Ai có thể nghĩ tới một người chết nằm trong quan tài đã được chôn cất, lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt như thế?
Nhất thời, những người có mặt ở đây phản ứng khác nhau, một số người có tật giật mình, nhìn về Tưởng Sở Phong không nói thành lời, chỉ nghĩ anh là ác quỷ tới đòi mạng.
“Hôm nay thật đúng là một ngày quan trọng, người không nên đến đều đến, thật náo nhiệt.” Tưởng Sở Phong sải bước đến gần, cửa trước của phòng họp đã đóng, ngay cả cửa thoát gió trên đỉnh đầu và cửa sổ đều đóng chặt, một bộ dạng muốn xử lí tất cả.
Ở đây, Tưởng Thành Lương là người phản ứng mãnh liệt nhất, anh ta nhìn chăm chú Tưởng Sở Phong, cho đến khi anh đến gần mới, vẫn không thể tin mà mở miệng nói: “Cậu không phải đã chết rồi sao!”
“Xem ra tam ca rất muốn tôi chết đi.” Anh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tưởng Thành Lương, lắc đầu để bày tỏ tiếc nuối: “Đáng tiếc tôi mạng lớn, ngay cả Diêm Vương cũng không chịu nhận, tôi đành phải trở về.”
Tưởng Sở phong đi đến chỗ ngồi bên cạnh, bàn tay vỗ vào bả vai một người gần đó, làm cho người đó sợ tới mức run lên, sắc mặt trắng bệch.
Tưởng Thành Lương vẫn nhìn chăm chú Tưởng Sở Phong, dường như không xác định được anh còn sống hay chết, nhưng đến lúc cuối cùng cũng không nhìn ra được manh mối. Anh ta không hiểu, rõ ràng người đã chết tại sao sống lại đứng ở đây.
Tưởng Thành Lương ngẩn người ra, lập tức nhận ra Tưởng Sở Phong chưa chết. Vậy hôm nay việc hội đồng bầu lại người nắm quyền là việc không cần thiết, anh ta thấy được những thứ mình giành được đều biến thành bọt nước.
“Không, điều này không thể nào!” Tưởng Thành Lương tự lẩm bẩm, đối với việc sắp thành lại hỏng của mình không thể chấp nhận được.
Hàn Nguyên Thanh khinh thường nói: “Anh thật sự nghĩ khi cửu ca của tôi chết thì anh có thể tiếp quản Hồng Môn sao? Cũng không biết tự lượng sức mình, tài sản của ông Tưởng để lại cho anh chưa đủ để anh thỏa mãn sao, còn muốn chiếm đoạt Hồng Môn. Nếu không phải anh dùng thủ đoạn thì có thể mang cùng họ với ông Tưởng sao, vậy mà còn coi bản thân là nhân vật chính.”
Đầu óc Tưởng Thành Lương trống rỗng, nhìn những người đang ngồi xung quanh, những người ban đầu nói ủng hộ anh ta đều im lặng không lên tiếng. Thậm chí những người cùng anh ta chống lại Tưởng Sở Phong cũng không còn chung một phía. Lúc này, anh ta mới nhận thấy rằng trong lúc mưu đồ vì bản thân thì cũng thực hiện giùm người khác.
Mặc dù Tưởng Thành Lương đã lộ ra bộ mặt thật, nhưng anh ta cũng không quan tâm, hừ lạnh nói: “Hồng Môn là của nhà họ Tưởng thì không có lý do Tưởng Sở Phong chiếm giữ một mình, ai có năng lực thì làm chủ thôi. Cậu nhìn xem những người ở đây rõ ràng không phục cậu, đây là thời điểm thay đổi các thành viên mới.”
“Đổi thành anh sao?” Tưởng Sở Phong kéo ra chiếc ghế ở giữa, anh hướng về anh ta dùng tay ra dấu mời.
Sắc mặt Tưởng Thành Lương căng thẳng, đối với hành động của anh không buông lỏng cảnh giác.
Tưởng Sở Phong không quan tâm đến lời mỉa mai, anh xách chiếc ghế đến chỗ ngồi, rồi thoải mái ngồi xuống.
“Ngày nào tôi chưa chết, thì Hồng Môn vẫn do tôi quyết định, bây giờ tôi muốn người đó chết thì ai có thể sống đến được sau ba giờ.” Tưởng Sở Phong vốn kiêu ngạo, đối mặt với những người không phục khi anh nói chuyện không cần phải khiêm nhường.
Sau khi anh kết hôn hai năm, gặp rất nhiều chuyện cũng không nghĩ là đuổi cùng giết tận, vì không muốn Phù Đại thấy anh quá độc ác. Không thể ngờ để cho những người này xem anh như người yếu đuối, một số người còn thông đồng muốn lật đổ trụ sở của Hồng Môn.
Thật sự cho rằng anh nghĩ ngơi quá lâu, thì xem anh như mèo mắc bệnh.
“Bản thân tôi ghét nhất là người khác đâm sau lưng mình, hoặc chỉ một lần muốn giết chết tôi, nếu tôi không chết được, chậc chậc…” Tưởng Sở Phong giơ tay chỉ vào từng người, ý tứ trong đó làm cho mọi người sởn da gà.
Tưởng Thành Lương liên kết với nhà họ Hàn dồn Tưởng Sở Phong đến bước đường cùng, cho rằng anh trở về Tân Châu chỉ có một mình, ngay lập tức càng thêm tự tin: “Tưởng Sở Phong, cậu xem hiện tại bên cạnh cậu chỉ có một con chó, ai sẽ bênh vực cậu? Cậu lấy cái gì để đấu với tôi!”
“Anh nói đúng, những người không phục tôi, tôi cần gì ép buộc.” Tưởng Sở Phong thong thả mà dựa vào một bên, thoải mái châm một điếu thuốc, trong làn khói thuốc nhả ra không thấy một chút căng thẳng.
Mọi người cũng đề cao cảnh giác với thái độ của Tưởng Sở Phong, không biết trong hồ lô của anh bán thuốc gì, đột nhiên tình thế bên người thay đổi. Vốn là người cùng phe với mình lại đột nhiên thay đổi thái độ, đem họng súng chĩa về hướng này.
Trên dưới lầu xuất hiện không ít người, đều là khuôn mặt của người nhà họ Tưởng.
Mọi người lúc này mới nhận ý thức được Tưởng Sở Phong vẫn giữ cho mình một thủ đoạn.
Thấy tình hình bên này không đủ mạnh, những người phản bội lập tức đều nghiêng về Tưởng Sở Phong, biết bản thân không có năng lực xoay chuyển tình thế nhưng vẫn bất chấp tất cả chống cự tới cùng.
Người nhà họ Hàn thừa nước đục thả câu, trước đó còn chửi Hàn Nguyên Thanh là chó.
Tưởng Sở Phong xoay khẩu súng lục trong tay, lắp đạn vào từng viên một, nhấn rõ từng chữ: “Mấy chục bà vợ bé trong nhà họ Tưởng, đến bà cả làm khó dễ cho tôi và mẹ tôi, chín người anh em nhà họ Tưởng thì anh là người gây khó dễ cho tôi nhất. Làm cho bà cả không thể thấy tôi chết ở bên ngoài, đúng là thất bại mà.”
Âm thanh đạn lên nòng ở trong phòng hội nghị lớn như vậy đều nghe rõ ràng, không khỏi làm cho lòng người hồi hộp theo hai phía.
Tưởng Thành Lương không dám phân tâm nắm chặt khẩu súng trong tay.
“Vụ bạo loạn ở phố Hưng Vinh, dùng pháo bông phóng hỏa nhà máy thuốc tây… tôi có thể nhớ hết từng việc một giùm tam ca, tam ca muốn tính từ việc nào?”
Tưởng Thành Lương sớm biết chuyện mình làm sẽ không che giấu được lâu, không nghĩ tới Tưởng Sở Phong đều biết hết tất cả, ngay cả chuyện anh ta dùng pháo bông mà anh cũng nói. Khuôn mặt anh ta trở nên hung ác khi bị nói ra trước mặt mọi người, anh ta không có ý định dừng lại ngón tay liền bóp còi bắn ra một phát súng.
Trong lòng anh ta không có chủ định, tay bắn cũng không vững vàng. Tưởng Sở Phong tránh sang một bên viên đạn kia bắn trúng khung ảnh lồng kính trên bức tường phía sau, kính vỡ tan nát trên sàn.
Mâu thuẫn từ lâu bỗng nổi dậy, mọi người đều biết Tưởng Sở Phong có thủ đoạn, cũng sợ hậu quả sau khi thua, cho nên mọi người dứt khoát không quan tâm tới.
Nhân lực do Tưởng Sở Phong điều tới từ Tân Châu còn kém so với số lượng ban đầu của Hồng Môn, sau một hồi hỗn chiến lại để cho Tưởng Thành Lương chạy ra ngoài.
“Cửu ca, hắn ta chạy mất rồi!” Thuộc hạ tìm tới lui xung quanh một vòng, vẫn chưa bắt được Tưởng Thành Lương, có lẽ anh ta đã sắp xếp trước khi tới phòng hội nghị.
“Không cần vội.” Tưởng Sở phong xoay khẩu súng lục, nhìn về Hàn Nguyên Thanh đang đến gần.
“Tôi đã thông báo cho bên Thẩm Đạc.” Hàn Nguyên Thanh đi đến bàn phía trên rồi ngồi xuống, lộ ra vẻ mặt thành công: “Tôi không tin lần này Tưởng Thành Lương có khả năng chạy trốn khỏi thành Việt Châu.”
Bên kia Thẩm Đạc chỉ là thay đổi các trạm kiểm soát để cho mọi người đề phòng nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài, thủ tục trình lên chỉ nói là tạm thời thay đổi sắp xếp, cũng không có liên quan đến chuyện của Hồng Môn.
Hàn Nguyên Thanh lại cảm thấy anh ta chính là người gần chết vẫn còn cứng đầu.