Ông cụ Tưởng tự mình tới cửa, thành ý mười phần, đương nhiên hai vợ chồng nhà họ Phù không nói được gì, vui vẻ tán gẫu một lúc rồi quyết định luôn việc này.
Ông cụ Tưởng cũng dựa theo ý tứ của Tưởng Sở Phong mà nói nguyên vẹn: “Đại Đại vẫn còn tới trường, cũng không vội mà kết hôn, cứ để cho bọn nó đính hôn, chờ sang năm rồi chọn ngày tốt sau.”
Trong lòng Phù Thu Sinh cũng nới lỏng một chút: “Đây là nguyên tắc. Bài vở và học hành trong hai ba năm cũng không thể hoang phí như thế được. Bọn chúng còn trẻ và tham lam, quá sớm cũng không tốt.”
Phù Đại ở bên cạnh gật đầu như gà mổ thóc, Tưởng Sở Phong cũng suy nghĩ. Anh đã hai mươi tám tuổi rồi, cũng không còn trẻ, người khác cùng tuổi với anh thì con họ đã có thể đánh nhau hộc xì dầu.
Nhưng bất mãn thì bất mãn, dựa vào ý nguyện của Phù Đại thì anh cũng không thể tự chủ trương được.
Nhưng mà đính hôn thì Phù Đại không muốn rêu rao, người hai nhà bàn bạc một chút thì quyết định sẽ đặt vài bàn tiệc ở khách sạn và mời một vài người thân thiết thôi.
Ngày định ra là mười sáu tháng năm, thừa dịp được nghỉ nên Tưởng Sở Phong kéo phù Đại đi mua trang phục và đạo cụ. Đây là lần đầu Phù Đại được trải nghiệm một người phụ nữ còn có thể đi dạo phố với đàn ông.
Cảm giác hiện tại của Tưởng Sở Phong chính là “Người nông dân vươn dậy hát ca”, có thể quang minh chính đại cho người phụ nữ của mình mua mua mua, giới thiệu với mọi người: “Đây là vợ sắp cưới của tôi”, tới mặt trời chói chang nhất còn sáng thua cả anh.
Phù Đại nhìn thấy một đống gói to túi nhỏ thì cảm thấy buồn bực: “Anh phá sản như thế, em gả cho anh vài năm chắc còn không khí để ăn thôi nhỉ?”
Tưởng Sở Phong vô tội nói: “Những cái này đều là mua cho em, nếu nghèo cũng là nghèo vì em, cho nên sau này em phải chăm sóc tôi đó.”
Phù Đại im lặng, cảm thấy vẫn nên dứt khoát bơ anh đi.
Thư ký nam mới tới ở ngoài cửa một lúc lâu, không nghe hai người nói nữa thì mới dám gõ cửa. Lúc bước vào thì anh ta đi thẳng về phía Tưởng Sở Phong, không hề liếc mắt nhìn bậy một cái. Gặp Tưởng Sở Phong cũng không chỉ thị, nói thẳng mà không hề do dự: “Cửu gia, bên bến tàu, có một số nhà sản xuất nước ngoài không hài lòng với thỏa thuận mới. Họ yêu cầu bàn bạc lại.”
“Không hài lòng?” Tưởng Sở Phong nhìn điếu thuốc, nheo mắt lại: “Bọn họ là cái củ tỏi cọng hành gì chứ, đến Trung Quốc buôn bán mà còn nói một đống điều kiện, ai cần bọn họ tới? Nói với bọn họ, không hài lòng thì cút đi, thật đúng là xem mình là cái bánh ngọt mà.”
“Nhưng mà, nếu bọn họ thật sự muốn rút khỏi thì chúng ta nhất thời không tìm được nguồn cung cấp thay thế đâu, sợ là tổn thất kinh doanh không ít đâu ạ.”
“Tìm không thấy thì cùng lắm không làm nữa, tôi chưa đến mức vì mấy đồng tiền này mà nâng cái chân thối của đám người đó. Bọn người nước ngoài này chính là kiểu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nghĩ người trong nước dễ bắt nạt, muốn đè đầu đến cùng, quen rồi thì không biết mình họ gì nữa.”
Vốn dĩ Phù Đại không để ý tới bọn họ bàn bạc công việc, nghe thấy lời nói của Tưởng Sở Phong thì không khỏi thật sự đánh giá anh.
Tưởng Sở Phong bàn bạc công việc xong thì nhìn thấy ánh mắt cong cong của cô, anh nhấc chân đi về hướng cô, hôn lên mí mắt của cô: “Nhìn lén tôi bao lâu rồi?”
Phù Đại nhéo vào eo dưới của anh, thân thể ngồi thẳng lên, cong môi cười nói: “Không thể tưởng tượng được Tưởng cửu gia cũng là một người dân tốt biết bận tâm đến dân sinh nha.”
“Chỉ là không thích người ngoại quốc khoa tay múa chân thôi.” Tưởng Sở Phong đưa tay ôm lấy eo Phù Đại, để cho cô nghịch ngón tay của mình, nửa nghiêm túc nửa lười biếng: “Người nước ngoài có lòng dạ khác nhau. Bây giờ người ngoại quốc như hổ rình mồi với chúng ta, khi chúng ta thật sự làm nhà cho bọn họ, họ sẽ coi những người bên ngoài chủng tộc như người làm. Mạnh mẽ như tôi nhưng cũng chỉ là rồng ở nước ạn. Vì vậy, nếu làm gì được cho người nhà thì cũng không thể để người khác chui vào chỗ trống.”
“Cửu ca.” Đôi mắt trong suốt của Phù Đại sáng lên.
“Hửm?”
“Em phát hiện em ngày càng yêu anh.”
Sau khi nghe xong thì Tưởng Sở Phong nở nụ cười, cúi đầu sát vào cô: “Yêu nhiều không?”
Phù Đại ôm lấy cổ anh, hôn lên, Tưởng Sở Phong đột nhiên đảo khách thành chủ.
Tuy tiệc đính hôn này nói là đơn giản hết mức, nhưng mà người có thân phận nhất định như Tương Sở Phong thì không thể xem nhẹ được. Chủ yếu là Tưởng Sở Phong muốn thông báo với mọi người ở Hồng Môn một chút… Đây là người phụ nữ của Tưởng Sở Phong anh, sau này sẽ là người anh che chở.
Phù Đại nhìn thấy từng nhân vật lớn lần lượt đi đến thì cầm chặt tay Ôn Thiến không dám đi xuống, còn có một cảm giác muốn chạy trối chết.
Thành Việt Châu nổi tiếng như vậy, lão đại của thế lực Hồng Môn chưởng quản Nam Bắc lại đính hôn với cô. Bỗng nhiên Phù Đại cảm thấy việc này thật mơ hồ.
“Đại Đại.” Tưởng Sở Phong tiếp hai người khách mới xong thì đứng ở thang lầu ngoắc cô.
Phù Đại có Ôn Thiến cổ vũ thì thở nhẹ một hơi, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Tưởng Sở Phong.
Tưởng Sở Phong vừa tiếp xúc với đầu ngón tay của cô thì thuận thế ôm lấy eo cô, đầu cúi thấp xuống hôn lên thái dương cô.
Phù Đại trừng mắt nhìn anh, đôi mắt gợn sóng, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm như một trái đào tươi.
“Một mình tránh ở trên đó là vì thẹn thùng sao?”
Còn hơn thẹn thùng nữa, Phù Đại cảm thấy có hơi sợ hãi. Tưởng Sở Phong cảm giác được cô đang rất căng thẳng nên cầm chiếc vòng tay trắng bạc trên cổ tay cô hướng lên trên, nắm lấy năm ngón tay mềm mại của cô ở trong lòng bàn tay: “Qua hôm nay thì em có thể đi ngang thành Việt Châu rồi, phải là người khác nên sợ em mới đúng.”
Phù Đại không khỏi mỉm cười làm lộ lúm đồng tiền, cô hỏi: “Em nhớ rõ cửu ca đã nói trước đó là em có thể đi qua, hóa ra là trước đó không được tính sao?”
Bây giờ Tưởng Sở Phong thật sự chỉ muốn che lại cái miệng nhỏ nhắn khiến người ta phiền não của cô thôi, anh che lại rồi nói: “Trước kia có thể đi từ đầu đường đến cuối đường, bây giờ có thể đi lung tung ở trên đường.”
Phù Đại nở nụ cười ha ha hai tiếng, căng thẳng cũng giảm đi một nửa. Cô khoác cánh tay của Tưởng Sở Phong, cùng tiếp khách với anh.
Song song với Hồng Môn là Vô Định Đường, đây là hai thế lực lớn nhất thành Việt Châu, tất nhiên Thẩm Đạc cũng sẽ đi dự lễ đính hôn của Tưởng Sở Phong. Khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi, nhưng lời nói thì lại đầy sự chế nhạo: “Cửu gia mà không lên tiếng thì thôi chứ đã thật sự lên tiếng thì ai cũng phải kinh ngạc.”
Mọi người ở đây đều âm thành phụ họa, ai cũng cảm thấy lễ đính hôn này thật sự rất đột ngột, đâu biết rằng Tưởng Sở Phong chỉ là muốn được đền bù mong muốn đâu.
Có thể nhìn thấy gia tộc nhà họ Thẩm trong truyền thuyết, Phù Đại cũng không nhịn được mà kích động một chút, chờ khi Thẩm Đạc đến dự thì lại còn cảm thán không dứt về bóng dáng đó. Tưởng Sở Phong thấy vậy thì không vui, bàn tay hạ xuống nhéo nhéo cái mông nhỏ của cô, bất mãn nói: “Người đàn ông của em đang ở đây mà em lại nhìn chằm chằm vào người khác thế sao?”
Phù Đại không né tránh, chỉ cười rồi víu vào tay anh: “Em chỉ thấy bộ quân trang trên người cậu Thẩm kia đẹp thôi.”
Mặc kệ Tưởng Sở Phong có tin hay không thì tóm lại những lời này cũng làm cho anh thoải mái hơn một chút.
Nhà nhị thúc của Phù Đại cũng sớm đến đây, bà nội nhìn thấy những người có khí chất bất phàm đến đây dự thì lòng bắt đầu suy tính, đi lại tới gần bên Phù Âm: “Khó có lúc nào như thế này, cháu cũng nên đi ra ngoài để gặp người khác đi.”
Tuy rằng Phù Âm cũng có hơi kiêu căng ương ngạnh như khi nhìn một phòng đầy người như thế thì cũng có hơi luống cuống.
Bà cụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tầm mắt dừng lại ở trên người Trần Ngọc, há mồm lên nói: “Hôm nay cô cũng là chủ sự ở đây, sao cô không dẫn cháu gái của mình đi giới thiệu một chút đi, để nó ngồi ở đây không biết ai là ai?”
Vốn dĩ Trần Ngọc và Phù Thu Sinh đều nghĩ bọn họ sẽ làm trưởng bối, chung thân đại sự không thể nào lại vắng mặt được, lại không nghĩ rằng bà cụ này lại nhắc đến, vẫn có chút không hiểu rõ.
Trần Ngọc lười phải tức giận với bà ta, thản nhiên nói: “Hôm nay là ngày vô cùng tốt, làm sao lại có chuyện để người khác xuất hiện đi lung tung bậy bạ được. Mau vào dự đi, nếu mẹ đi đứng không tốt thì không nên đi nhiều, yên ổn ngồi ở chỗ này đi ạ.”
Bà cụ gõ cái gậy chống vài cái, nhìn thấy xung quanh có nhiều người như vậy thì cũng không dám lớn tiếng la hét ầm ĩ, híp mắt lại trừng trừng rồi nói: “Cũng không biết làm sao con hồ ly tinh nhỏ kia làm cách nào để quyến rũ người ta, leo cao như vậy không phải một thời gian sau nữa cũng không bằng ai sao.”
Phù Âm ở trường học cũng nghe một ít lời đồn về Tưởng Sở Phong, trong lòng cảm thấy ghen tỵ nên không thể nhìn Phù Đại bằng ánh mắt tốt được: “Cháu nghe nói cái người họ Tưởng kia cũng không phải là người làm ăn đứng đắn gì, nhà bọn họ có quan hệ gì đó không rõ với hắc đạo, làm không ít chuyện như giết người phóng hỏa đâu. Rất nhiều người khi nghe nhắc đến bọn họ là thấy sợ mất mật rồi.”
Bà cụ vội vàng niệm vài câu a di đà phật, còn làm ra vẻ sợ hãi: “Rốt cuộc là tìm phải loại người nào thế này.”
“Mấy loại người có tiền có thế như này, cũng chỉ nhìn bộ dạng xinh đẹp mà ở lại một thời gian. Bây giờ nói là đính hôn, còn kết hôn thì không biết là khi nào đâu, đến lúc đó đừng nói người ta bỏ mặc.”
Phù Nguyệt ở bên cạnh nghe được những lời nói khó nghe của hai bà cháu này, không nhịn được mà nhỏ giọng nói: “Cháu nghe nói cửu gia này là một người rất tài giỏi, ở Việt Châu có rất nhiều bến tàu, khách sạn, tiền hàng về đều là do bọn họ quản. Đôi khi còn có đầu tư vào cả trường học nữa, người chú trọng vào giáo dục như thế thì tính tình cũng sẽ không ác liệt đâu.”
“Hừ, cả ngày chị không bước ra khỏi cái cổng mà làm sao biết được cái gì?” Phù Âm khinh thường liếc mắt nhìn cô ta một cái.
Bà cụ cũng nói: “Tiểu Âm ở trường học hiểu nhiều thứ hơn mày nhiều lắm, mày không biết thì đừng có nói bậy. Nuôi mày lớn như thế mà còn nói chuyện giúp cho người ngoài.”
Sau khi Phù Nguyệt nghe xong có chút chán nản mà cúi đầu. Sau khi đến Việt Châu thì cô ta cũng muốn tiếp tục được đi học được đọc sách, nhưng bà nội chỉ yêu cầu cha cô ta cho em gái vào trường trung học nữ, nói rằng cô ta không bao lâu nữa sẽ kết hôn, số tiền kiếm thêm được cũng không đáng giá mấy.
Phù Nguyệt không nghe nổi bọn họ nói chuyện, vì vậy cô ta cầm một túi vải nhỏ mang theo đi về phía trước, vốn dĩ cô ta muốn tìm Phù Đại, nhưng khi thấy cô đứng chung một chỗ với Tưởng Sở Phong thì lại có hơi sợ hãi không dám đi lên.
Phù Đại nhìn thấy cô ta thì còn nhiệt tình giữ chặt tay cô ta: “Chị Nguyệt đến đây lúc nào thế? Em còn vừa mới tìm chị đấy.”
“Chị chỉ mới tới thôi, thấy em bận nên không đến làm phiền.” Phù Nguyệt cảm giác hơi thở mạnh mẽ trên người Tưởng Sở Phong khác với người bình thường, suy nghĩ cũng có chút căng thẳng hơn.
“Em không bận đến nỗi không tiếp đãi chị được đâu.” Phù Đại cười cười, thấy trong tay cô ta là một cái túi nhỏ thêu hoa, không khách khí nhận lấy, nhìn thấy bên trong túi hương là một đôi công thêu tinh tế, trong mắt không giấu được sự vui vẻ: “Đây là cho em sao? Thật là đẹp mắt.”
Phù Nguyệt thấy cô thích thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt cũng hiện lên ý cười: “Không phải là thứ đáng giá gì cả, tặng cho em sự may mắn về tiền tài vậy.”
“Nói cái gì thế, chị cũng không biết những quà tặng quê mùa đều là những con gì to to đó, xấu không nói nổi mà không biết biết nên vứt vào chỗ nào nữa.”
Nghe thấy Phù Đại hậm hực như vậy, Tưởng Sở Phong cười nói: “Đó đều là những vật vô giá mà lại bị em ghét bỏ như vậy.”
“Đúng là như thế mà, vài thứ kia cũng là để cho anh xử lý thôi, em cũng không làm gì được.” Phù Đại hít mùi thơm từ hai cái túi hương, vẫn cảm thấy thứ đồ nhỏ này là cô thích nhất.
“Vậy thì em sẽ lỗ đó.”
“Tùy anh thôi, dù sao anh cũng sẽ xử lý mà.” Phù Đại không có đủ kiên nhẫn để ý tới mấy chuyện này.
Tưởng Sở Phong vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Em cứ không quan tâm như thế này, nhỡ ngày nào đó bị tôi lừa hết đồ cưới thì làm sao bây giờ?”
Phù Đại cảm thấy những lời này của anh còn không thiết thực hơn cả nói giỡn nữa, cô lại còn nhắc nhở anh: “Anh vẫn nên chú ý đi, tài sản nhà người khác lại bị em đào hết đấy.”
Tưởng Sở phong nhéo mặt cô, không ngừng cười thành tiếng.
Phù Nguyệt thấy hai người tốt đẹp như vậy, lại cảm thấy những lời nói của Phù Âm và bà nội chỉ là vô căn cứ mà thôi.
Phù Đại lôi kéo Phù Nguyệt luyên thuyên một hồi, chờ đến lúc sắp dự tiếc thì còn cười hì hì với cô ta và nói: “Chị Nguyệt sau này có chuyện gì thì cứ tới tìm em, em có thể đi đến thành Việt Châu bình thường.” Phù Đại nói xong thì nháy mắt với Tưởng Sở Phong một cách đắc ý, Tưởng Sở Phong còn đáp lại cô bằng vẻ mặt cưng chiều.