• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có câu trên đời này người không đáng tin nhất chính là kẻ nghiện, Tưởng Duy Thân vốn là một kẻ nhu nhược, nghiện thuốc phiện đã lâu, không có chút cứng rắn. Bị Tưởng Thành Lương đuổi giết mà trốn được sau lưng Tưởng Sở Phong, hiện giờ Tưởng Sở Phong mặc kệ, lập tức quay đầu bám chặt vào người Tưởng Thành Lương, có vẻ như anh ta đã quên Tưởng Thành Lương lúc trước muốn giết mình.

Tưởng Thành Lương hiện tại đang tập trung đối phó với Tưởng Sở Phong, ngay cả Tưởng Học Vi kiếm chuyện cũng không để vào mắt, huống chi chỉ là một bãi bùn nhão. Nhưng sau khi nghe những gì anh ta nói, thật ra có vài phần để ý.

“Lão cửu sẽ đi Tân Châu vài ngày, một khi rời khỏi thành Việt Châu còn không phải mặc cho cậu náo loạn.” Tưởng Duy Thân khom người, trên khuôn mặt vàng như nến chỉ có đôi mắt lóe lên chút lấp lánh.

“Chú ấy muốn đi Tân Châu lại nói cho anh biết sao?” Tưởng Thành Lương biết trước đây không tìm được anh sau là do Tưởng Sở Phong giấu đi, nhưng Tưởng Sở Phong không cần thiết dùng người này.

“Đương nhiên không phải.” Tưởng Duy Thân xoa xoa mũi rồi tiến lại gần, ghé sát vào Tưởng Thành Lương, “Tôi nghe người đàn ông họ Hàn nói chuyện với lão cửu, lão cửu tính toán đi Tân Châu thu xếp một số việc để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra.”

Tưởng Thành Lương bên này cũng tìm hiểu một số tin tức, nhưng anh ta không biết Tưởng Sở Phong đi Tân Châu rốt cuộc để làm gì.

“Khi nào thì rời đi?”

Tưởng Duy Thân không có trả lời, xoa ngón tay của mình với Tưởng Thành Lương.

Tưởng Thành Lương cực kỳ phiền chán, lấy ra một xấp tiền giấy ném cho anh ta.

Tưởng Duy Thân đếm không xuể, nhét vào túi nói: “Chuyến tàu lúc sáu giờ chiều mai, hình như bọn họ nói Hồng Môn có nội gián, cho nên không nhắc tới, vì vậy lão cửu tự mình đi.”

Nghe được hai chữ “Nội gián”, hai mắt Tưởng Thành Lương lóe lên.

Khi Tưởng Duy Thân tới, Tưởng Thành Lương thực sự muốn giết tên này bằng một phát súng, nhưng bây giờ xem ra thể vẫn còn hữu dụng, vì vậy đã để anh ta rời đi.

Tưởng Duy Thân đi ra khỏi ranh giới của Tưởng Thành Lương rẽ vài vòng mới chui vào một chiếc xe ở con hẻm.

Tưởng Học Vi ở ghế sau nghiêng đầu, khói thuốc lá bao trùm trước mặt, vẻ mặt không phân biệt được.

Tưởng Duy Thân nhìn thấy đống tiền đã đặt sẵn trên ghế xe, trong mắt không khỏi vui mừng, triệt để nói hết tình huống bên Tưởng Thành Lương vừa nãy.

“Xem ra lão tam thật sự chuẩn bị đối phó lão cửu, lão cửu lần này chưa chắc có thể sống sót trở về từ Tân Châu.” Tưởng Duy Thân khịt mũi, nhớ tới một chuyện lúc trước, ánh mắt lại sáng lên vài phần, “Nhưng tôi cũng tình cờ nghe được một tin tức.”

Tưởng Học Vi nhìn thấy ánh mắt trợn trắng của anh ta, nháy mắt nhìn tài xế ngồi trước, đảo mắt lại đưa cho anh ta một xấp tiền.

“Nói tiếp!” Tưởng Duy Thân giơ ngón tay cái lên mở miệng, “Trước đó vài ngày kẻ bắt cóc vợ lão cửu là lão tam kêu người làm.”

Tưởng Học Vi cười một tiếng, chuyện này anh ta đã biết, Tưởng Sở Phong như thế nào lại không biết, lập tức muốn lấy lại tiền trong tay Tưởng Duy Thân.

Tưởng Duy Thân vội vàng thu tay về, nói: “Này, tôi còn chưa nói xong! Đây là tử huyệt của lão cửu, lão tam chuẩn bị tìm cơ hội xuống tay, đã bắt đầu lên kế hoạch, còn tìm vài người nước ngoài, muốn đưa người tới Nam Dương.”

Tưởng Học Vi nhìn về phía Tưởng Duy Thân, ánh mắt bên trong lộ vẻ nghi ngờ.

Anh ta tuy rằng dùng tiền mua chuộc Tưởng Duy Thân, chẳng qua là muốn tìm hiểu một ít tin tức đơn giản, loại chuyện lớn này vẫn không biết là thật hay giả.

Tưởng Duy Thân biết anh ta không tin, thở dài một tiếng: “Vô cùng chắc chắn! Tôi lần trước chuồn về nhà, chính tai nghe được lão tam nói với bà cả. Nếu như tiết lộ tin tức cho lão cửu đến lúc đó lập một công lớn, có lẽ hồng Môn vẫn có chỗ cho anh!”

Tưởng Duy Thân thấy anh ta không tin, lại tung một cái dự đoán: “Chỉ dựa vào trình độ của lão tam, anh ta đã liên kết với nhà họ Hàn rồi!”

Tương Học Vi lúc này mới lộ ra một tia kinh ngạc: “Nhà họ Hàn như thế nào lại nhúng tay Việt Châu?”

“Nhà họ Dương, nhà họ Tưởng đều tan tác, nhà họ Hàn còn không quay lại chiếm lợi ích sao. Hơn nữa, đứa con trai nhỏ của họ đang ở Hồng Môn, dù thế nào cũng phải chiếm lấy một miếng thịt.”

Tưởng Học Vi trầm ngâm thật lâu chưa nói cái gì.

Chờ Tưởng Duy Thân đi rồi, lái xe rốt cuộc lo lắng, nói: “Lão tam không nắm được động tĩnh của những người này, mấy tin tức đó lục gia như thế nào lại biết?”

“Tất cả mọi người cảm thấy Tưởng Duy Thân không học vấn không nghề nghiệp là cái phế vật, đại khái bởi vậy mà bỏ qua sự tồn tại của anh ta.” Tương Học Vi đối với người này thật ra vẫn giữ thái độ bán tín bán nghi.

“Chúng ta có nên nhắc nhở cửu gia một tiếng không?”

“Trước không nói đến Tưởng Thành Lương có thể thành công hay không.” Tưởng Học Vi dừng lại, cân nhắc hồi lâu, “Nếu Tưởng Thành Lương có thể hoàn toàn chọc giận lão cửu, cậu đoán lão cửu đối phó anh ta như thế nào?”

Lái xe nắm tay lái, trong lòng suy nghĩ một chút, lại có chút hứng thú.

Tưởng Học Vi mỉm cười một tiếng, ném tàn thuốc ra khỏi cửa kính xe, “Trở về đi.”

Đối với chủ ý Tưởng Sở Phong muốn đi Tân Châu, Phù Đại cực kỳ không tán thành, khi biết anh có chính kiến riêng, khi đến ga đường sắt, còn muốn đi theo Tưởng Sở Phong lên xe.

Tưởng Sở Phong cười nói: “Em muốn đi cũng không có vé, ngoan ngoãn chờ anh về.”

Phù Đại ôm lấy cổ tay anh, phồng hai má nghiêm mặt đáp: “Vậy anh cho em vào rương mang đi.”

Tưởng Sở Phong nhìn cô như vậy, rất muốn mang cô đi, nhưng anh sợ chuyện có biến, anh không muốn đưa cô vào vòng nguy hiểm.

Hàn Nguyên Thanh thấy thời gian đã gần hết, liền đứng dậy mở vé: “Cửu tẩu cứ yên tâm đi, trên đường đi tôi đã sắp xếp xong xuôi, cam đoan cửu ca không mất một cọng tóc!”

Phù Đại nhìn anh ta một cái bĩu môi: “Bản thân anh còn lo không xong, trong lời nói có thể có mấy phần đáng tín.”

Hàn Nguyên Thanh nghẹn một chút, ánh mắt đảo quanh rơi vào trên mặt Tần Cần, giống như giống bị dính lấy, muốn đi cũng không đi nổi.

Phù Đại nhìn thấy, quay lại xem thường, thầm nghĩ đàn ông đều là móng heo, mười câu trong lời nói có chín câu không đáng tin.

Quấn quýt si mê một hồi, Phù Đại vẫn không thể để Tưởng Sở Phong đi.

Đường ray xe lửa ầm ầm vang lên, Tưởng Sở Phong vẫn đang ở cửa xe, thấy Phù Đại chạy chậm theo, trong lòng quyết tâm quay người lại.

Anh thực sự sợ mình đến mức không nhịn được nhảy xuống ôm cô vào lòng.

Phù Đại chạy hai bước, chống hai tay kêu to: Nếu anh không trở về em thật sự sẽ không chờ anh nữa!”

Vừa dứt lời, Phù Đại nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK