Tới tám giờ tối, tin tức Phù Hải Nhân đã chết được Phù Thu Sinh truyền tới từ bên kia, cả người La Doanh đang ấm trong chăn lại dần dần lạnh xuống.
Bà cụ còn không hiểu ban ngày có chuyện gì xảy ra, một mực chỉ vào Phù Âm mà mắng: “Mày với ba mày đi dạo ra ngoài, lúc trở về cũng không thấy người, bây giờ sao lại mất rồi hả? Mày nói đi! Mày dẫn theo ba mày làm gì hả?”
Trong đầu Phù Âm cũng đều trống rỗng rồi, nghe thấy tiếng mắng của bà lão, chỉ thấy lỗ tai mình ong ong. Lúc này cô ta mới dần dần phản ứng lại được, cái người muốn giúp mẹ cô ta đòi lại công bằng, chỉ là đang lợi dụng từng người một.
Phù Nguyệt được La Doanh đưa tới bệnh viện, bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, mà Phù Đại vẫn không có tin tức gì, La Doanh cảm thấy Phù Hải Nhân chết coi như cũng quá muộn rồi.
La Doanh đi theo Phù hải Nhân vài năm, ngay từ đầu cũng là vì kế hoạch hỗ trợ lẫn nhau, trong lòng có một chút thiệt tình, cũng có chút giả ý, nhưng cũng chỉ là giúp nhau mà thôi.
Sau khi Phù Hải Nhân chung thuyền với Tưởng Thành Lương, La Doanh đã biết ông ta sẽ không đi lâu được, cho nên đã tính toán cho bản thân thật tốt từ trước, nếu không cũng sẽ không phát hiện manh mối không đúng mà đi nhắc nhở Phù Đại, nhưng lại chậm mất một bước.
Bà cụ mắng xong thì lại bắt đầu gào khóc. Vốn dĩ La Doanh còn đang chuẩn bị cho tang lễ của Phù Hải Nhân, nhưng mà đợi một lúc lâu cũng không thấy thi thể của Phù Hải Nhân được đưa về.
La Doanh gọi điện thoại thì biết được, thi thể của Phù Hải Nhân là do Tưởng Sở Phong mang người theo tìm được, trong lòng bà ta căng thẳng, cảm thấy số phận của Phù Hải Nhân là chết không được toàn thây, nên không gọi người thu xếp nữa.
Tất cả chuyện này bà cụ không hề thấy cảm kích, lại còn mắng rất khó nghe: “Tao biết ngay cái thứ hồ ly tinh nhà mày lòng dạ độc ác, xác của Hải Nhân còn chưa lạnh mà mày còn không thèm bỏ một đồng ra nữa.”
La Doanh cười lạnh nói: “Con của bà đã đắc tội với Tưởng cửu gia, tắt thở một phát cũng coi như còn may mắn. Nếu như bị cửu gia bắt sống thì bà nghĩ anh ta còn có thể sống tốt sao? Người đã chết rồi, bà cũng ít nổi giận với tôi đi, lúc anh ta còn sống thì tôi đã không sợ bà, huống chi là khi anh ta mất rồi?”
Bà cụ nghe vậy thì tức giận đến nỗi ngã ngửa, chỉ vào bóng dáng lắc lư mà đi của La Doanh, một lúc lâu sau cũng không thể thốt ra được gì.
Đoàn người Tưởng Sở Phong đi theo mùi hương, cũng chỉ tìm được một vùng ven sông, sau đó không có bóng dáng gì.
Tưởng Sở Phong nhìn nhìn mặt sông lấp lánh, hai mắt hơi đỏ, giống như một con báo đang lo lắng bất an.
Hàn Nguyên Thanh thấy mấy chiếc thuyền thấp thoáng trên mặt nước, thầm nghĩ Tưởng Thành Lương có thế ngồi thuyền rời cảng rồi không, nhưng ở bên phía Tần Cần chưa có tin tức gì, chắc là còn chưa rời đi.
Trên đường có hai chiếc đèn xe sáng lên, Hàn Nguyên Thanh nhìn Tưởng Sở Phong một chút, cất bước đi tới, lại nhìn thấy Tưởng Học Vi đã lâu không gặp, trong lòng có hơi kinh ngạc.
Hàn Nguyên Thanh có cảm giác khá phức tạp với người tên Tưởng Học Vi này, không thể nói rõ là chán ghét hay nói rõ là thích được, nhưng khi nhìn thấy anh ta ầm ĩ với Tưởng Thành Lương cả ngày thì rất sung sướng. Có câu kẻ địch với kẻ địch chính là bạn bè, thật ra Tưởng Học Vi là người thứ ba ở nhà họ Tưởng mà Hàn Nguyên Thanh cảm thấy tương đối thuận mắt.
“Tưởng nhị ca đến đây lúc này, chắc là có chuyện gì quan trọng sao?” Hàn Nguyên Thanh đưa một điếu thuốc qua, ngồi một bên định lắng nghe.
Tưởng Học Vi nhìn Tưởng Sở Phong vẫn dán mắt vào cạnh bờ sông, anh ta nhận lấy thuốc lá cuộn vào giữa ngón tay một chút rồi lên tiếng nhắc nhở: “Tưởng Thành Lương đã sớm liên hệ với bến tàu của người nước ngoài, cửu đệ tìm ở chỗ này không có kết quả gì đâu.”
Hàn Nguyên Thanh lại không sợ chuyện đó, anh ta nói: “Tôi cũng đã nghĩ Tưởng Thành Lương sẽ ngồi tàu rời cảng, nhưng mà không phải vào Lập thu phủ đốc quân ra thông cáo rằng tàu chở khách hàng chỉ có thể vào không thể rời khỏi cảng vào ban đêm sao? Hẳn là Tưởng Thành Lương không tránh khỏi kiểm tra chứ nhỉ?”
“Cảng tàu vận chuyển ở bên ngoài, vượt qua nó thì còn ai có thể ngăn được.” Tưởng Học Vi châm điếu thuốc, đi về cạnh xe vài bước rồi quay đầu lại nói: “Lão cửu sẽ không hiểu Tưởng Thành Lương bằng tôi đâu.”
Hàn Nguyên Thanh đung đưa điếu thuốc nhìn thấy Tưởng Học Vi quay lại như gió, cân nhắc lời của anh ta một lát, đột nhiên quát lớn lên, giống như bị kim đâm bất ngờ, vừa đi xuống vừa hô to: “Cửu ca! Nhanh đến bến tàu! Không chừng Tưởng Thành Lương đã ra khỏi cửa chặn rồi.”
Tưởng Sở Phong nghe được lời nói của anh ta, lông mày nhanh chóng nhíu lại: “Sao lại như thế?” Tuy anh còn nghi ngờ nhưng bước chân đã làm theo những gì Hàn Nguyên Thanh nói.
Hàn Nguyên Thanh tiếp đón mọi người, không ngừng đi về hướng bến tàu không dám chậm thêm giây nào, căn cứ vào lời của Tưởng Học Vi mà giải thích: “Chúng ta đều nghĩ rằng Tưởng Thành Lương ngồi tàu thì sẽ phải qua kiểm tra, nhưng lại xem nhẹ những con tàu ở phía trên cảng tàu vận chuyển, sông cũng để trống không, muốn vượt qua cũng không khó.”
Tưởng Sở Phong mới phản ứng lại, vốn dĩ gương mặt xanh mét trông trắng bệch đi, vết thương ở ngực và sau lưng đồng loạt bị rách ra, ngay cả hơi thở cũng suýt chút nữa bị ngừng lại.
“Đi nhanh lên.” Tưởng Sở Phong rống lên một tiếng, trong đầu dâng lên một cơn choáng váng khiến cho anh suy sụp một chút, phải dựa vào ghế dựa phía sau.
Với những con sống ở Việt Châu, một đầu một đuôi cộng thêm hai cái cảng vận chuyển, một cái thông với đất liền, đó là đi đến Nam Dương.
Quân đội trông coi các con đường đi ra nước ngoài chặt chẽ hơn, đặc biệt là trong thời gian gần đây các cuộc điều tra ngày càng nghiêm ngặt và liên tục hơn.
Thẩm Đạc ngồi trên thuyền ven bờ để quan sát quân đội đóng quân một chút, khi thuyền trở về bến, anh ta sờ soạng cái túi trên quân phục của mình, phát hiện quên mang đồng hồ theo nên quay đầu hỏi Tần Cần: “Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ rồi ạ.” Tần Cần nâng cổ tay lên nhìn một chút, lại nhìn mặt sông tối đen ở phía trước: “Đốc quân nói tàu của cô Tiết sẽ vào cảng lúc mười giờ ba mươi, còn kịp.”
Thẩm Đạc quay đầu lại không nói gì nữa.
Con tàu đang di chuyển đi lên đột nhiên giảm tốc độ lại một chút, sau một khúc cua thì tốc độ càng ngày càng chậm, đầu thuyền vang lên tiếng nghị luận của mấy thuyền viên.
Tần Cần làm theo lời dặn của Thẩm Đạc, bước đi đến phía trước xem xét, chỉ thầy thuyền viên chỉ vào trên mặt sông mà bàn tán, trên mặt cũng có hơi nhục nhã.
“Tạo sao thứ đồ này lại bỗng nhiên xuất hiện, là điềm xấu…”
Tần Cần nhìn xuống mặt sông, chỉ thấy một cái quan tài từ từ nổi lên trên mặt sông.
Sau khi Thẩm Đạc biết được thì khuôn mặt lạnh lùng cũng hiện ra sự hoang mang, anh ta gọi người vớt quan tài lên, nhìn thấy hai sợi xích sắt dài hơn hai mươi mét được đóng đinh ở phía trước.
Thẩm Đạc rũ mắt nhìn một lúc, cầm lấy kính viễn vọng quân dụng ở một bên nhìn về phía xung quanh mặt sông tối đen, rồi mở miệng căn ra lệnh: “Quay đầu, ra cảng.”
Tần Cần sửng sốt một chút, không dám chậm trễ tiếp tục thực hiện mệnh lệnh, cũng quay đầu cầm lấy kính viễn vọng coi, chỉ thấy ở xa xa có một ngọn đèn lóe lên, không khỏi cảm thấy cơ hơi kỳ quái.
“Thiếu soái phát hiện ra chuyện gì sao?”
Thẩm Đạc nhìn vài lần, nhưng lại lắc đầu, vẻ mặt cũng có vẻ không xác định được điều gì.
Tần Cần thấy thế chỉ có thể im lặng đứng một bên.