Mỗi lần bị anh nhìn thì da đầu Phù Đại lại run lên, cô giống như một con cừu non đi vào ngõ cụt, sau đó sẽ bị ăn mất, sợ đến nỗi không dám ở cùng một chỗ với anh.
Tưởng Sở Phong cảm nhận được vẻ cảnh giác của chú cừu non, anh ép sát lại người cô không phát ra một tiếng động, làm ra vẻ thiếu gia khiến cho Trần Ngọc càng ngày càng hài lòng về anh.
Ngày hôm đó, vợ chồng Trần Ngọc về quê thăm bạn cũ đến hôm sau mới về, trước khi đi bọn họ muốn gửi Phù Đại lại cho Tưởng Sở Phong, Tưởng Sở Phong lại lấy lí do “Hỏi thăm ý kiến, sửa sang phòng ở” đưa cừu nhỏ về nhà.
“Anh đừng tưởng em không biết anh đang có ý gì, anh tránh xa em ra, không được đụng vào em, không được nhìn em!” Phù Đại ôm lấy cái gối trên ghế sô pha, đôi mắt to tròn trừng lớn, hai má phình lên như trái táo nhìn con sói xám đang đi lại ở phía trước.
Vậy mà Tưởng Sở Phong thực sự nghe lời, trong lòng anh xem thường sự đề phòng nho nhỏ này của cô, nghĩ thầm: “Nếu như muốn ăn em thì không phải chỉ cần lao lên cắn một cái là xong sao? Đúng là ngây thơ, đáng yêu quá đi mà.” Tưởng Sở Phong nhấc tay lên, tỏ vẻ mình không quan tâm, quay người đi vào phòng bên cạnh.
Phù Đại không hiểu gì, đợi một lúc sau không nhịn được mà chạy ra cửa xem, nhìn thấy anh mặc một bộ quân phục đi đến thì hai mắt tỏa sáng chạy lại gần: “Anh mượn bộ đồ này của ai vậy?”
Bộ quân phục màu xanh sẫm mang theo khí chất của quân nhân, mặc lên người của Tưởng Sở Phong lại càng có vẻ trầm lặng, nhìn xuống cái thắt lưng thẳng thớm của anh lại có cảm giác vô cùng an toàn.
Tưởng Sở Phong gỡ bàn tay nhỏ bé đang sờ loạn của cô ra, bế cô ngồi lên ngăn tủ, giả vờ bất mãn dạy dỗ cô: “Ngay cả việc người đàn ông của mình đã từng học trường quân đội cũng không biết, tội đáng phải phạt.”
Phù Đại cười ha ha rồi chà chà lên mu bàn tay bị anh đánh, giúp anh chỉnh lại mũ sau đó nhìn trên nhìn dưới đánh giá anh: “Lúc vào trường quân đội, có lẽ đã nhiều năm rồi nhỉ? Sẽ không nhỏ đi chứ?”
“Em đừng nói nhảm.” Tưởng Sở Phong nghiêng đầu cắn chặt răng tức giận nói: “Phần giữa chân đau vì căng đây.”
“…”
Tình cảm với bộ đồ quân nhân của Phù Đại đều bị anh làm mất hết, đánh vào ngực anh một cái, cô giãy giụa muốn xuống.
Chương 24: Lấy việc công báo thù riêng ở phòng thử quần áo
Phù Đại chạy trối chết trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, sau đó không dám gặp Tưởng Sở Phong mấy ngày liên tiếp, anh gọi điện đến cũng không nhận điện thoại, điều này không khỏi khiến cho Trần Ngọc thấy kỳ lạ: “Hai đứa cãi nhau à?”
“Không có ạ.” Phù Đại chải chải tua rua trên bao gối, cúi đầu xuống trong mắt tràn đầy thẹn thùng, không dám để cho mẹ phát hiện ra.
“Mẹ cũng nghĩ vậy, hai đứa mà ầm ĩ với nhau mới là lạ.” Trần Ngọc nhìn thấy cô cũng không giống với dáng vẻ có chuyện gì, bà chọc chọc vào mặt của cô: “Đừng tùy ý nữa, Sở Phong nói lát nữa sẽ đến đón con đó.”
“Sao mẹ lại đồng ý chứ?” Phù Đại vừa nghe thấy Sở Phong muốn đến đây thì trong lòng lập tức hoảng loạn, chột dạ đến tay chân mềm nhũn.
Trần Ngọc nhìn thấy dáng vẻ hoang mang căng thẳng kia của cô thì vô cùng khó hiểu: “Người ta chỉ thông báo với mẹ một tiếng thôi, sao con lại như bị lửa thiêu đến tận mông vậy?”
Phù Đại mang giày đi đến chỗ cửa sau rồi quay đầu lại dặn mẹ mình giữ bí mật: “Anh ấy tới thì mẹ cứ nói con không có ở đây, hôm nay không trở về, ngày mai… ngày mai cũng không trở về!”
“Con bé này lại định làm gì nữa vậy.” Trần Ngọc lẩm bẩm một câu, từ bệ cửa sổ bên cạnh đã nhìn thấy xe của Tưởng Sở Phong đậu ở chỗ cửa sau, bà há to miệng, quả nhiên nhìn thấy Phù Đại bỏ trốn không thành bị bắt lên xe, bà không khỏi hừ một cái: “Trốn ở nhà không đi ra có phải tốt hơn không, con bé ngốc, không giống như mình.”
Tưởng Sở Phong nhìn Phù Đại nép sát vào ghế xe cuộn tròn lại như con nhím thì buồn cười không thôi, anh chọc ngón tay lên cái mông của cô: “Tôi đáng sợ đến vậy sao, có thể ăn thịt em sao?”
Phù Đại a một tiếng rồi co rụt lại về phía trước, cô che mông của mình lại rồi trừng mắt nhìn anh, trong mắt toàn là sự đề phòng và còn thêm chút lên án.
Tưởng Sở Phong cũng ý thức được mấy câu này của mình thật sự không đảm bảo nên cố gắng thu lại ý đồ quá rõ ràng của mình, anh dụ dỗ cô: “Yên tâm đi, có muốn ăn cũng không ăn ngay bây giờ.” Đợi sau khi dẫn người đến Tân Châu nghỉ phép thì có cả đống thời gian, lúc đó còn không phải ngay cả chút thịt ở thắt lưng cũng không còn sót lại hay sao.
Phù Đại nhìn thấy động tác liếm răng của anh thì giật mình một cái, da gà ở hai cánh tay đều nổi lên hết, cô trông thấy tài xế đang lái xe về phía tòa nhà văn phòng quen thuộc thì vội vàng la lên: “Em không muốn đến chỗ em! Em… em muốn đến trung tâm bách hóa mua đồ!”
Tưởng Sở Phong nhìn biểu cảm sợ bị anh đem bán kia của cô thì cười nhạt nói với tài xế: “Đến trung tâm bách hóa.”
Nói chung thì phụ nữ đều không thể bỏ được sở thích mua sắm quần áo, Phù Đại vốn chỉ định giết thời gian ở nơi nào đó có nhiều người, không để cho Tưởng Sở Phong liên tục lợi dụng, nhưng đi dạo một hồi lại không dừng được. Mà Tưởng Sở Phong còn có tâm hơn cả Phù Đại, vừa trông thấy bộ nào vừa ý là lập tức bảo cô đi thử.
“Cũng không phải anh đang mua cho bản thân, sao còn nhiệt tình hơn cả em vậy?” Đi dạo cả nửa ngày nên Phù Đại cũng mệt mỏi, cô đi ra khỏi phòng thử quần áo, ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ của cửa hàng.
“Em ăn mặc xinh đẹp, tôi nhìn thấy cũng mát mắt theo, đây là đang đầu tư vì bản thân đấy.” Tưởng Sở Phong nói nghe rất có lý.
Phù Đại chẹp miệng: “Bây giờ tôi không xinh đẹp sao?”
“Đẹp, đẹp lắm, đẹp đến mức có thể thay cơm.” Tưởng Sở Phong không ngừng khen cô rồi lại lấy thêm hai bộ âu phục nhỏ đẩy cô vào trong phòng thử quần áo.
“Còn phải thử nữa sao… em mệt quá.” Phù Đại nghĩ không ra, sao người đàn ông này lại đam mê mua quần áo đến như vậy.
“Thử xong hai bộ này chúng ta lập tức về nhà.”
Phù Đại không đành lòng bác bỏ ý tốt của anh nên tiến vào trong phòng thử quần áo nhưng khi cô đang muốn nhận lấy quần áo thì Tưởng Sở Phong lại chen vào trong đó theo cô. Phù Đại thầm nghĩ không ổn rồi, cô giống như con thỏ con bị giật mình muốn bỏ trốn nhưng bị Tưởng Sở Phong nghiêng người chặn lại, anh khóa cửa lại một tiếng cụp rồi ôm eo thon của cô trách yêu: “Thử quần áo thôi mà, chạy cái gì chứ.”
Phù Đại cắn môi siết chặt cổ áo của mình, dáng vẻ đề phòng, cô gắt giọng: “Vậy anh ra ngoài đi, em tự thử!”
“Dù sao thì tôi cũng đã nhìn thấy hết rồi, ở đây luôn cho tiện.” Tưởng Sở Phong vừa nói xong đã lập tứ kéo dây kéo phía sau của Phù Đại.
Phù Đại tránh trái tránh phải, cô không dám la quá lớn vì sợ nhân viên trong cửa hàng nghe thấy, cuối cùng bị lép vế. Bộ váy lỏng lẻo rơi xuống treo nửa ở trên người, gần như không thể ngăn được cảnh xuân, cô gấp đến mức với tay lấy hai bộ quần áo kia.
“Lấy tay ra, không lấy ra thì làm sao mặc được.” Ánh mắt của Tưởng Sở Phong không hề che giấu lưu luyến trên da thịt như ngọc, nếu như không phải khóe miệng của anh cong lên cho thấy anh xấu xa cỡ nào thì quả thật là rất giống quan tâm chu đáo.
Phù Đại ôm cánh tay, cô nào dám lấy tay ra, nhưng dù vậy thì vẫn không che được phần trắng nõn trước ngực.
Tưởng Sở Phong cũng không chịu đưa quần áo cho cô, hai người cứ giằng co qua lại như vậy.
Nhất định là người này đang lấy việc công để báo thù riêng! Phù Đại nhìn anh cứ ung dung thảnh thơi như vậy đứng đó, không có ý định nhượng bộ thì cuối cùng cô cũng chỉ có thể chịu thua: “Được rồi, anh nhanh lên đi!” Nếu như còn đợi tiếp nữa thì không chừng sẽ khiến cho người ta hiểu lầm họ đang làm gì đó ở trong này.
Tưởng Sở Phong được như ý thì chôn đầu vào cổ của cô cười không ngừng, hơi thở phả lên làn da trắng nõn, dần dần thay đổi mùi vị.
Thỉnh thoảng từ trong phòng thử quần áo nhỏ hẹp truyền ra tiếng làm nũng pha chút giận dữ của cô gái, nó giống như lông vũ quẹt qua trái tim khiến người ta ngứa ngáy không thôi.
“Biết ngay anh không có ý tốt mà! A… tay anh đang làm gì vậy! Không cần cởi nội y đâu…A ưm… Đau đau đau! Hút ra dấu hết rồi nè, anh thật đáng ghét!”
Đã hai ba ngày Tưởng Sở Phong không gặp Phù Đại, nhân lúc cô thử quần áo lợi dụng đụng chạm một chút rồi mới hài lòng buông tha cho cô.
Đợi đến khi ngồi vào xe, Phù Đại cột dây lụa trước ngực lại, lặng lẽ che đi bộ ngực hơi đau, đôi mày nhíu khẽ, trên mặt toàn là sự bất mãn: “Đã nói đừng làm mạnh như vậy rồi mà…”
Tưởng Sở Phong nghe thấy thì lại dán người qua: “Đau sao? Tôi xoa cho em nhé?” Nói xong, bàn tay to lại định vươn sang đó.
Phù Đại đẩy ra một cái rồi tức giận liếc anh. Vừa rồi cô đã nhìn sơ qua, trên đó có để lại dấu vết, nếu như còn cho anh xoa nữa chắc sẽ sưng lên mất…
Trong lúc hai người đang tán tỉnh nhau thì đột nhiên xe thắng gấp, suýt chút nữa Phù Đại đã bay ra khỏi chỗ ngồi ở phía sau. Tưởng Sở Phong ôm cô, mày rậm nhíu lại, giọng điệu khó chịu: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tài xế ôm trán đổ đầy mồ hôi lạnh, nói: “Cửu gia, đột nhiên có người lao ra…”
“Ôi, chắc là đụng trúng rồi!” Phù Đại giật nảy mình, cô vội vàng đi xuống xe theo, lúc nhìn thấy người có sắc mặt tái xanh đang nhắm nghiền hai mắt nằm trên mặt đất thì cô càng kinh ngạc hơn: “Chị Nguyệt!”
Tưởng Sở Phong nhớ lại một chút, anh nhớ ra đây là con gái của nhị thúc trong lễ đính hôn của Phù Đại, vì Phù Đại thân thiết với cô ta nên Tưởng Sở Phong cũng giữ lại chút tình nghĩa, thấy cô ta té ngã hôn mê bất tỉnh trên mặt đất thì cũng vội vàng đưa đến bệnh viện gần đó.
Phù Đại không muốn liên lạc với chi thứ hai nên thông báo cho ba mẹ mình. Vợ chồng Trần Ngọc vội vàng chạy qua đó, họ cũng rất lo lắng.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì Phù Nguyệt được đẩy vào trong phòng bệnh truyền nước. Lúc Trần Ngọc hỏi tình hình của Phù Nguyệt thì bác sĩ nhíu mày lại: “Chưa đến mức mất mạng nhưng cũng rất tệ. Cô ấy không được cung cấp đủ dinh dưỡng trong thời gian dài, tố chất thân thể rất kém, hơn nữa còn thiếu máu. Có thể gần đây từng tuyệt thực nên dẫn đến ngất xỉu trong thời gian ngắn. Tôi còn phát hiện ra vài vết thương ngoài da trên người cô ấy, mấy người…” Bác sĩ nhìn mọi người một vòng, trong mắt hiện lên chút chất vấn.
Đám người Phù Đại đều hơi giật mình, cả ngày Phù Nguyệt cổng chính không ra cổng phụ không bước, chỉ tới tới lui lui làm tổ trong căn nhà kia thì còn có thể là tình huống gì đây.
Trần Ngọc không khỏi tức giận: “Nhị thúc quản lý gia đình như thế nào mà để con gái của mình chịu khổ không ít thế này!”
“Cả ngày Hải Nhân đều ở bên ngoài, để mặc cho mấy người phụ nữ trong nhà làm càn. Một mình A Nguyệt chạy đến đây, e là đã xảy ra chuyện gì rồi.” Phù Thu Sinh vừa nhớ đến người mẹ già cổ hủ kia của mình thì đầu cũng bắt đầu đau: “Dù thế nào thì tôi cũng phải thông báo cho Hải Nhân biết trước một tiếng rồi có gì nói chuyện sau.”