• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Sở Phong vừa xử lý xong công việc, đang nói chuyện với vài người ở phía trước tòa nhà công ty, nhìn thấy Phù Đại đang bước ra khỏi xe ở bên kia đường, mái tóc thắt hai bím chạy tới, trong mắt anh lộ rõ vui vẻ, khóe miệng nâng lên nụ cười mềm mại.

Mọi người thấy thế cũng quay đầu nhìn lại, có thể làm cho Tưởng cửu gia trở nên “ngón tay cũng mềm” chỉ có thể là cửu phu nhân, mọi người đều lộ ra nét mặt thản nhiên, chào hỏi rồi đồng loạt rời đi không quấy rầy vợ chồng son người ta.

Tưởng Sở Phong giơ tay ôm chầm con cừu nhỏ, cúi đầu hôn lên vầng trán trắng nõn của cô: “Bà chủ lớn xong việc chưa?”

Bị gọi là bà chủ lớn cảm giác cũng khá thoải mái, cười hì hì nói: “Xong việc rồi, thời gian còn lại ngày hôm nay đều là của anh!”

“Vậy anh phải trân trọng nó.” Tưởng Sở Phong nói xong kéo cô lên xe ngồi “Đi ăn cơm trước đã.”

“Em muốn ăn lẩu.”

Tưởng Sở Phong không phản đối, kêu tài xế lái xe đến nhà hàng lẩu nổi tiếng ở thành Việt Châu.

Mấy hôm trước trời mưa, nhiệt độ không khí cũng không nóng lắm, nếu không ăn lẩu vào lúc này giống như bị giày vò.

Hai người kêu đồ ăn ngồi trên ban công ngoài trời, hơi nóng bay đến đều bị gió thổi ra ngoài.

Phù Đại chỉ lo ăn, quên mất hai người đang hẹn hò lãng mạn, nhưng thấy anh ngồi bên cạnh không động đũa nhiều, còn chu đáo gắp đồ ăn cho cô, liền thúc giục: “Anh ăn nhanh đi, lẩu còn nóng mới ngon!”

Tưởng Sở Phong cầm đũa lên nói: “Món anh muốn ăn còn chưa tới.”

“Anh muốn ăn gì để em gọi.” Phù Đại nhìn mấy miếng thịt còn sót lại trong nồi không nhiều lắm, có chút ngại ngùng. Hình như cô ăn hơi nhiều…

“Muốn ăn em.”

Phù Đại không giống anh lúc nào cũng muốn lên giường vận động, nghe vậy cũng chỉ thuận miệng trả lời, ánh mắt vẫn tập trung vào đồ ăn, thoải mái nói: “Em còn chưa chín đâu, không thể ăn được.”

Tưởng Sở Phong cười thành tiếng, cũng không nhắc lại.

Lúc ăn cơm, Tưởng Sở Phong kêu tài xế lái xe đi về, chờ bọn họ ra khỏi nhà hàng cũng đã gần chạng vạng, Tưởng Sở Phong lái xe dọc theo bờ sông lộng gió, vừa đúng lúc có thể từ bến tàu ngắm cảnh đêm.

Phù Đại tìm được nơi bọn họ đi ngắm cảnh đêm lần đầu tiên, ngồi xuống có chút xúc động: “Giống như cũng chưa bao lâu, em lại cảm thấy đã qua nhiều năm.”

Tưởng Sở Phong dập thuốc đi về phía cô, nâng khuôn mặt nhỏ trơn bóng của cô nói: “Thế nào lại không thích anh là lão đại?”

Phù Đại gật đầu, gõ nhẹ anh một cái, tỏ vẻ khó hiểu với lời anh vừa mới nói.

Tưởng Sở Phong ôm chặt cô vào lòng, cũng không quan tâm gần đó có người, hôn cô say đắm. Ban đầu Phù Đại còn vùng vẫy vài lần, bị anh mở miệng hút hết hơi thở bất lực ngồi dậy.

Hai người hoàn toàn quên mình, cũng không biết làm thế nào quay lại trong xe, cảm xúc mạnh mẽ dâng lên.

Phù Đại cầm lấy bàn tay to lớn đang hoành hành trên ngực cô, nhìn thấy bộ đồng phục trên người bị xé tan nát, khó khăn tìm được khe hở, thở hổn hển bĩu môi: “Em chỉ biết! Anh suy nghĩ không đứng đắn! Anh chính là đại sắc lang!”

Hơi thở của Tưởng Sở Phong cũng hỗn loạn, khẽ cắn môi cô cười nói: “Biết anh có ý đồ xấu còn nói, có phải Đại Đại cũng rất mong đợi hay không?”

Phù Đại bĩu môi, cô chỉ là nhớ ăn không nhớ cái khác, một lần lại một lần bị cái chân heo lớn lừa gạt.

Hai người giày vò nhau trong xe trên bãi sông, may mà trời cũng nhá nhem tối, nếu không có ai đến gần sẽ thấy được tình cảnh bên trong.

Phù Đại quấn áo khoác của Tưởng Sở Phong ngồi ở ghế sau, nhìn bộ đồng phục bị anh xé nát, trong lòng thầm mắng anh.

Tưởng Sở Phong một tay cầm vô lăng, áo sơ mi trên người còn chưa ngay ngắn, đứt hai nút áo, hở ra cả mảng lớn cơ ngực, vẻ mặt thỏa mãn theo khóe mắt, đuôi mày lộ ra.

“Anh không thể chậm một chút sao, ai giành với anh?” Phù Đại hoàn toàn không hiểu được vẻ gấp gáp của anh, hơn nữa người này hứng lên là sẽ xé quần áo cô, bộ dạng tám trăm năm không làm chuyện đó.

Tưởng Sở Phong duỗi tay sờ soạng cô một phen: “Còn không phải tại em quá quyến rũ sao?”

Phù Đại cũng không muốn được khen như vậy, nhìn quần áo đã hư có chút tiếc nuối: “Em còn muốn cất đi làm kỷ niệm, đều tại anh!”

“Vậy quay lại cắt thêm hai cái đi.” Tưởng Sở Phong hào phóng nói, trong lòng đã nghĩ làm thế nào để xé thêm lần nữa.

Phù Đại hừ một tiếng không trả lời, hiển nhiên không nhận ra ý đồ tên háo sắc phía trước.

Cửa hàng của Phù Đại làm ăn phát đạt, tuy đã tuyển được người, nhưng vẫn phải tự mình điều chế hương hạng nhất.

Trong cửa hàng có một phòng nhỏ, Phù Đại thường ở đây làm ra một ít hương liệu cao cấp, sau đó đưa ra làm quà tặng khi khách hàng mua đồ, đến khi có phản ứng tốt thì làm ra nhiều hơn để bán.

Đôi khi Tưởng Sở Phong buổi sáng thức dậy mới có thể nhìn cô một cái, đến tối muộn mới có thể gần gũi, vì thế mặt mày cau có.

Lúc trước cổ vũ cô mở cửa hàng, hiện tại thì tốt rồi, chính mình bị gạt sang một bên.

Phù Đại dỗ dành anh: “Chờ đào tạo được mấy học viên, em có thể rảnh tay!”

Tưởng Sở Phong cũng không thể nói gì, đành phải nắm bắt chút thời gian ngày càng táo tợn đòi lại trên người cô.

Cửa hàng mở ở thành Việt Châu, không ít người quen biết đến, Phù Đại cũng sẽ tặng miễn phí một ít dầu thơm mới làm ra.

La Doanh có thể coi là khách quen của cửa hàng Phù Đại, thường xuyên dẫn một số chị em đến, cũng coi như cách quảng cáo tốt, Phù Đại cũng ưu đãi hơn cho bà ta.

La Doanh rời khỏi bà cụ nhà họ Phù, mang theo con gái sống trong một căn hộ nhỏ, mỗi ngày nhàn hạ thỉnh thoảng gọi điện cho chị em đi mua sắm, làm mẹ thật thoải mái.

Phù Đại nhìn bà ta có chút ngưỡng mộ, nhiều người phụ nữ kết hôn xong sinh con, đôi tay xoay quanh kệ bếp, người này quả thật có phúc.

“Tay nghề nhị tiểu thư thật tốt, tôi chưa thấy cửa hàng nào ở Việt Châu có son dưỡng tốt như ở đây, nếu cháu mở cửa hàng sớm hơn một chút thì tốt rồi!” La Doanh vẫn chưa đổi cách xưng hô với Phù Đại, thấy cô cũng không để ý, nên cũng không thay đổi.

Việc mình làm được nhìn nhận, trong lòng Phù Đại rất vui, lại tặng thêm cho bà ta chút hương liệu mới.

La Doanh ngượng ngùng xua tay: “Mỗi lần đến đây đều lấy nhiều như vậy, đây không phải là chiếm lợi của cháu sao!”

Phù Đại cười nói: “Nếu dùng cảm thấy tốt, mới có thể tiếp tục lôi kéo khách giúp cháu, đừng khách sáo như vậy.”

La Doanh mỉm cười nhận lấy chiếc hộp, rốt cuộc cũng không cảm thấy xấu hổ, lại mua thêm nhiều đồ, định gói lại làm quà.

Năm giờ chiều là cửa hàng đóng cửa, Ôn Thiến thấy gần tới giờ liền thu dọn đồ đạc trên quầy trước, đang muốn dời lẵng hoa ngoài cửa, thấy có người đi vào, cô ấy vội vàng quay lại giúp đỡ.

Người đến là Phù Âm đã lâu không gặp, bởi sự việc một năm trước ồn ào vào cục cảnh sát cô ta bị Phù Hải Nhân ra lệnh dừng lại một thời gian dài, ngày nghỉ mới được nới lỏng kiểm soát, nghe bạn học nói nơi đây có cửa hàng bán hương mới đến xem. Đến đây thấy là cửa hàng của Phù Đại mở, trong lòng cuồn cuộn bất mãn, suýt nữa đóng sầm cửa bỏ đi.

Phù Đại thật mong cô ta rời đi, khách hàng như vậy cô cũng không muốn tiếp đón, đừng có hứng lên đập phá cửa hàng của cô.

Bởi vì sắp đóng cửa, Phù Đại nói chuyện với khách hàng quen là La Doanh, cho nên nhân viên cửa hàng cũng đã rời đi rồi, cô đành chào hỏi: “Mời xem tùy thích.”

Phù Âm hừ một tiếng hếch mũi lên trời, vươn tay gõ gõ lên trên quầy, hào phóng nói: “Mỗi loại lấy cho tôi một cái.”

La Doanh nhìn bộ dạng cô ta không khỏi tức giận, đảo mắt xem thường quay sang ngửi mùi dầu thơm trên cổ tay.

Phù Đại tâm trạng tốt, có tiền thì kiếm mặc kệ của ai, theo lời cô ta, lấy mỗi loại đều gói lại, nhưng vẫn có tinh thần trách nhiệm nhắc nhở một câu: “Những loại nước hoa này đều thuần túy là thảo dược, có một số loại có thành phần tương khắc, không nên dùng chung với nhau.”

Phù Âm cũng không biết có nghe hay không, từ trong túi lấy ra một xấp tiền giấy ném xuống quay người bước đi, Phù Đại kiểm tiền vừa ngước lên đã không thấy người đâu.

La Doanh buồn cười: “Tôi thấy cô gái này không rõ sự tình.” Ném tiền trước mặt vợ của cửu gia nhà họ Tưởng, không phải là múa rìu qua mắt thợ sao.

Phù Đại cười lắc đầu nói: “Xem ra nhị thẩm của tôi tiền riêng không ít, mới cho con gái hào phóng như vậy.”

La Doanh không nói nên lời: “Núi vàng núi bạc cũng không chịu nổi tiêu xài phung phí, chưa kể là không sinh được lời.”

Hai người trò chuyện vài câu rồi đi về, Phù Đại nói lái xe đưa Ôn Thiến về nhà, mới đi qua phố Hưng Vinh tìm Tưởng Sở Phong, dọc đường đi thấy mi mắt giật giật.

“Em cảm thấy mỗi lần gặp Phù Âm là có chuyện không tốt.” Phù Đại vuốt nhẹ mí mắt, hối hận vì đã chào hỏi Phù Âm.

Tưởng Sở Phong vỗ nhẹ mông cô hai cái nói: “Được rồi, tại họa đã qua, còn lại chỉ là tiền tài.”

Phù Đại buồn cười: “Lời nói của anh nhất định đúng sao?”

“Tất nhiên rồi.”

Sự thật chứng minh, lời nói Tưởng Sở Phong lần này ngoại lệ không đúng, sự lo lắng mơ hồ của Phù Đại hôm sau đã thành sự thật.

Buổi sáng Phù Đại mới mở cửa hàng, cô thấy nhị thẩm Dư Tú Quyên với mấy người đàn ông cao to chặn trước cửa, chửi bới la hét đập phá cửa hàng.

Phù Đại hỏi nhân viên mới biết khi Phù Âm dùng dầu thơm của cô xảy ra vấn đề. Biết được nguyên nhân ngược lại Phù Đại lại cảm thấy an tâm, dầu thơm của cô có viết hướng dẫn bên trong, trước đó cô cũng có nói trước với cô ta, chuyện rắc rối không phải do Phù Âm cố tình gây khó dễ cô. Huống chi vấn đề cũng không có gì lớn, chỉ là nổi mẩn ngứa trong vài ngày hoặc khó chịu ở mũi miệng, qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi.

Nhìn điệu bộ của Dư Tú Quyên, hiển nhiên không có ý định nói chuyện đàng hoàng, vừa thấy Phù Đại liền chửi rủa: “Cô làm dầu thơm hại người gì vậy! Tiểu Âm nhà tôi vẫn còn đang nằm trên giường nói là cổ họng rất khó chịu!”

Phù Đại cảm thấy không thể nói lý lẽ với bà ta, nghiêng đầu giải thích vài câu với những người đi theo rồi đi vào trong cửa hàng.

Ôn Thiến vội vàng chạy lại, lo lắng nói: “Bọn họ đến đây được một hồi, cứ ở đó chửi thề. Đây rõ ràng là muốn phá bảng hiệu của mình!”

“Chúng ta đã bán rất nhiều dầu thơm, cũng chưa có ai tới cửa nói là có vấn đề, nhất định là Phù Âm tự mình giở trò. Hãy để cô ta gây sự rồi trực tiếp đến cục cảnh sát giải quyết.”

Có cô làm chủ, Ôn Thiến cũng an tâm.

Ngoài cửa, hai bảo vệ của Phù Đại đang thương lượng với đám người Dư Tú Quyên, nhưng Du Tú Quyên không chịu bỏ qua, chưa nói được hai câu đã đánh đến.

Một người trong số họ cầm búa không đánh vào người khác mà đập lên trên tủ kính bên cạnh, cả mảnh kính rầm một tiếng vỡ ra, sau đó ào ào rơi xuống.

Phù Đại đúng lúc đang đứng trước tấm kính, nghe thấy âm thanh không đúng, Ôn Thiến vội ôm cô kéo qua một bên, nhưng vẫn không kịp, mẫu vụn thủy tinh vỡ văng tung tóe khắp nơi, hai người bọn họ cố gắng bảo vệ khuôn mặt.

Ôn Thiến ở bên trong, khi thủy tinh bắn tới đã nhẹ đi nhiều, văng vào trên quần áo tuy rằng cũng hơi đau một chút, nhưng không gây tổn thương.

Ôn Thiến ngồi dậy lắc mảnh thủy tinh vỡ trong túi, vội nhìn qua Phù Đại, thấy góc váy cô hơi nhếch lên, trên bắp chân máu me nhầy nhụa một mảng, sợ hãi kêu lên: “Đại Đại!”

Ôn Thiến chạm vào vai cô, không dám tùy ý di chuyển, lo lắng đến mức sắp khóc.

Đám người Dư Tú Quyên không biết mình đã gây ra họa lớn, vẫn còn không ngừng la hét ở bên ngoài, hai người bảo vệ biết trách nhiệm của mình, trực tiếp từ cửa sổ chạy vào, cũng sợ hãi toát mồ hôi.

Vừa lúc phía sau xuất hiện giọng nói: “Chuyện gì vậy? Không biết cửa hàng của ai à? Lại dám gây rối!” Hàn Nguyên Thanh vốn định đến gặp Phù Đại xin hai hộp hương đưa cho Tần Cần, vừa bước vào thấy cảnh này gương mặt lạnh lại, vội vàng xua tay phân phó người khác: “Mau đến bệnh viện!”

Ôn Thiến nhìn nửa trên người của Phù Đại không có vết thương, nhanh chóng cõng cô chạy lên xe.

Dư Tú Quyên nhìn vết máu đầy trên mặt đất, gương mặt kiêu ngạo liền trở nên kinh hãi, đuổi theo vài bước thấy Phù Đại đang nằm trên lưng Ôn Thiến không biết sống chết, mới biết sợ hãi.

Hàn Nguyên Thanh liên tục gọi người chạy đến bệnh viện, lúc gọi điện thoại không nhịn được thầm than “Mẹ nó chứ”. Nếu như bị cửu ca biết được, chắc chắn sẽ có một trận bão táp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK