! Sáu giờ rưỡi tối nay, không gặp không về a.
Hứa Gia thấy Trần Mộ gật đầu, mới vui mừng xoay người rời đi. Bước chân nhẹ nhàng thoải mái nói không nên lời.
Trần Mộ đột nhiên nhìn thấy mắt Thái Thúc Anh mở to nhìn chằm chằm vào lễ vật, không khỏi mỉm cười:
- Người đi chọn đi, thích cái gì. Cứ lấy.
Thái Thúc Anh hoan hô một tiếng, liền lao đến đống lễ vật.
Tang Hàn Thủy không có bất cứ phản ứng nào. Chỉ coi như là chuyện đương nhiên. Đối với chuyện này hắn cũng không có nhiều kinh ngạc. Trong mắt hắn, Kiều Nguyên chính là cao thủ bài danh đứng thứ năm mươi trên Hắc Tuyến Tinh bảng! Mà trong vài năm nay thanh danh của Kiều Nguyên không xuất hiện trên Hắc Tuyến Tinh bảng, nên trình độc của hắn không có thể dự đoán được. Với thực lực của Hắc Tuyến Tinh bảng mà cũng không thể tra xét nội tình của Kiều Nguyên, Kiều Nguyên trong lòng mọi người lại càng thêm thần bí.
Thấy đám tạp tu có phần không yên lòng. Hắn nhất thời gầm lên:
- Tất cả đều đánh cho có tinh thần cho ta! Tên nào nhẹ tay thì … Hừ hừ!
Các tạp tu lập tức mạnh mẽ đánh. Ra tay tàn bạo hẳn lên. Mấy ngày này bọn họ cũng nếm đòn không ít rồi.
Trần Mộ suy tư trong chốc lát. Liền cất bước đi tới một gian phòng huấn luyện. Đây là phòng huấn luyện của Tiểu Bộ Mặc. Phòng huấn luyện thân thể căn bản.
Bên trong phòng huấn luyện. Mồ hôi Tiểu Bộ Mặc đổ như mưa. Đôi mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn trợn tròn. Trong miệng liên tục gào thét. Duy A thấy Trần Mộ tiến vào liền qua đón.
- Tiểu Bộ Mặc tiến triển thế nào rồi?
Trần Mộ hỏi. Hai người đi tới một góc.
Duy A nói:
- Không tồi. Tiến bộ rất nhanh.
Trần Mộ ngược lại có chút không ngờ, phải biết rằng, Duy A đối với hắn căn bản cũng không đánh giá cao như vậy, hắn từ Duy A chỉ nghe được đại khái nhiều nhất chỉ là “bình thường” “hoàn hảo” các loại.
- Xem ra Tiểu Bộ Mặc thật sự có thiên phú.
Trần Mộ có chút vui mừng, hắn rất thích tiểu nam hài ít nói này. Hắn đột nhiên chuyển đề tài:
- Điều tra được lai lịch của những người đó chưa?
- Ừ, là Pháp Á.
Duy A trả lời rất quả quyết, hắn liếc nhìn Trần Mộ một cái:
- Nữ nhân ngươi từng hôn cũng tới.
Trần Mộ theo Thái Thúc Thành tham gia yến hội, Duy A vẫn đều ẩn mình tại một nơi bí mật. Nhưng hắn cũng không ra tay, mà len lén theo sát mấy tên tạp tu chạy thoát kia. Tra ra ai là người đứng sau điều khiển bọn họ.
- Pháp Á? Nàng?
Trần Mộ có phần ngây người. Hắn không thể ngờ. Chuyện lại có thể là do Pháp Á làm. Nhưng bây giờ nghĩ lại, phong cách khởi sự tương đối ăn khớp với phong cách của Pháp Á. Mà khi nghe Duy A nói nữ nhân hắn đã từng hôn cũng tới. Trần Mộ lại sửng sốt. Trong đầu lại đột nhiên thoáng hiện đôi môi kiều diễm ướt át kia, còn có cái cằm trắng như tuyết.
Mình đang nghĩ gì đây? Trần Mộ lòng thầm cả kinh, cười khổ nói:
- Chẳng lẽ bọn họ truy đuổi đến nơi này? Hiệu suất quả là rất cao a.
Duy A lắc đầu:
- Bọn họ hẳn là không phát hiện ra ngươi.
Không phát hiện ra mình? Không phải vì mình mà tới? Lời của Duy A lại một lần nữa làm đại não của Trần Mộ hoạt động cực nhanh. Ngẫm lại tình huống hôm đó, hắn rất nhanh đồng ý với phán đoán của Duy A. Mục tiêu ngày đó của tạp tu thích khách chính là ba vị công tử của Thái Thúc gia, mà không phải là mình.
- Xem ra ta cùng nữ nhân này không chết không thôi a!
Trần Mộ nửa đùa nửa thật nói, trong lòng suy nghĩ tại sao nữ nhân này lại muốn xuống tay với ba vị công tử của Thái Thúc gia. Thái Thúc gia là thế gia giàu có nhất trong thành phố Đông Thụy, xem như là đã suy vong. Mà Pháp Á làm như vậy, rõ ràng là có ý đồ. Thái Thúc gia có cái gì đáng giá khiến Pháp Á có ý đồ? Trần Mộ vắt óc suy nghĩ, đột nhiên, trong lòng giật mình, chẳng lẽ Pháp Á cũng vì Kim ban nhuyễn dịch khuẩn mà tới?
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể! Hắn thật sự không nghĩ ra Thái Thúc gia còn có cái gì đáng giá khiến Pháp Á làm lớn chuyện như vậy, trừ Kim ban nhuyễn dịch khuẩn. Đây là khả năng duy nhất hắn nghĩ đến!
Kim ban nhuyễn dịch khuẩn….Nếu Pháp Á vì nó mà đến, vậy thì tại sao chứ?
Chẳng lẽ là… Hô hấp của Trần mộ đột nhiên trở nên dồn dập! Một cái tên đột ngột từ trong đầu nhảy ra – Ma nữ!
Lẽ nào ma nữ không chết? Chẳng lẽ Pháp Á có nhân vật quan trọng nào đó cũng giống mình, bị ma nữ gieo lục tuyến ở trên người? Cho nên vị phu nhân Pháp Á kia mới đích thân đi tới thành phố Đông Thụy, bày mưu lấy Kim ban nhuyễn dịch khuẩn? Cho nên mới có một màn tập kích ở yến hội? Khó trách bọn ho chỉ muốn bắt sống ba vị công tử của Thái Thúc gia!
Những mảnh nhỏ trong đầu được hắn xâu chuỗi lại cùng một chỗ, sự việc thoáng chốc đã trở nên hợp lý.
Ma nữ….
Cái tên này giống như ác mộng, còn lưu lại trong đầu Trần Mộ một khuôn mặt vô cùng xấu xí!
Hít một hơi thật sâu. Trần Mộ nhanh chóng đưa ra quyết định:
- Duy A, chúng ta tối nay đi dò xét bọn họ dưới lòng đất
- Được.
Duy A trả lời kiên quyết.
Trần Mộ trở lại phòng luyện tập của mình rất khó tập trung lại, những suy đoán hôm nay gây cho hắn chấn động quá lớn! Vừa nghĩ đến ma nữ có thể còn sống, tâm tình của hắn không tự chủ được trở nên bất ổn. Tô Lưu Triệt Nhu đã nói, hiệu quả của Kim ban nhuyễn dịch khuẩn đối với căn lục tuyến cuối cùng thế nào, còn chưa được kiểm chứng. Những có một biện pháp có thể căn bản có thể giải quyết lục tuyến, đó chính là tìm ra ma nữ, khiến nàng rút căn lục tuyến ra cho mình!
Nhưng sau trận chiến giữa ma nữ và Thanh Thanh trong tùng lân, ma nữ liền biến mất không có tung tích.
Trần Mộ sở dĩ nghĩ đến việc dò xét ngọn ngành từ Pháp Á. Chính là muốn xem có thể tra được tin tức liên quan tới ma nữ hay không. Hắn có khao khát đối với tin tức về ma nữ, vượt qua hẳn sự sợ hãi của hắn đối với Pháp Á! Đương nhiên, có sự trợ giúp của Duy A. Đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến hắn nắm chắc như vậy.
Suy nghĩ miên man, Trần Mộ rất nhanh ý thức được tâm trạng của chính mình không tốt. Hắn bắt đầu tiến hành thu liễm lực chú ý của chính mình, dứt khoát suy nghĩ về trận chiến đấu trong yến tiệc.
Đó là lần đầu tiên hắn sử dụng kỹ xảo của Tây Trạch, nhưng hiệu quả lại vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Ngoài việc thán phục kĩ xảo của Tây Trạch có uy lực mạnh mẽ, hắn bắt đầu tổng kết và suy nghĩ về cuộc chiến.
Tây Trạch đối với áp dụng cảm giác, thật là xuất thần nhập hóa. Trải qua đột phá lần trước cường độ cảm giác của hắn đã lên đến cấp sáu. Nếu nói về cường độ cảm giác, hắn so với Tương Sơn, La Tình đều kém hơn, càng không cần nói tới Tang Hàn Thủy. Tang Hàn Thủy mặc dù thực lực bình thường. Nhưng cường độ cảm giác lại thâm hậu vô cùng, Trần Mộ cảm thấy hắn cách cảm giác cấp bẩy một bước.
Cường độ cảm giác vừa mới đột phá cấp sáu, trong nhiều cao thủ ở đây, được xem là vô cùng nhỏ yếu. Thế như sức chiến đấu của hắn, so với đám tạp tu đó đều mạnh hơn rất nhiều.
Muốn từ một đường nét lạc lõng cấu thành nên cảm giác hắc bạch thế giới, Trần Mộ có thể tự mình tìm tòi là được. Thế nhưng sao lại hình thành loại trực giác mãnh liệt này, lại là nơi chứa đầy trí tuệ của Tây Trạch.
Trực giác, đúng là rất kì diệu. Mà mọi người đối với nó thường không có cách nào để giải thích. Nếu như nói, trực giác một hai lần, Trần Mộ cũng sẽ không kinh ngạc, mà nếu mỗi chiêu của đối phương, trong lòng mình đều sinh ra trực giác, như vậy thì quả thật rất thần kỳ! Một khi tiến vào loại trạng thái này, tinh thần của hắn giống như bị tách ra, thờ ơ lạnh nhạt, không có vui sướng. Không có tâm tình, mỗi động tác tiếp theo của đối phương, mình dường như có thể đoán trước một bước.
Tây Trạch đem trạng thái này gọi là Linh thức trạng thái. Vật luyện pháp tắc cùng Linh thức trạng thái là nội dung quan trọng nhất trong tạp phiến Tây Trạch cho hắn.
Hắn đột nhiên nghĩ đến Liễm tức pháp. Trạng thái Linh thức có rất nhiều phương diện giống như Liễm tức trạng thái. Ví dụ như không có tâm tình, lý trí cực kỳ tỉnh táo. Song hai cái cũng có điểm khác nhau tương đối lớn. Dưới trạng thái liễm tức, Trần Mộ cảm thấy mình giống như trù tạp tiểu tử có năng lực tính toán cường đại, trong một thời gian ngắn có thể tổng hợp tất cả nhân tố, đưa ra một kết quả tối ưu. Còn dưới trạng thái linh thức, bản thân mình dường như không hề tính toán mà trực tiếp có ngay kết quả.
Đây chính là chỗ cường đại của trạng thái linh thức, trực giác lúc nào cũng làm người ta sớm một bước! Đừng thấy chỉ sớm một chút mà coi thường, với cao thủ điều này là chìa khóa nắm giữ sinh tử. Chiến đấu nhanh như thiểm điện trong yến hội vừa rồi là một minh chứng tốt nhất.
Trạng thái linh thức cường đại, trực giác cường đại.
Đây mới thật là trực giác sao? Trần Mộ cảm thấy rất nghi hoặc, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy có gì không đúng lắm. Chỉ là tất cả mọi thứ từ trước đến giờ, dường như chỉ có thể kết luận là trực giác. Bởi hắn căn bản không có cách nào giải thích, loại cảm giác này sinh ra như thế nào.
Quả nhiên hiểu biết của mình đối với cảm giác còn quá ít! Trong lòng Trần Mộ cười khổ, hắn hoài nghi vấn đề này có thể dính dáng đến nội dung bản chất của cảm giác.
Vấn đề này hiển nhiên đối với Trần Mộ bây giờ mà nói, vẫn quá thâm ảo.
Từng chi tiết của trận chiến đều được hắn ghi nhớ kỹ trong đầu, lặp đi lặp lại để xác minh, trong lòng lĩnh ngộ được càng nhiều.
Tiến nhập và duy trì trạng thái linh thức, cảm giác cần phải tiến hành vận chuyển rất phức tạp. Trạng thái Trần Mộ sử dụng bây giờ cũng không phải là trạng thái linh thức đầy đủ. Trạng thái linh thức đầy đủ, mức độ vận chuyển cảm giác phức tạp tới mức làm người khác nổi cáu. Với năng lực khống chế cảm giác hiện tại Trần Mộ, có muốn cũng không dùng được.
Tây Trạch chừng như cũng lo lắng đến nhân tố này, cho nên hắn đem trạng thái linh thức, phân chia làm ba giai đoạn. Giai đoạn thấp nhất, chính là giai đoạn hiện tại Trần Mộ đang nắm giữ. Là trạng thái linh thức rất đơn giản, cũng là giai đoạn có nhu cầu cảm nhận thấp nhất. Trong ghi chép của Tây Trạch, trước khi hắn ba mươi tuổi, vẫn sử dụng phiên bản cũ này, đây cũng là thứ hắn sáng tạo ra từ phiên bản ban đầu. Sau đó theo cảm giác của hắn không ngừng tiến hóa, mới chuyển đổi và phát triển ra giai đoạn thứ hai.
Trạng thái linh thức còn hơn liễm tức pháp một chỗ tốt nhất là nó không có tác dụng phụ. Trần Mộ cũng hiểu tại sao trường phái [Thập tự dạ] chỉ có thể tính là một trường phải ít được để ý, mà Tây Trạch lại có thể trở thành anh tài một phương, khác nhau là ở chỗ đó. Uy lực liễm tức pháp cường đại tuyệt luân, nhưng thiên tiên của nó không đủ, dẫn đến lúc sử dụng nó thì có khi tính hạn chế cực lớn.
Khía cạnh cường đại này cũng đã được Tây Trạch chứng minh, loại cường đại này không chỉ có lực chiến đấu tăng, quan trọng hơn chính là trí tuệ cũng tăng. Tây Trạch tìm được phương pháp rèn luyện [Vật luyện pháp tắc] chính xác hơn nữa còn sáng tạo ra trạng thái linh thức, so với người sáng tạo ra [thập tự dạ], không nghi ngờ là có trí tuệ hơn!
Nhưng trong lòng Trần Mộ, người cường đại nhất không phải là Tây Trạch với sáng tạo trạng thái linh thức độc đáo. Không phải Duy A thần bí khôn lường, không phải là ma nữ quỷ dị, càng không phải là Đường Hàm phái đệ nhất thiên hạ. Người cường đại nhất trong lòng hắn chính là chế tạo giả làm ra thần bí trương tạp phiến ở trong tạp bao của hắn! Chế tạo giả chế tạo ra trương tạp phiến là ai? Trần Mộ không biết, nhưng trong lòng hắn, vị chế tạo giả không biết danh tính này, mới chân chính là người cường đại nhất!
Đúng là nhờ vị chế tạo giả này, vận mệnh của hắn, mới xảy ra thay đổi thật lớn như thế! Vị chế tạo giả không biết danh tính này, trong lòng hắn, là một trí giả không gì làm khó được, vĩnh viễn là người mạnh nhất!