Lúc này Hồng Môn đã trải qua lần thanh trừng này, có rất nhiều chuyện phải quyết định lại một lần nữa, nhưng mà Tưởng Sở Phong vẫn có thể dời lại tất cả những chuyện đó, hơn phân nửa thời gian đều dùng chăm sóc Phù Đại.
Phù Đại nhìn thấy mỗi ngày anh làm việc giống như một con quay thì cảm thấy đau lòng: “Không cần ngày nào anh cũng phải ở cạnh em đâu, bây giờ em có thể đi có thể chạy, còn anh mỗi ngày đều theo đuôi em như vậy nhìn thật đáng ghét.”
“Vậy em chăm sóc anh được không?” Tưởng Sở Phong không để ý tới sự ghét bỏ của cô, tiếp tục nghiêng mặt về phía cô.
“Sao anh lại trở nên dính người như vậy.” Phù Đại cười và liên tục né tránh nhưng không tránh nổi cánh tay anh vươn tới ôm lấy cô vào trong lòng mình: “Đừng quậy nữa, lát nữa em còn muốn về thăm chị Nguyệt.”
“Vậy thì em lại càng không được đi.”
Phù Đại không hiểu lời anh nói, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt long lanh đầy vẻ nghi hoặc.
Tưởng Sở Phong không nhịn được cúi đầu hôn lên đôi mắt cô, tới khi cô không còn kiên nhẫn thì mới nói: “Thất ca vừa mới đi rồi.”
“Thất ca ư?” Phù Đại nhớ đến, vài ngày trước đó khi bọn họ đến bệnh viện thì có thấy Tưởng Hành Châu chạy tới chạy lui, có lẽ nào là….
Phù Đại chỉ cảm thấy hình như giữa Tưởng Hành Châu và Phù Nguyệt đã xảy ra tình cảm khác thường gì đó, nhưng cô cũng không dám xác định.
Tưởng Sở Phong cũng chỉ nói: “Từ trước giờ anh cũng không hỏi gì nhiều về chuyện của thất ca, nhưng mà không phải là chuyện gì xấu đâu.”
Đương nhiên Phù Đại có thể tin vào nhân phẩm của Tưởng Hành Châu, nếu anh ấy và Phù Nguyệt thật sự có kết quả tốt, thì cả nhà bọn họ chắc chắn sẽ rất vui, chỉ mong rằng Phù Nguyệt sẽ không quá tự ti vì những khuyết điểm của bản thân.
“Chúng ta đi mua sắm bên ngoài trước hay đi dạo trước? Chiều tối thì có thể tiện đường đến nhà em ăn cơm.”
“Được, muốn đi đâu trước đây?”
Tưởng Sở Phong nói xong, lúc đứng dậy thì bế Phù Đại lên.
Phù Đại đá đá chân nói: “Em cũng không phải người bị liệt, mỗi lần cử động là phải nhờ người khác đỡ.”
Tưởng Sở Phong không nói gì, dường như đã coi việc này thành một sự hưởng thụ của bản thân, đi thẳng về phía ga ra ở tòa nhà phía trước.
Con đường không xa nhưng Phù Đại lại cảm thấy Tưởng Sở Phong đi có hơi chậm, từng bước một, bước chân trầm ổn, khiến cho cô ở trên vai anh có cảm giác vô cùng an toàn, đôi khi gió lạnh thổi qua cũng không cảm thấy thấu xương như bình thường.
Phù Đại nghiêng đầu dựa vào trên cổ anh, có chút tham lam ôm chặt lấy đầu vai cánh tay anh, khẽ kêu một tiếng: “Cửu ca.”
“Hửm?”
Tưởng Sở Phong chợt lên tiếng, trong giọng nói đều là sự dịu dàng, bỗng nhiên làm cho Phù Đại cảm thấy hốc mắt mình ê ẩm, nước mắt cũng không thể cầm lại được.
Tưởng Sở Phong cảm thấy có gì đó ươn ướt rơi xuống trong cổ mình, cơ thể cứng lại một chút, nhanh chóng thả Phù Đại xuống dưới, xoay người đã thấy cô xoa hốc mắt, bộ dạng muốn nhịn khóc nhưng lại không nhịn được.
Trong lòng Tưởng Sở Phong như bị cái gì chặn lại, vừa nặng nề vừa buồn bã. Anh giúp Phù Đại lau nước mắt, lần đầu không biết nên nói như thế.
Phù Đại nhìn thấy bộ dạng của anh, hít cái mũi rồi nói: “Thật ra anh không cần nhường nhịn em như thế, em…. em cũng là người lớn, em biết…”
“Đại Đại…” Tưởng Sở Phong vỗ về đầu cô, chỉ cảm thấy cổ họng mình chua xót.
Đã mấy ngày nay rồi, với những chuyện đã xảy ra thì lần nào Tưởng Sở Phong cũng suy nghĩ rất lâu, nhưng đến lúc muốn nói thì lại không biết mở miệng giải thích như thế nào. Tuy anh biết Phù Đại không phải hoàn toàn không biết tới nhưng anh vẫn không tự giác được mà cẩn thận, không dám đề cập tới.
Phù Đại cũng muốn nói chuyện trong lòng với anh nhưng lại sợ mình không nhịn được mà khóc nhè, lại càng khiến anh tự trách, bây giờ quả thật vẫn không kiềm được mà mở miệng ra.
Phù Đại nhìn mặt mày Tưởng Sở Phong biểu lộ sự tự trách, cũng bất chấp nước mắt, ôm khuôn mặt anh kề sát lại: “Em thật sự rất khó chịu nhưng em lại không muốn canh cánh cả đời như vậy. Chúng ta còn rất nhiều thứ để chờ đợi trong tương lai, còn phải đi cùng nhau nữa.”
Tưởng Sở Phong thấy cô như vậy thì trong lòng lại càng thêm khó chịu.
Dường như Phù Đại có thể cảm nhận được tâm tư của anh, cô làm mình bình tĩnh lại rồi nói: “Trái tim của anh đối với em như thế nào thì em cũng giống như vậy, em không muốn anh phải chịu tội vì điều gì, cửu ca…”
“Anh biết rồi, anh biết rồi Đại Đại.” Tưởng Sở Phong không nói gì nữa, chỉ ôm lấy cô, ôm thật chặt và nói: “Chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
Phù Đại gật gật đầu, nhắm mắt lại để mặc cho nước mắt rơi xuống, yên lặng để nỗi buồn trong lòng vơi dần đi.
Cuộc sống luôn có một vài bóng mờ, giống như một ly nước muối, cho dù không thể biến thành nước đường thì cũng sẽ có một ngày phải nhạt đi.
Sau khi hiểu rõ những suy nghĩ của nhau, điều đó đã không còn là điều cấm của Phù Đại nữa, những ngày tháng đó đều liên tục trôi qua trong sự ngọt ngào.
Đôi khi Trần Ngọc nhìn thấy hai người, hoảng hốt cảm thấy giống như mình chỉ vừa mới gả con gái đi, cảm thấy không hề lưu lại dấu vết của tuổi tác.
Phù Thu Sinh vui đùa nói: “Tình cảm tốt, bà cứ coi như mình vẫn ở cái tuổi đó, trẻ mãi không già.”
Trần Ngọc liếc ông một cái, nhìn thấy Phù Đại đang nhảy ra quậy phá đám đất mình chuẩn bị để trồng cải thìa, bà đành phải cất hạt giống đi trước rồi hô lên: “Đừng có quậy nữa, một lát sau lại dính hết bùn vào chân đấy, chân không sạch thì đừng có bước vào.”
“Bà Trần thật là hung dữ.” Phù Đại không để ý tới hình tượng đi tố cáo với Tưởng Sở Phong, cô cầm cái cuốc trên mặt đất rồi đào hố.
Tưởng Sở Phong nhìn cái hố kia không lớn hơn cái chân của cô bao nhiêu, anh nhấc cô lên rồi thả cô vào trong hố: “Làm tốt lắm, để anh tưới nước cho em xem năm sau có thể thu hoạch được bao nhiêu.”
Phù Đại vòng hai tay quanh mặt mình và cười nói: “Em chỉ nở hoa chứ không kết quả.”
“Vậy phải xem đó là hoa loa kèn hay hoa đuôi chó rồi.”
Phù Đại không bị lời nói của anh chọc cho dỗi mà còn kéo anh lại rồi nói: “Nếu muốn thu hoạch tốt thì không thể thiếu phân, đống phân như anh nên cố gắng nhé.”
“Được đó Phù Đại, tiến bộ không ít nha, đã học được cách phản đòn rồi.” Một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, so sánh này cũng được quá đi chứ.
Phù Đại chỉ kiêu ngạo hừ một tiếng, cô rút chân ra thì nhìn thấy mấy con giun đang ngoe nguẩy trên mặt đất, cô sợ tới mức hét lên một tiếng chói tai, nhanh chóng nhảy lên người Tưởng Sở Phong.
Tưởng Sở Phong muốn giúp cô cũng không biết nên giúp thế nào, đành phải ôm lấy eo cô, ôm người cô xoay lại, cầm lấy cái chân nhỏ của cô gõ gõ vào trên cái cây bên cạnh, con giun vẫy vẫy một lúc rồi lại quay về trong đất, quay cuồng liên tục vài cái rồi lại chui vào trong.
“Mới vừa khen em một chút, hóa ra cũng chỉ là gan chuột, một con giun cũng bị dọa sợ đến nỗi nhảy lên xà nhà.”
Phù Đại vuốt ve lòng ngực vẫn còn sợ hãi, không còn hứng thú xới đất nữa, cô bước nhanh đến cửa nhà, lúc cởi giày ở bậc thang cửa để vào nhà còn gõ mạnh thêm vài cái.
Tưởng Sở Phong cười rồi đi theo vào, thấy cô chạy thẳng về hướng sô pha không mang giày, anh cầm một đôi dép len tới và nhắc nhở như người mẹ già: “Đầu xuân còn lạnh, đi chân trần sẽ cảm lạnh đó.”
Phù Đại ngồi xuống sô pha, nhấc chân lên để mặc anh mang đôi dép lên vào.
Đôi dép lê này là Trần Ngọc làm cho Phù Đại, phần đế màu trắng được bao lại bởi một lớp len sợi đỏ, khi cô mang vào chân thì càng trở nên nhỏ nhắn và đáng yêu hơn.
Trong lòng Tưởng Sở Phong lóe lên, anh lập tức bắt lấy chân cô.
Phù Đại cười ha ha đạp anh vài cái, cô sợ Trần Ngọc thấy sẽ xấu hổ, cô co rụt chân lại và để đôi dép lại cho anh.
Nhưng tay của Tưởng Sở Phong lại nhanh hơn cô, anh chế trụ chân cô, vuốt thẳng dọc xuống theo đôi chân trắng nõn tinh tế.
Chân của Phù Đại lạnh, đặt trong bàn tay ấm áp của anh thì thoải mái hơn nhiều, trong giây lát cô đã quên bản thân đang ở trong miệng cọp, giơ mũi chân còn lại lên cọ cọ anh.
Tưởng Sở Phong cười mắng cô là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, một đôi bàn tay to rất tận tụy mát xa giúp cô.
Phù Đại thoải mái đến mức mở hết cả mười ngón chân ra, cô gác đầu lên miếng đệm sô pha phía sau, híp mắt hưởng thụ rồi lại còn lười biếng bình luận: “Tay nghề không tệ nha.”
“Anh ấn chỗ khác cũng tốt lắm, em có muốn thử hay không?”
“Không cần.” Phù Đại không chút nghĩ ngợi đẩy bàn tay anh đang dần hướng lên trên qua một bên, tức giận vì anh dám bạo gan như vậy, ở nhà cũng dám đùa giỡn lưu manh.
Có người lớn ở đây nên quả thật Tưởng Sở Phong không dám, nhưng mà một khi suy nghĩ đã hình thành trong đầu thì ba năm trôi qua cũng không quên được. Anh lén ghi nhớ chuyện này, sau đó tập trung xoa bóp cho Phù Đại.
Trần Ngọc đã gieo hạt giống rau xong thì thấy hai người kia vẫn còn dính lấy nhau ở sô pha, bà nhắc nhở Phù Đại giữ chừng mực: “Tính ra con cũng hưởng thụ ghê nhỉ, hôm nào phải bỏ con xuống cái hố có giun kia chứ để quên nữa.”
Phù Đại khua chân múa tay nói: “Đó có phải là hố lớn đâu.”
Trần Ngọc tức giận liếc mắt nhìn cô một cái, nhìn thấy vú Trương đã làm cơm xong thì thuận tiện gọi bọn họ: “Đứng lên đi rửa tay rồi ăn cơm, trên tay Sở Phong chắc cũng dính mồ hôi chân nhiều lắm, nhớ dùng xà bông thơm.”
“Làm sao mà có mồ hôi chân…” Mặc dù Phù Đại nói như vậy nhưng cô vẫn lo lắng hướng chân về phía trước mặt mình, ngửi xong thì lại lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Trần Ngọc nhìn không nổi nữa nên nói: “Chân của mình mà còn có thể say mê như vậy, còn làm con vui sướng nữa chứ.”
“Thối cũng không sao cả, dù sao cũng không ai ghét bỏ.” Phù Đại duỗi chân ra, rất tự nhiên để lên trên đùi Tưởng Sở Phong.
Tưởng Sở Phong cúi người ôm cô, giọng nói trầm thấp mà mê hoặc: “Chỗ nào của Đại Đại cũng đều thơm hết.”
Phù Đại được anh khen đến vui vẻ, cô chủ động đưa mặt lên gần rồi thơm một cái.
Nhưng mà Tưởng Sở Phong đã phải “ăn chay” đã lâu nên không thỏa mãn được, nhân lúc Trần Ngọc quay người lại bàn ăn, anh đỡ lấy gáy của cô rồi trao một nụ hôn nóng bỏng ướt át, sau đó đứng dậy, để lại cô với vẻ mặt mơ màng.