Gần đây nghe nói sức khỏe của ông Tưởng không được tốt, vì vậy hai người cùng nhau về nhà thăm hỏi.
Quan hệ cha con giữa anh và ông Tưởng không được thân thiết sâu đậm lắm, Phù Đại cũng không cảm thấy có chỗ nào bất thường, không phải vì tính tình cô lạnh lùng, do thấy rằng nhà họ Tưởng có nhiều người con trai mà Tưởng Sở Phong là một trong những người con đó, nên ông Tưởng cũng không dành nhiều sự quan tâm. Anh có thể có được ngày hôm nay đều hoàn toàn nhờ vào sự dạy dỗ của ông nội, vì thế tình cảm gia đình bây giờ không nhiều không ít mới là tốt nhất.
Có lẽ ông đã đến tuổi trung niên, lại mắc nhiều bệnh tật. Ông Tưởng muốn có phương pháp để chín người con trai của nhà họ Tưởng sửa mình, đối với từng người con đều bày ra thái độ rõ ràng. Bởi vì Tưởng Sở Phong tự lập gia đình, cho nên từ trước đến nay ông Tưởng chỉ tin tưởng Tưởng Hành Châu, hiện tại căn bản đi nơi nào cũng không thể thiếu anh ấy.
Lúc tết đoan ngọ Phù Đại đã về biệt thự một lần, cũng đã hơn hai tháng không gặp ông Tưởng. Hôm nay cô đã sốc khi nhìn thấy mái tóc đã bạc hơn phân nửa của ông, tinh thần cũng vô cùng không tốt, dường như cả người không còn chất dinh dưỡng.
Phù Đại hỏi thăm sức khỏe mấy câu, thấy ông có chuyện muốn nói với Tưởng Sở Phong, cô liền đi ra ngoài trước. Vừa đến phòng khách, cô gặp lại gia đình Tưởng Quân Kỳ đã lâu không gặp, không khỏi nghĩ thầm sức khỏe của ông Tưởng thật sự không tốt.
Bởi vì Tưởng Quân Kỳ và bà cả có mâu thuẫn, sau đó anh ta đưa vợ và con gái đến định cư ở Tân Châu, đã nhiều năm chưa từng trở về. Ngay cả khi cô kết hôn với Tưởng Sở Phong, cũng là nhờ một người bạn gửi quà cưới, bây giờ có vẻ như…
Phù Đại lắc đầu một cái, cảm thấy được nhà họ Tưởng đang bắt đầu bất ổn.
Cho dù qua nhiều năm, bà cả đối với Lạc Mẫn vẫn không vừa mắt, còn đối xử với cô giống như một người.
Tưởng Quân Kỳ gặp bà vẫn là cố chấp, không khỏi cúi mặt xuống, lạnh lùng lên tiếng nói: “Lần này con trở về thăm ba, nếu mẹ cảm thấy chúng con chướng mắt, cũng không cần phải bận tâm, lát nữa chúng con sẽ đi đến khách sạn.”
Bà cả nghe thấy vậy lập tức ngồi dậy, vẻ mặt vô cùng đau lòng: “Con nói như vậy là có ý gì! Chẳng lẽ mẹ là người ngoài sao? Con chỉ nhớ ba con, một chút cũng không nhớ đến mẹ?”
“Mẹ không xem chúng con như người ngoài, như vậy hai bên cũng không cần chán ghét nhìn nhau!” Tưởng Quân Kỳ nói xong liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
“Quân Kỳ!” Bà cả tức giận đập bàn một cái, muốn đi theo lên lầu, không cẩn thận đụng phải Viên Viên mới từ trong sân chạy đến, lập tức không kiên nhẫn mà đẩy đầu cô bé ra: “Vướng tay vướng chân! Tránh ra!”
Viên Viên vừa mới lớn hơn một chút, sao có thể chịu được khi bà cả đẩy một cái, bỗng ngã xuống mặt đất, đứng dậy thì há cái miệng nhỏ khóc lên.
Phù Đại cảm thấy bà cả và bà nội của mình đáng ghét như nhau, vội vàng đi đến ôm lấy Viên Viên, giọng điệu có chút gượng gạo: “Bà cả làm trưởng bối, đối xử với cháu gái như vậy thật không thích hợp.”
Phù Đại gọi theo Tưởng Sở Phong, bình thường anh xưng hô như thế nào với bà cả, cô cũng bèn xưng hô như vậy, một nửa vì không muốn thân thiết với bà.
Bà cả kiêng dè Tưởng Sở Phong, chưa bao giờ cùng anh đối đầu trực tiếp với nhau. Bây giờ trong đầu đang tức giận còn bị Phù Đại trách mắng một lúc, có chút không chịu được, lạnh lùng nói: “Tôi giáo dục con trai và cháu gái mình thì liên quan gì đến cô! Cô là con dâu mới vào cửa, đã muốn phản đối cách tôi dạy dỗ!”
“Rõ ràng bà cả đang ra oai, ngay cả người ngoài cũng không có tiếp đãi khách như vậy. Đại tẩu và đại ca đã không về nhà nhiều năm như vậy, nguyên nhân gì thì tôi nghĩ trong lòng bà cả hiểu rõ nhất.”
“Cô —” Bà cả tức giận không nhịn nổi liền muốn động tay động chân, vừa mới giương cánh tay lên thì nghe được tiếng nói thoáng qua của đứa con trai thứ hai Tưởng Học Vi.
“Trái lại bà cả tinh thần thật tốt, không giống cha tôi đang bệnh ở phía trên.”
Ông Tưởng bị bệnh nằm liệt giường, tình trạng trước mắt là phải chuẩn bị hậu sự, mọi người trong biệt thự đều làm việc với dáng vẻ nghiêm túc mong chờ để lại ấn tượng tốt trong ông Tưởng, bà cả nghe vậy chuông báo động như vang lên lần hai trong lòng, kiềm chế tức giận rồi trở phòng.
Tưởng Học Vi rời đi không nói lời nào, cảm thấy không thú vị, lại đi ra ngoài cũng không biết có phải lại đi tìm Tưởng Thành Lương xui xẻo.
Lạc Mẫn ôm Viên Viên, có chút lo lắng nhìn về phía Phù Đại: “Phù Đại, em và bà cả nói chuyện như vậy, sau này sợ là bà ta sẽ nhắm vào em…”
“Em không thường về đây, bà ta muốn gây khó dễ cho em, cũng không tìm được em.” Suy cho cùng là mẹ ruột của Tưởng Quân Kỳ, Phù Đại cũng không phải không biết xấu hổ mà nói quá nhiều ngay trước mặt anh ta, cô nhìn thoáng qua Tưởng Quân Kỳ cảm thấy bất an.
Tưởng Sở Phong có lẽ nhìn thấy được tình trạng của ông Tưởng không được tốt lắm, nên ở lại trong biệt thự lâu hơn một chút.
Sau khi ông Tưởng truyền nước biển xong, nhân lúc ông vẫn còn nhận thức được một chút, bỗng nhiên nói về việc muốn lập di chúc, muốn Tưởng Hành Châu và Tưởng Sở Phong đẩy mình vào phòng sách.
Bà cả nghe thấy chuyện này, thì đi ra ngoài gấp rút điện thoại cho Tưởng Thành Lương. Anh ta vội vã quay trở về, sợ rằng lợi dụng lúc anh ta không có mặt thì ông Tưởng phân chia tài sản không đều.
Chuyện di chúc, ông Tưởng đã sớm có dự tính, chẳng qua ông nhất quyết không viết ra giấy, hiện tại ông cảm giác cái chết đang gần kề, chuyện này không thể nhờ được ai.
Tưởng Thành Lương vội vàng quay về, gặp Tưởng Hành Châu và Tưởng Sở Phong đẩy ông ra ngoài, nôn nóng muốn hỏi nhưng lại không dám, đành phải giả vờ làm ra dáng vẻ quan tâm: “Ba sức khỏe không được tốt, sao ba không nghỉ ngơi cho khỏe, ngồi dậy làm gì?” Tưởng Thành Lương vừa nói vừa đi đến thay thế vị trí của Tưởng Hành Châu.
Từ trước đến nay, Tưởng Hành Châu không thích cùng ai tranh giành cái gì, vì vậy tự động lui qua một bên.
“Suốt ngày nằm ở trên giường, cả người cứng đờ, nhân dịp anh cả của con vừa trở về, vừa lúc cả nhà ăn chung bữa cơm.” Nguyện vọng của gia đình đoàn tụ trong nhiều năm qua đã được thực hiện, ông Tưởng từ đáy lòng cảm thấy hạnh phúc, trên khuôn mặt trắng bệch do bệnh lâu ngày cũng hồng hào hẳn lên.
Bà cả vừa mới tức giận với Tưởng Quân Kỳ, bây giờ nghe ông nhắc đến, mới nhận ra mình đã làm ra chuyện sai lầm, cũng không dám nói với ông, vội nói: “Lúc chiều, Quân Kỳ đi ra ngoài thăm hỏi vài người bạn, một hồi tôi sẽ gọi điện cho nó nói nó buổi tối nhớ về sớm.”
“Bây giờ cũng không gấp, nó không trở về đã nhiều năm cũng nên đi gặp những người bạn trước kia.” Ông Tưởng cười tươi rồi nói vài câu, lại ngẩng đầu nhìn về Tưởng Sở Phong: “ Đẩy ba về phòng trước, chờ Quân Kỳ quay lại, để nhà bếp làm vài món ăn ngon.”
Tưởng Thành Lương vội vã đi đến giành lấy: “Con đẩy ba về phòng.”
Ông Tưởng lại trực tiếp đánh vào mặt anh một cái, lắc đầu nói: “Ba còn có việc muốn hỏi cửu đệ của con một chút, con đi làm việc của con trước đi.”
Nói đến đây, Tưởng Thành Lương không đạt được mục đích, không cam lòng mà liếc nhìn Tưởng Sở Phong.
Đối với sự tin tưởng và gần gũi của ông Tưởng, anh cũng không quá vui mừng, xưa nay anh luôn tôn trọng cha của mình, một lòng muốn làm tròn chữ hiếu mà thôi.
Ông Tưởng từ ngồi xe lăn được đổi lên ngồi trên giường, hơi thở có chút không ổn định, thở hổn hển một hồi mới bình thường lại.
Tưởng Sở Phong đút ông uống hai ngụm nước, sau đó ngồi bên cạnh không hỏi cũng không nói gì.
“Sở Phong, chuyện di chúc….”
Anh nghe vậy, không chờ ông nói xong, liền nói: “Ba tự quyết định là tốt nhất.”
Ông biết anh có nhiều tài sản, nên chẳng để tâm đến những thứ này. Trước đây ông nợ anh và mẹ anh, cũng xem thường anh, cuối cùng đến lúc sắp chết có thể đền bù một chút cũng tốt. Nhưng ông đã biết một số chuyện của nhà họ Tưởng, vì vậy lại sợ bà cả và Tưởng Thành Lương gây khó dễ cho Tưởng Sở Phong, làm ầm lên không được bình yên, cân nhắc quyết định vẫn là ổn định hai mẹ con họ.
“Ba cũng biết me con Thành Lương có lỗi rất nhiều với con, nhưng dù sao các con là anh em, lại không phải muốn tranh giành làm vua, sao còn muốn ồn ào tương tàn lẫn nhau. Ý đồ của bọn họ không phải là ít gia sản này, ba cứ thuận nước đẩy thuyền làm đúng theo tâm tư của bọn họ, coi như là một kế sách.”
Tưởng Sở Phong nghe ông nói một đống chuyện, ngoài trừ đưa đám người gây chuyện kia đến nơi khác, cũng không thực chất giải quyết được vấn đề. Bản thân bèn cong khóe môi, từ chối cho ý kiến. Nhiều năm trước ông ấy vẫn như vậy, hiện tại một chút cũng không thay đổi, đối với mọi việc đều không quyết đoán, một lần lại một lần dùng kế sách gọi là kế sách dụ dỗ trấn an tạm thời, làm cho mâu thuẫn ban đầu nảy sinh càng phức tạp hơn.
Hiện tại ông ấy quyết định như thế nào cũng không gây trở ngại cho bản thân, cho nên cũng không cần đồng ý gì cả.
“Con đã biết, ba cứ dựa theo ý kiến của mình là được rồi, con không có ý kiến gì.”
Ông Tưởng thấy anh dứt khoát như vậy, áp lực trong lòng cũng giảm đi một ít, lại thở dài, nhìn anh cả buổi rồi do dự nói: “Ba thật sự không có tư cách làm một người cha, chẳng qua chúng ta vẫn là cha con, ba mong con đồng ý với ba một chuyện.”
“Ba nói đi.”
“Còn nhớ đến lúc ông nội của con còn sống, con từng đồng ý với ông ấy, khi ông ấy còn sống thì con sẽ không động tới bà cả và Thành Lương.” Ông Tưởng thở hổn hển, rũ mí mắt nhìn về phía anh, gần như nghiêm túc mà khẩn cầu: “Ba biết con vẫn nhớ về cái chết của mẹ con, hiện tại con có năng lực, ba cũng không thể ngăn cản được, chỉ mong con có thể chừa cho bọn họ con đường sống.”
Vẻ mặt của anh không chút biểu cảm, đứng dậy đút cho ông uống một ngụm nước, kéo chăn đắp lại trên ngực của ông, vỗ tay ông rồi nói: “Con đồng ý với ba, chỉ cần bọn họ an phận thủ thân, con sẽ không đụng tới họ.”
Ông Tưởng nghe vậy, đôi mắt trở nên ảm đạm lộ ra vẻ đau thương, chán nản nằm xuống gối, thở dài một hơi.
Ông và bà cả là vợ chồng nhiều năm, Tưởng Thành Lương là do ông một tay dạy dỗ, bọn họ có an phận thủ thân hay không thì ông đều biết rõ.
Nhà họ Tưởng xảy ra tranh chấp, chung quy ông không còn cách nào ngăn cản.
Tưởng Sở Phong chăm sóc ông Tưởng uống thuốc xong thấy ông ngủ say, mới đi ra khỏi phòng. Đôi mắt trở nên u ám, bùng lên một trận bão táp.
Trước kia anh đồng ý với ông nội không đụng đến người nhà họ Tưởng, đó là ý nghĩ mà ông nội yêu cầu anh. Sau khi ông chết, anh có thể gỡ khúc mắc trong lòng, sỡ dĩ chưa động thủ, một mặt là cần che giấu bản thân, mặt khác là một lòng muốn giúp đỡ mẹ con họ.
Bây giờ chút tình nghĩa này cũng tiêu tan, anh không cần phải nhẫn nhịn đến lúc mẹ con họ cưỡi lên đầu mình.