• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Chung Uyển Thanh rời đi và một mình ở lại đường Yên Vĩ, có đôi khi cũng đi thăm Tưởng Sở Phong, nhưng mà số lần có thể chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cũng không chịu nói cho anh biết chỗ ở cụ thể của mình.

Sau đó vẫn là Tưởng Sở Phong lén đi theo bà mới biết được chỗ này, đương nhiên cũng không thể để cho Chung Uyển Thanh biết được.

Tuy Tưởng Sở Phong có Phương Nhu chăm sóc, nhưng nói chung bà ta cũng chỉ là một người vợ bé, bà cả có thể bắt chẹt Chung Uyển Thanh thì đương nhiên cũng có thể bóp chết bà ta, thế nên cũng không thể lúc nào bà ta cũng có thể chăm sóc Tưởng Sở Phong chu toàn được.

Những ngày Tưởng Sở Phong ở trong nhà họ Tưởng, chỉ có chính mình mới có thể cảm nhận được nước sôi lửa bỏng trong đó. Mà anh không nói gì nhiều, ngay cả người trong nhà cũng không nhìn thấy anh đang suy nghĩ cái gì. Dường như anh cũng không có quá nhiều cảm tình với ông Tưởng.

Hôm nay ông Tưởng đi làm ăn chưa về, bà cả lại lấy cớ muốn dạy dỗ hành vi của Tưởng Sở Phong nên không cho anh ăn cơm chiều, còn phạt anh đứng ở bên ngoài nữa.

Bà cả nhẹ nhàng mở miệng, mí mắt rũ xuống nói: “Ăn thì ăn cùng nhau, ngồi thì ngồi cùng nhau, nhà họ Tưởng chúng ta từ trước đến nay đều có quy tắc, em gái nhớ kỹ đừng có để Tiểu Thất cũng thành như nó.”

Phương Nhu biết bà cả đang dùng đứa con để uy hiếp mình, nắm chặt đôi đũa không nói chữ nào.

Tưởng Sở Phong cắm hai tay vào túi, tùy ý chọn một tư thế dựa vào tường, nhìn bầu trời đầy chấm nhỏ với sắc mặt lạnh nhạt, đáy mắt vẫn đen kịt, giống như sương mù dày đặc không tiêu tan để che giấu hết nội tâm của mình. Anh đứng một lúc, liếc mắt nhìn người trong nhà rồi đi ra phía cửa ở bên hông ra ngoài.

Đường Yên Vĩ là nơi rất lộn xộn, người bên ngoài gọi nơi này là chỗ của bọn thấp kém, tùy ý nhìn vào một con ngõ nhỏ hẹp cũng có thể thấy được bãi phóng uế của mấy con vật, nhìn vô cùng bừa bãi không có quy củ gì cả.

Tưởng Sở Phong vừa đi vừa nhìn, tìm được phòng thuê của Chung Uyển Thanh rồi, anh đang muốn đẩy cửa vào thì bị một sức mạnh bên trong bật mở ra.

Cánh cửa đã cũ nát nghiêng một bên, chỉ thấy Chung Uyển Thanh với tóc tai bù xù xuất hiện ở bên còn lại, một bên mặt sưng phù lên.

Tưởng Sở Phong nhìn khuôn mặt bà vàng như nến, đôi mắt hãm sâu, còn tiều tụy hơn rất nhiều so với lần đi ra khỏi nhà họ Tưởng. Anh chạy tới, không nói gì mà chỉ đỡ bà đứng dậy.

“Sở Phong…” Chung Uyển Thanh nhìn thấy Tưởng Sở Phong, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, bà vội gạt tay anh ra rồi thúc giục anh rời đi.

Tính tình Tưởng Sở Phong cứng đầu, không nhúc nhích gì, anh quay đầu nhìn về cửa hai người đàn ông đang đi tới cửa, đáy mắt ảm đạm lại sâu thêm nhiều chút.

Hai người đàn ông kia vừa nhìn đã biết không phải là người ngay thẳng gì rồi, vừa nhả khói vừa hùng hổ: “Con điếm thối này! Đến lúc nào rồi mà còn giả vờ thanh thuần. Hai người bọn tao đến thu tiền của mày nhưng không đòi tiền mày, chỉ cần mày ngủ với bọn tao một đêm là đã tiện cho mày rồi.”

Người đàn ông nói xong thì ném một túi đồ vào người Chung Uyển Thanh, định túm lấy áo của bà.

Chung Uyển Thanh nhặt thứ kia lên, dùng tay trái ném lại, khuôn mặt gầy gò của bà thì còn có đôi mắt kia là sáng thôi.

Tưởng Sở Phong nhìn thấy Chung Uyển Thanh bị kéo lê trên mặt đất thì nhanh chóng đứng dậy nhặt một khúc gỗ bên cạnh rồi đánh về phía người đàn ông kia.

Người đàn ông bất ngờ không kịp đề phòng nên đã ăn một gậy, kêu đau một tiếng, anh ta quay lại túm lấy Tưởng Sở Phong và tát anh mấy cái rồi ném sang một bên.

Chung Uyển Thanh thấy thế thì định nhào qua nhưng bị người đàn ông kia chắn trước mặt. Bà nhìn thấy Tưởng Sở Phong đang cuộn mình trong góc từ từ đứng dậy, đồng tử co rút nhanh chóng, cắn mạnh vào tay người đàn ông kia.

Người đàn ông bị đau nên cũng ném Chung Uyển Thanh sang một bên. Chung Uyển Thanh không quan tâm đến việc xoa đầu gối của mình đã bị rách, bà vội vàng đứng lên đi qua ôm lấy Tưởng Sở Phong.

Gáy Tưởng Sở Phong bị chảy máu, nhìn thấy hai người đàn ông đang tới gần, bỗng nhiên lao ra khỏi lòng ngực Chung Uyển Thanh, xô mạnh vào người đàn ông cầm đầu kia qua một bên, sau đó cắn mạnh vào người đàn ông còn lại, chỉ hận không thể cắn đứt ngón tay đối phương, quơ chân tay hết đá lại đánh, ánh mắt hung ác trước giờ chưa từng thấy, giống như một con sói con bị chọc giận.

Người đàn ông bị đâm vào cho lảo đảo dần phục hồi tinh thần, anh ta nhặt một khúc gỗ trên mặt đất lên rồi đánh vào người Tưởng Sở Phong, Chung Uyển Thanh nhào ngươi qua đỡ đòn thay.

Khúc gỗ cứng đánh vào trên người và làm gãy mấy đoạn xương.

Tưởng Sở Phong buông miệng ra, lại đánh về phía người đàn ông cầm gậy, há mồm cắn lên.

Những tiếng động này đã nhanh chóng ảnh hưởng đến những hộ gia đình phía trước, không ít người đến vây xem, nhưng mà không ai dám giúp đỡ một phen.

Hai người kia bị Tưởng Sở Phong hung dữ cắn dường như đã thông suốt rồi, đau đến nỗi chửi bậy, nhất thời cũng mệt phải đánh lại.

Chung Uyển Thanh nhân cơ hội kéo anh qua, đẩy đám người rồi chạy ra ngõ nhỏ, hai người đàn ông đuổi theo sau nhưng chạy mấy vòng cũng không bắt người về được.

Chung Uyển Thanh dẫn Tưởng Sở Phong chạy qua hai con phố, trốn ở dưới một chòi canh ở giữa đường. Hai mẹ con thở hồng hộc nhìn về phía nhau, không nhịn được mà cười lên.

Chung Uyển Thanh xoa xoa vết máu trên miệng Tưởng Sở Phong, ôm chặt anh vào trong ngực tóc mai che lấp khuôn mặt gầy yếu, không nhìn rõ được vẻ mặt, lại nghe thấy tiếng nước mắt rơi tí tách trên vai Tưởng Sở Phong.

Bởi vì sợ mấy người kia đuổi tới đây nên Chung Uyển Thanh cũng không dám đưa Tưởng Sở Phong ra ngoài, thế nên hai người chấp nhận ở dưới chòi canh một đêm.

Gió bên đêm thổi lạnh cắt da cắt thịt, Tưởng Sở Phong ở trong lòng Chung Uyển Thanh, vậy mà lại ngủ rất ngon. Trời cũng đã sắp sáng, Chung Uyển Thanh đánh thức Tưởng Sở Phong trong lòng mình.

Bầu trời mùa đông nhuộm màu xanh trắng, có vẻ vắng lặng khác thường, ngã tư đường cũng không có người đi lại. Chung Uyển Thanh nắm tay Tưởng Sở Phong đi một đoạn đường rồi buông lỏng tay anh ra, cúi người nhìn kỹ khuôn mặt anh rồi cười nhẹ nhàng nói: “Con về đi.”

Tưởng Sở Phong nhìn bà, cũng không đi theo phương hướng mà Chung Uyển Thanh chỉ mà lại đi lên từng bước rồi ôm lấy eo bà.

Chung Uyển Thanh xoa nhẹ khuôn mặt anh, sau đó vẫn đẩy bả vai anh về hướng khác và nói: “Đi theo con đường này là có thể về được tới nhà, nhớ kỹ là không được quay đầu lại.”

Tưởng Sở Phong bướng bỉnh lôi kéo một góc áo của bà, nói cái gì cũng không chịu đi.

“Nghe lời của mẹ.” Chung Uyển Thanh đưa tay gỡ những ngón tay đang nắm chặt của anh, bàn tay lạnh lẽo đã không còn lại bao nhiêu độ ấm.

Tưởng Sở Phong đứng im tại chỗ, mím chặt môi, bước chân không nhúc nhích một chút nào, trong hốc mắt lại xuất hiện hơi nước.

Chung Uyển Thanh dùng ngón tay vuốt nhẹ mí mắt của anh, ánh mắt trở nên hơi trống rỗng, bà nhẹ nhàng nói: “Hãy kìm nén nước mặt của mình đi, không được khóc như thế.”

Tưởng Sở Phong sợ bà lại rời bỏ mình đi, nghe lời bà lau nước mắt.

“Nhớ rõ lúc nào cũng không được khóc, không có mẹ, trên đời này sẽ không có ai quan tâm đến nước mắt của con cả, sẽ chỉ làm kẻ thù vui sướng hơn thôi.” Chung Uyển Thanh dặn dò xong thì làm cho trong lòng Tưởng Sở Phong cần bất an hơn, anh vội vã túm bàn tay bà lại.

Chung Uyển Thanh lại đẩy anh về phía trước, thúc giục anh mau đi nhưng anh không chịu, Chung Uyển Thanh lại càng dùng sức đẩy anh, đến cuối cùng cũng không quan tâm đến lực đẩy, đẩy mạnh là anh vấp chân ngã sấp xuống ven đường.

Chung Uyển Thanh không quan tâm anh, xoay người bước đi.

“Mẹ…”

Tưởng Sở Phong kêu lên một tiếng, đứng dậy đuổi theo, lại có mấy chiếc xe lướt qua bên người, dừng lại ở ven đường. Có mấy người cao gầy bước xuống từ trên xe, sau đó đi mở cửa xe đi đầu có rèm che.

Một cây gậy chống đặt trên mặt đất, có một ông già tóc hoa râm với sắc mặt khỏe mạnh bước xuống từ trên xe, đúng là ông cụ Tưởng thường xuyên nghe thấy tên chứ không thấy mặt.

Ông cụ nhìn về phía Tưởng Sở Phong với sắc mặt tái nhợt vì lạnh, môi mím lại, nghi hoặc hỏi: “Sao thằng bé này lại ở đây nhỉ?” Ông cụ chợt giơ tay lên, gọi người đưa cậu vào trong xe.

Tưởng Sở Phong vẫn nhìn theo hướng Chung Uyển Thanh rời đi, đẩy cấp dưới đang muốn đưa anh đi một cái rồi chạy về phía trước.

Ông cụ hất cằm kêu người đuổi theo xem.

Tưởng Sở Phong chạy một đường về chòi canh ở giữa đường, đứng trên ở trên đường ngơ ngác nhìn xung quanh, vừa quay đầu lại thì cảm thấy trước mặt có một bóng người đổ xuống. Chỉ nghe rầm một tiếng, giống như cả mắt đất dưới bàn chân có một trận chấn động.

Tưởng Sở Phong cúi đầu, cố gắng đi về phía Chung Uyển Thanh đang nằm trên nền đất cứng, máu đỏ chảy ra từ trên mặt bà và lan ra thấm ướt mũi giày của anh. Anh giật mình nhấc chân lên, máu lại tiếp tục chảy tới đây.

Đồng tử Tưởng Sở Phong co rụt lại, liên tục lui về phía sau vài bước, vết máu dọc theo chiếc giày anh, kéo dài vài mét.

Hai cấp dưới đi theo sau thấy thế vội vàng đi gọi người, lại vội vàng kéo Tưởng Sở Phong qua một bên, chặn tầm mắt của anh lại.

Tưởng Sở Phong đứng sững sờ, giống như bị kinh hoảng quá mức, tia sáng duy nhất trong mắt mờ mịt dần đi, trở thành một vòng xoáy sâu không thấy đáy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK