Nhà họ Dương suy thoái, bốn gia tộc lớn thiếu một nhà không khỏi khiến người ta thổn thức. Nhà họ Hàn thống trị Bình Châu chỉ có một đại diện là Hàn Nguyên Thanh nên tất nhiên anh ta trở thành khách quý.
Từ trước đến giờ Tưởng Sở Phong xuất hiện đều lấy Hồng Môn làm chuẩn, vì thân thể của ông cụ Tưởng không tốt nên lần này nhà họ Tưởng bên kia để cho Tưởng Hành Châu thay mặt đến. Bởi vì chuyện này mà Tưởng Thành Lương không khỏi tức giận đập đồ một lần rồi sau đó ngồi xe con ra ngoài gặp người tình nhỏ mà mình tự nuôi dưỡng, chắc giờ phút này đang ấm ức khó mà thoát khỏi chai rượu.
Ngoại trừ lúc đính hôn thì đây là lần đầu tiên Phù Đại có mặt ở một sự kiện long trọng như thế này, cô khó tránh khỏi hơi căng thẳng.
Tưởng Sở Phong kéo tay cô đặt vào trong khuỷu tay của mình, không hề khách sáo nói: “Cứ xem như đang ở nhà của mình là được.”
Phù Đại không nhịn được bật cười, liếc nhìn anh: “Cũng không phải anh nói là được.”
“Vậy thì sao, không phải em là ân nhân cứu mạng của Thẩm Đạc hay sao.”
Phù Đại bị anh dẫn dắt nên cũng đi lệch, dần dần cô cũng không còn để ý đến tâm trạng căng thẳng của mình nữa.
Năm nay đốc quân Thẩm đã năm mươi tuổi nhưng chắc là vì được rèn luyện trong quân đội nên trông có tinh thần hơn những người cùng lứa, mặt mày hồng hào, tiếng như chuông lớn: “Đã sớm nghe A Đạc nói cháu Tưởng có một người đẹp, cuối cùng hôm nay cũng được thấy tận mắt, trai tài gái sắc, đúng là xứng đôi!”
Có người khen Phù Đại, Tưởng Sở Phong càng không khiêm tốn chút nào, còn cố góp thêm: “Đương nhiên đây là phúc phần của cháu.”
Phù Đại ngượng ngùng nhéo anh một cái, đốc quân Thẩm cười ha hả nói: “Không tệ, còn biết khen vợ của mình. Hôm nào cháu dạy cho A Đạc một chút, cái miệng như cái cưa hồ lô của nó chả nói được câu nào dễ nghe, cũng cùng tuổi với cháu mà chả cho bác thấy bóng dáng con dâu đâu cả, nhọc lòng!”
Phù Đại nghe thấy đốc quân Thẩm không chút khách sáo quở trách con mình như vậy thì chỉ có thể khẽ cúi đầu xuống nhếch miệng cười.
Có lẽ Thẩm Đạc dự đoán được đốc quân Thẩm và Tưởng Sở Phong đang nói xấu mình nên từ trong đám người đi đến nhắc nhở: “Ba, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.”
Trong trường hợp long trọng thế này, người đứng đầu một thành như đốc quân Thẩm không tránh khỏi phải phát biểu vài câu nên ông ta kết thúc chủ đề với Tưởng Sở Phong, khỏe mạnh vỗ vỗ bả vai của Thẩm Đạc, không che giấu sự phấn chấn: “Đi thôi!”
Phù Đại cảm thấy hai cha con này ở chung thật thú vị, chỉ có điều không tưởng tưởng được nhân vật thẳng thắn như đốc quân Thẩm đã dạy thiếu soái Thẩm thành dáng vẻ ít nói kiệm lời này như thế nào.
Dù sao cũng không còn chuyện gì nữa, Tưởng Sở Phong kể về chuyện khi còn nhỏ cho cô nghe.
Bốn gia tộc lớn bắt nguồn từ Việt Châu, sau này vì phát triển tài nguyên và lợi ích nên mới lần lượt mở rộng đến những nơi khác. Khi đó bốn nhà vẫn chưa phân biệt quá rõ ràng, con cháu của họ đều chơi với nhau từ nhỏ, trong đó có quan hệ tốt nhất là mấy người Tưởng Sở Phong, Hàn Nguyên Thanh và Thẩm Đạc, cả ba được xem là Tam giác sắt. Trong Tam giác sắt thì Hàn Nguyên Thanh nhỏ tuổi nhất nhưng cũng là đứa tinh nghịch nhất, bình thường có chuyện nghịch ngợm phá phách nào thì cũng đều là chủ ý của anh ta, tất nhiên người bị phạt cũng là anh ta, còn Tưởng Sở Phong và Thẩm Đạc thì sống chết mặc bay.
Nhưng Hàn Nguyên Thanh thân là cậu chủ nhỏ của nhà họ Hàn nên chỉ dừng lại ở việc bị mắng, dù ông cụ Hàn có tức đến dựng ngược lông mày lên thì cũng chưa bao giờ ra tay. Tưởng Sở Phong còn chưa nổi bật trong đám con trai đông đảo của nhà họ Tưởng, còn nhỏ tuổi mà lúc nào cũng mang dáng vẻ hờ hững tỏ thái độ không liên quan đến mình, còn Thẩm Đạc thì vì tác phong quân nhân của đốc quân Thẩm nên từ nhỏ đã bị dạy dỗ cực kỳ nghiêm khắc, nếu như anh ta làm bài tập không tốt hoặc gây họa thì đều bị cho ăn đòn, dần dần hình thành tính cách nói ít làm nhiều, chuyện có thể giải quyết được thì tuyệt đối không nói nhiều.
Từ việc nhà họ Dương một tay nắm quyền ở Việt Châu, trực giác của nhà họ Thẩm và nhà họ Hàn biết đây không phải là lúc xung đột chính diện nên lần lượt dời địa bàn đi. Nhà họ Hàn dẫn Hàn Nguyên Thanh đi, nhà họ Thẩm thì để Thẩm Đạc ở lại tiếp tục học trong trường quân đội, khoảng thời gian kia là lúc Tưởng Sở Phong và Thẩm Đạc tiếp xúc với nhau nhiều nhất, ẩu đả đánh nhau đều có phần của cả hai.
Sau khi tốt nghiệp trường quân đội thì hai góc còn lại của Tam giác sắt cũng đường ai nấy đi, cho đến hai năm sau, nhà họ Hàn đứng vững gót chân ở Bình Châu, lợi ích trong gia tộc không ngừng phân tranh nên ông cụ Hàn mới đưa Hàn Nguyên Thanh đến Việt Châu để giấu tài, Tưởng Sở Phong dốc hết sức tiến cử anh ta trở thành thủ lĩnh thứ hai của Hồng Môn.
Mười năm phong thủy thay đổi, nhà họ Dương rớt đài, nhà họ Thẩm quay về Việt Châu, đến tận lúc này mới xem như đầy đủ ba người.
Sau khi Phù Đại nghe xong thì vẫn hơi không hiểu rõ: “Vậy rốt cuộc quan hệ giữa các anh tốt hay không tốt?” Phù Đại thấy dường như họ rất ít khi hội họp với nhau, nhưng dù trong trường hợp nào thì cũng có thể chen miệng vào được, quả thật có chút kỳ lạ.
Tưởng Sở Phong cũng quăng ra một câu lập lờ đôi nước: “Không được tốt cho lắm nhưng cũng không xấu.”
Phù Đại hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ không quan tâm đến loại quan hệ sâu xa này của ba người họ, lúc đưa mắt sang đám đông thì nhìn thấy Hàn Nguyên Thanh đang đắc tội trước mặt Tần Cần, không biết nói gì mà phải nhận một cú “Chân tuyệt tình” của Tần Cần, nơi nào đó đau đến mức nhảy dựng lên.
Phù Đại thấy buồn cười, cảm thấy Hàn Nguyên Thanh giống như học sinh tiểu học giật bím tóc của nữ sinh để thu hút sự chú ý.
Những trường hợp như thế này không thể thiếu xã giao, Phù Đại sợ làm chậm trễ chuyện của Tưởng Sở Phong nên đẩy anh ra ngoài xã giao.
Tưởng Sở Phong vòng quanh cô ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ không để ý: “Chẳng qua anh chỉ là một thương nhân, có ai muốn nói gì với anh chứ, ở với em là được rồi.”
Phù Đại thấy trước giờ anh không xem thân phận của mình ra gì thì cũng không biết là anh thật sự khiêm tốn hay khoe khoang trá hình nữa.
Hai người đang nói chuyện thì có người quen đến, chính là nhị thúc Phù Hải Nhân của Phù Đại, Phù Đại chọt chọt cánh tay của Tưởng Sở Phong rồi bĩu môi: “Ầy, chẳng phải có người đến nịnh bợ anh rồi sao.”
Phù Hải Nhân cũng giống như mẹ của ông ta, từ tận đáy lòng đều hơi xem thường những thương nhân, nhưng mà hôm nay nhìn thấy Tưởng Sở Phong xuất hiện trong tiệc sinh nhật của đốc quân Thẩm thì suy nghĩ trong lòng cũng khác đi, chủ động tiến đến. Ông ta hơi ra vẻ mình quá lao lực, trước tiên Phù Hải Nhân hỏi tình hình gần đây của Phù Nguyệt rồi sau đó mới hát bài ca tình thân với Phù Đại.
Phù Đại không thích vòng vo, thấy ông ta nói mãi không dứt không có trọng điểm thì cắt đứt mấy lời lảm nhảm của ông ta: “Nếu như nhị thúc thật sự quan tâm chị Nguyệt thì có thể làm chút hành động thực tế, dù sao chị Nguyệt cũng là con gái của chú, chú có hỏi cháu thì chị ấy cũng không cảm nhận được.”
“Đúng đúng, chính là ý này, gần đây chú thường chạy tới chạy lui theo lãnh đạo, hiếm khi thoát thân ra được, đợi khi nào có thời gian chú sẽ đi thăm con bé.”
Trong mắt của Phù Đại thì bộ dạng vui vẻ hòa thuận của Phù Hải Nhân trông rất giả tạo, trong lòng cũng không trông cậy ông ta nói được làm được, cô hơi tức giận quay đầu đi.
Phù Hải Nhân chuyển hướng sang Tưởng Sở Phong đang nắm ngón tay của Phù Đại, ông ta cầm ly rượu trong tay, lời nói trở nên thân thiện hơn: “Tôi mới đến, không biết Việt Châu còn có nhân vật xuất chúng như ngài Tưởng đây, thất lễ thất lễ.”
Tưởng Sở Phong đã gặp nhiều loại người rồi, kiểu như Phù Hải Nhân vẫn không được tính là gì, cũng không có tâm trạng trò chuyện với ông ta, anh chỉ nói một câu: “Ngài khách sáo rồi.” Dứt lời cũng không chạm vào ly rượu trên bàn.
Phù Hải Nhân đã quen tự tìm lối thoát cho mình, thấy thái độ của Tưởng Sở Phong bình thường nên tìm lý do rời đi.
Phù Đại thấy cách đó không xa có một người phụ nữ đi qua khoác tay lên cánh tay của Phù Hải Nhân, động tác giữa hai người đã vượt qua mức độ bình thường của bạn nhảy, cô không khỏi bĩu môi: “Trong nhà vừa có vợ cả vừa có vợ lẽ mà còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!”
“Thói hư tật xấu của đàn ông ấy mà.”
Phù Đại nghe xong lời này của Tưởng Sở Phong thì ánh mắt lập tức quét lên trên người anh: “Nói vậy anh cũng có sao?”
Tưởng Sở Phong thay mình giải vây một cách tự nhiên: “Anh không phải đàn ông bình thường, tất nhiên là không có.”
“Em còn tưởng rằng anh định nói mình không phải đàn ông chứ.”
“Anh có phải đàn ông hay không em không biết sao?” Tưởng Sở Phong cười hờ hững, vuốt ve tay của cô đặt lên trên đùi mình.
Đầu ngón tay của Phù Đại co lại, bấm vào thịt trên đùi của anh một cái, giọng điệu cảnh cáo: “Nếu như anh dám ra ngoài ăn vụng thì em sẽ thiến anh! Sau đó tái giá!”
Tưởng Sở Phong cười ra tiếng, cúi đầu kề sát lỗ tai cô: “Em có biết vì sao đàn ông lại ra ngoài ăn vụng không?”
Ăn vụng mà còn có lý do sao? Phù Đại không đồng tình, giữ thái độ tạm thời, hỏi: “Vì sao?”
“Đó là vì trong nhà chưa được ăn no, cho nên em phải cho anh ăn no đầy đủ…”
Phù Đại vội che miệng của anh lại, trên mặt ửng đỏ lên.
Hai người tán tỉnh qua lại, Hàn Nguyên Thanh không hợp thời mà đặt mông ngồi ở bên cạnh.
Phù Đại thấy ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Cần không thể dời đi thì trêu chọc nói: “Sao thế, anh Hàn định đổi sang họ ‘Vương’ sao?”
Hàn Nguyên Thanh thu hồi ánh mắt, vịt chết còn mạnh miệng: “Cái gì mà họ Vương chứ, tôi đâu có nhìn cô ấy!”
“Tôi có nói anh nhìn ai sao?” Phù Đại rất kinh ngạc khi anh ta chưa đánh đã tự khai.
Hàn Nguyên Thanh không cẩn thận bị lọt vào trong bẫy của Phù Đại thì vội vàng chuyển sang nói với Tưởng Sở Phong: “Cửu ca mau quản vợ của anh đi chứ!”
Tưởng Sở Phong lo lắng nói: “Là vợ tôi quản nghiêm.”
“Nói nghe tự hào ghê nhỉ!” Hàn Nguyên Thanh cảm thấy thái độ cưng chiều vợ này của anh không có giới hạn cuối nào, cay mắt quá!
Phù Đại kề mặt vào lồng ngực của Tưởng Sở Phong, rồi đâm thọc lại anh ta: “Dù sao thì cửu ca cũng có vợ quản.”
Hàn Nguyên Thanh tự chuốc mất mặt, bị người ta khoe ân ái nên tức giận tìm chỗ ngồi tự chữa vết thương lòng.
Phù Đại đợi đốc quân Thẩm phát biểu xong thì đứng dậy định đi đến nhà vệ sinh, Tưởng Sở Phong muốn đi theo, Phù Đại nhìn thấy sau lưng anh có hai người đang đi đến dự định bắt chuyện với anh thì đẩy anh trở về: “Em không lạc đường được đâu, đừng có suốt ngày lẽo đẽo theo em, đáng ghét!”
Ui, còn bị ghét bỏ nữa. Tưởng Sở Phong giả vờ hung dữ, Phù Đại vội vàng bỏ chạy như một làn khói.
Nhân viên phục vụ trong loại khách sạn lớn tráng lệ như thế này cũng chu đáo hơn những chỗ bình thường khác. Phù Đại đi dạo một vòng không tìm được chỗ, sau đó được một nhân viên phục vụ trực tiếp dẫn đến cửa nhà vệ sinh, Phù Đại nói cảm ơn với người ta, cô vừa đi vào trong vừa ảo não: “Vừa nãy còn nói sẽ không lạc đường, đúng là mất mặt quá…” Cũng may là không bị Tưởng Sở Phong trông thấy, nếu không anh lại chê cười cô.
Phù Đại đi đến trước vòi nước, đang vươn tay ra, vừa ngước mắt lên đã trông thấy một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng quen thuộc trong cái gương lớn ở trước mắt, trong lúc cô đang suy tính thì đối phương đã mở miệng trước: “Cô vẫn khỏe chứ, cô Phù.”