Phù Đại hiện tại giảm bớt phân nửa thời gian đến cửa hàng, chuyện Tưởng Sở Phong còn đang do dự không dám nói, nhưng hai tên nhỏ có thể dễ dàng giải quyết.
Tuy nhiên, Tưởng Sở Phong phát hiện sự tồn tại của bản thân ngày càng suy yếu. Lúc nào về nhà anh cũng thấy Phù Đại vui đùa với hai con mèo, ngay cả ăn cơm cũng phải đưa chúng nó ra bàn, bản thân ăn một miếng lại cho mèo một miếng, chẳng khác gì chăm con ruột của mình.
Ngày hôm đó, Tưởng Sở Phong về muộn, vào cửa thấy Phù Đại nằm trên sô pha chờ anh, trong tay đang cầm một quyển sách, đèn sàn chiếu lên người cô ánh sáng ấm áp. Hai chú mèo con sóng vai ngồi xổm bên cạnh cô, thỉnh thoảng vươn móng vuốt cào cào quyển sách, như thể chúng đang bảo cô chơi với mình.
Nghe thấy ngoài hiên có tiếng động, Phù Đại đặt sách xuống, hai con mèo con lập tức đứng dậy đi làm tổ sang một bên, đôi bàn chân trắng như tuyết dẫm lên ngực cô, lướt qua vai cô nhảy ra sau ghế sô pha.
Miếng thịt đệm con mèo giẫm lên người, cũng không có bao nhiêu nặng, ngược lại mềm mại, Phù Đại còn không cảm thấy được cái gì, Tưởng Sở Phong híp mắt nhìn thấy, trong lòng một trận ghen tị.
Hai đứa nhỏ này bây giờ còn chiếm cả phúc lợi của anh, thật sự có chút giận.
“Anh về rồi, em ăn chưa?”
Tưởng Sở Phong ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy một con trong ngực cô và một con còn chưa kịp chạy tới, không hề dịu dàng mà sờ soạng hai vật nhỏ, nói: “Sự chú ý của cô ấy hiện tại đều bị hai vật nhỏ câu đi rồi, cả ngày theo chân cuộn tròn thành một khối, cô ấy cũng không nhớ rõ tôi nữa rồi.”
Phù Đại nghe xong, cười nói: “Chúng nó còn nhỏ tự nhiên dính người hơn. Huống hồ anh so đo cái gì với hai con mèo?” Phù Đại cảm thấy được anh thật sự là càng ngày càng thích tranh giành.
Tưởng Sở Phong nghe cô nói, như thế nào lại có cảm giác giống đang nói đứa nhỏ. Cái gì còn nhỏ, cho dù nhỏ cũng là mèo đực!
Con mèo nhỏ ở trong tay Tưởng Sở Phong không quen, kêu meo meo, quay đầu lại muốn đến chỗ của Phù Đại. Phù Đại không đành lòng ôm con mèo nhỏ trở về, thúc giục nói: “Anh mệt mỏi cả ngày còn có tâm tình so đo với mèo, mau lên đi, em giúp anh xả nước tắm.”
Tưởng Sở Phong không tiếp tục kỳ kèo, đứng dậy nhấc bổng Phù Đại đang cúi đầu đi giày, khiêng cô chạy lên lầu, mèo nhỏ bị bỏ rơi kêu vài tiếng, mắt thấy nam chủ nhân không phản ứng, chỉ có thể lê bốn chân ngắn ngủn theo phía sau, từng bước từng bước.
Bậc thang cuối cùng cao hơn một chút, chi trước hai con mèo nhỏ đặt trên đó, lắc đuôi nửa ngày không trèo lên được, đôi mắt tròn xoe mong chờ nhìn kẻ sắp biến mất trong góc.
Phù Đại thấy vậy kéo ống tay áo Tưởng Sở Phong, mềm giọng năn nỉ: “Anh giúp bọn nó đi.”
Tưởng Sở Phong quay đầu lại liếc mắt một cái, lui về phía sau hai bước, dùng chân nâng mông hai con mèo lên, đỡ chúng lên. Anh nhìn hai con vật chạy vào phòng nhảy lên giường, mở miệng nói: “Đi về chỗ ngủ của mình đi.”
Hai con mèo dường như nghe hiểu Tưởng Sở Phong nói gì, ở trên giường dạo qua một vòng, sau đó đi về ổ liếm liếm móng vuốt.
Phù Đại cười nói: “Chúng nó vậy mà nghe lời anh nói, có thể thấy được anh với chúng nó có duyên phận.”
Tưởng Sở Phong ghét bỏ, thầm nghĩ ai muốn cùng hai con đực đó có duyên phận.
Tưởng Sở Phong nhét Phù Đại nhét vào ổ chăn, tự mình mở nước, kéo cà vạt đi vào phòng khách rót một ly rượu.
“Uống rượu đỡ mệt sao?” Phù Đại nhìn anh mỗi ngày trở về đều uống mấy ly, không khỏi tò mò hỏi.
Tưởng Sở Phong bưng cái ly tiến đến trước mặt cô, “Nếm thử xem?”
Phù Đại còn nhớ rõ mình không uống được rượu, chỉ cần ngửi thôi cũng sẽ say, vội vàng từ chối nói: “Em không cần, anh tự mình uống đi.”
Tưởng Sở Phong cũng không cưỡng cầu, nhéo nhéo mặt cô, đi thẳng vào phòng tắm.
Phù Đại ở một mình buồn chán, lập tức rướn gót giày, vừa bước vào cửa phòng tắm liền nhìn thấy Tưởng Sở Phong vai rộng eo hẹp dựa vào trong bồn tắm, đầu gối hơi cong, nhìn qua bồn tắm có vẻ hơi chật chội.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên hai người nhìn cơ thể của nhau, nhưng Phù Đại vẫn không khỏi tim đập nhanh hơn một chút, ánh mắt vô lực rơi vào chỗ bọt nước nổi lên giữa bụng.
“Nhìn cái gì vậy cô nhóc lưu manh.” Nhận thấy được tầm mắt của cô, Tưởng Sở Phong nhếch môi chế nhạo một chút, nhưng không có ý định che giấu cái gì.
“Ai… ai nhìn…” Phù Đại chột dạ không thôi, định đi ra ngoài, lại bị anh ngăn lại.
“Đến cọ lưng giúp anh.”
Phù Đại đành phải quay trở lại, cầm lấy khăn tắm ở bên cạnh, tận lực giúp anh lau lưng.
Tưởng Sở Phong híp mắt vô cùng hưởng thụ, tiện đà duỗi thẳng tay chân, còn không biết xấu hổ thẳng lưng.
Phù Đại chỉ lau lưng rồi ném khăn tắm cho anh, “Anh tự lau đi!” Dứt lời trở về ổ chăn.
Không có ôn hương nhuyễn ngọc ở bên cạnh, Tưởng Sở Phong kì cọ sơ qua vài cái sạch sẽ, xoa xoa tóc rồi đi ra ngoài, cơ thể rắn chắc nhảy lên giường, lôi kéo Phù Đại bên kia hai lần, kéo lại ôm vào trong lồng ngực.
Phù Đại cười khanh khách hai tiếng, chuẩn bị đi ngủ, cô phát hiện tay Tưởng Sở Phong đặt trên mông mình, nghiêm mặt hỏi: “Anh không nhịn được một ngày sao?”
Tưởng Sở Phong nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Anh bên ngoài bận rộn một ngày, chỉ có lúc này mới thật sự có thể giải tỏa mệt mỏi.”
Phù Đại tin anh mới có quỷ, lắc mông trốn tránh bàn tay đang sờ soạng của anh.
Không khí hai người đang náo nhiệt, điện thoại lại đổ chuông không đúng lúc.
Phù Đại đẩy vai anh, “Anh trước nghe điện thoại đi!”
Tưởng Sở Phong ninh mày, rất không tình nguyện rời khỏi Phù Đại, quần áo cũng không mặc, cứ như vậy cầm lấy ống nghe.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói có chút lo lắng của Hàn Nguyên Thanh vang lên: “Cửu ca, xưởng tân dược có chuyện, chúng ta cần đến một chuyến.”
Tưởng Sở Phong dừng một chút, vẻ mặt ngưng trọng, nói: “Tôi đã biết.”
Tưởng Sở Phong cúp điện thoại, xoay người mặc quần áo, thời điểm cài cúc áo sơ mi thấy Phù Đại ở trong chăn vẻ mặt lo lắng, xoa xoa đầu cô hòa nhã nói: “Nhà máy dược có việc anh phải đi ra ngoài một chuyến, em ngủ trước đi. Không cần lo lắng, chắc là sản xuất tân dược có chút trở ngại.”
Trước kia có mấy lần Tưởng Sở Phong cũng nửa đêm đi ra ngoài, Phù Đại cả đêm đều không ngủ được, cô thật sự không muốn trải qua cảm giác thức trắng đêm, nhân tiện nói: “Em cũng đi được không?”
“Ngủ không được?” Tưởng Sở Phong nhìn đôi mắt long lanh của cô liền biết cô đang lo lắng sốt ruột.
Phù Đại gật gật đầu.
Tưởng Sở Phong lập tức duỗi tay về phía cô, “Vậy đi thôi.”
Phù Đại sột soạt trong chăn mặc áo ngủ, vịn tay anh bước xuống.
Tưởng Sở Phong nhướng mày, cảm thấy được cô căn bản làm điều thừa, “Mặc vào rồi lại cởi ra, em có một miếng thịt nào anh không thấy qua?”
“Anh mau mặc đồ của mình đi, cứ kệ em!” Phù Đại cầm lấy hai cái quần áo trốn vào phòng tắm thay quần áo.
Tại xưởng sản xuất thuốc tây bên kia, Hàn Nguyên Thanh đang bàn bạc với Tưởng Hành Châu, thấy Tưởng Sở Phong đưa cả Phù Đại đến, còn sửng sốt một chút.
“Đêm nay cửu tẩu còn sợ cửu ca đi chơi lêu lổng hay sao, một tấc cũng không rời.”
Phù Đại nhìn thấy phía xa xa có khói dày đặc bốc lên từ nhà máy, liền nói: “Anh còn có tâm trạng nói giỡn, ngọn lửa được dập tắt chưa?”
Hàn Nguyên Thanh xua tay nói: ““Những thứ nên được cứu thì được cứu, những thứ không cứu nổi cũng không có cách.”
Tưởng Hành Châu quản lý việc phát triển và sản xuất thuốc, hiện đang sống ở khu trọ gần đó, Khi nhà máy dược bốc cháy cũng chạy tới cứu hoả, trên người trên mặt còn dính không ít bụi, hơi thở vẫn còn gấp gáp.
“Cũng may không ai thương vong, nhưng thuốc mới sản xuất có lẽ không dùng được nữa.” Tưởng Hành Châu không khỏi có chút đáng tiếc.
“Tổn thất bao nhiêu?”
Hàn Nguyên Thanh ước tính đại khái, “Ngoài khu nhà xưởng mới, còn có hai nhà kho, máy móc bên trong cũng hư hỏng.”
Máy móc bị phá hủy đồng nghĩa với việc kinh doanh của nhà máy tân dược sẽ bị đình trệ, phải sửa chữa nhà máy một thời gian, việc ký kết thuốc không thể phát cho người dân như đã thỏa thuận, đây cũng là một tổn thất lớn.
“Tra được nguyên nhân đám cháy chưa?”
“Còn đang điều tra.” Hàn Nguyên Thanh lắc đầu, “Phỏng chừng có một số công nhân không để tâm, làm rơi tàn thuốc.”
Phù Đại nhìn thấy các công nhân đang xúc xe tải chất thải công nghiệp, hẳn là bị thiêu hủy không ít, cũng không không khỏi lo lắng cho họ: “Thuốc men đều bị đốt cháy hết, các anh phải cho người khác công đạo, vậy phải bồi thường rất nhiều tiền sao?”
“Em còn sợ anh không đủ tiền sao?” Tưởng Sở Phong nhìn cô cười.
Hàn Nguyên Thanh bên cạnh cũng nhếch lên khóe môi, xem ra bản thân cửu tẩu còn không biết sau lưng người đàn ông của mình có bao nhiêu tài lực.
Phù Đại thấy bộ dạng bọn họ không quan tâm lắm, vậy cũng yên tâm, thầm nghĩ mình dù sao còn có một tiểu hoàng ngư, cũng có không ít tiền, đến lúc đó sẽ dùng được!
Thấy đám cháy đã được dập tắt hoàn toàn, một mặt gọi người kiểm kê tổn thất, một mặt đi về nhà trọ thương nghị chuyện kế tiếp.
Phù Đại qua mười hai giờ, cuối cùng cũng không chịu được nữa, Tưởng Sở Phong lập tức đưa cô lên sô pha ngủ một giấc.
Phù Đại thấy bọn họ còn có một bàn tài liệu, mình cũng giúp không được vội, đành ngoan ngoãn đi ngủ chỉ cần Tưởng Sở Phong cách cô gần một chút, cô sẽ an tâm.