“Hoàn toàn là thật!” Người đàn ông dùng đầu ngón tay tính toán con số, líu lưỡi không thôi, “Hợp đồng kinh doanh tám mươi nghìn tệ thất bại, vị kia ngay cả mắt cũng không chớp, chỉ lo lắng cho người phụ nữ của mình!”
Tưởng Thành Lương nghe xong, trầm mặc một hồi rồi đột nhiên bật cười: “Tưởng Sở Phong ơi Tưởng Sở Phong, tôi còn tưởng cậu bất khả chiến bại, cuối cùng để lộ ra một điểm yếu chí mạng, thật sự là trời cũng giúp tôi!”
“Nhưng mà tam gia, mặc dù lần này chúng ta chỉ thử nhưng vệ sĩ xung quanh vị phu nhân kia lại thắt chặt thêm, tôi nhìn thấy tất cả, bên cạnh trước sau đều có vệ sĩ, một bước cũng không rời, nếu chúng ta muốn ra tay sợ là không dễ.”
“Tưởng Sở Phong cho dù đề cao cảnh giác, cũng không phải lúc nào cũng có thể để người bên cạnh, không lo thiếu cơ hội, không cần vội.” Tưởng Thành Lương khoát tay, đối với chuyện này không quá đặc biệt lo lắng, “Thời điểm các người tìm người phụ nữ kia không để lại dấu vết chứ?”
Các thuộc hạ biết rằng anh ta đang nói chính là Dư Tú Quyên, cam đoan nói: “Ngài yên tâm, chúng tôi một chữ không nên nói cũng chưa nói, người đàn bà kia lại là kẻ không đầu óc, chúng tôi nói với bà ta đây là bom khói, nếu có tình huống khẩn cấp hãy dùng để thoát thân, không ngờ bà ta thực sự tin.”
Tưởng Thành Lương cong môi, không hề quan tâm đến Dư Tú Quyên.
Phù Hải Nhân nghe được tin Dư Tú Quyên chết, Phù Âm khóc lóc van xin, muốn đưa thi thể về làm hậu sự, sau lại nghe được Dư Tú Quyên bởi vì bắt cóc Phù Đại mà tự ăn quả đắng, lập tức tức giận đến mức ngay cả chút tình nghĩa cuối cùng cũng không còn.
Phù Âm không có biện pháp, đành phải lấy một số tiền tiết kiệm được, mua một chiếc quan tài mỏng để chôn cất.
Phù Hải Nhân vì thế phải đến cửa Tưởng Sở Phong, sợ mình bị Dư Tú Quyên làm phiền hà.
Hàn Nguyên Thanh thấy Phù Hải Nhân quá bạc tình bạc nghĩa, lần đầu thương xót Dư Tú Quyên: “Con rùa rụt đầu, lục thân không nhận. Người đàn bà kia gả cho người như thế phỏng chừng do đời trước không chịu làm chuyện tốt.”
Tưởng Sở Phong đang suy nghĩ cái gì, hãy còn ở bên cạnh phì phèo điếu thuốc, mùi khói trong phòng làm Hàn Nguyên Thanh bắt đầu cảm thấy không ổn, xua tay nói: “Thế nào cửu ca, định dùng thuốc lá để giải tỏa nỗi buồn sao?”
Chuyện lần này đến cuối cùng không tra ra rõ ràng, trong lòng Tưởng Sở Phong vẫn có chút bất an, ban đêm lại gặp ác mộng hiếm thấy, anh cảm thấy đây không phải là một dấu hiệu tốt.
“Cửu ca có tâm sự à?” Hàn Nguyên Thanh trong đầu hoài nghi Tưởng Thành Lương, nhưng lại không nắm bắt được nhược điểm của anh ta.
Trong khoảng thời gian này anh đã bố trí rất nhiều người đi theo bảo vệ Phù Đại, nhìn ra được Phù Đại có chút không thích, dù sao cô vợ nhà mình còn nhỏ, vì không muốn để anh lo lắng ngay cả không vui cũng không nói gì. Có đôi khi, hắn không khỏi suy nghĩ, giữ Phù Đại bên mình rốt cuộc là đúng hay sai.
Hàn Nguyên Thanh biết anh buồn vì cái gì, giật giật khóe miệng nói: “Nếu không yên tâm thì buông tay đi.”
Tưởng Sở Phong ngồi phịch xuống ghế, một hồi mới ném ra một câu: “Không thể.”
Phù Đại đã trở thành gốc rễ trong lòng anh, bây giờ phải nhổ ra, không chỉ mang đi máu thịt, sợ ngay cả mạng anh cũng không còn.
Hàn Nguyên Thanh nghe vậy, lại cười thành tiếng.
Hiện tại dù Tưởng Sở Phong bận đến đâu cũng sẽ dành thời gian để đích thân đi đón Phù Đại, cũng từng nghĩ đến việc để Phù Đại đóng cửa hàng không phải đi làm, cũng không thể luôn luôn giữ cô ở nhà, cho nên càng nghĩ càng xóa tan ý nghĩ trong đầu.
Thời tiết vừa chuyển lạnh, ngày cũng ngắn lại, Phù Đại muốn đóng cửa hàng sớm hơn, dù sao cô cũng không phải cố gắng kiếm tiền. Tuy nhiên trong cửa hàng còn có Ôn Thiến, nhà cô ấy không giống nhà mình, cho nên Phù Đại không muốn để gia đình lo lắng, mỗi ngày đều vội vàng về nhà lúc trời còn sáng.
So với những lo lắng của Tưởng Sở Phong, Phù Đại thật ra không có bóng ma gì, cuộc sống vui vẻ như thường lệ.
“Hôm nay em đi uốn tóc, nhìn đẹp không?” Phù Đại ngồi trên xe, vội vàng ngồi thẳng người, cho Tưởng Sở Phong thấy dáng vẻ mới của cô.
Phù Đại trước đây đều để tóc dài duỗi thẳng, nhưng bây giờ toàn bộ tóc được uốn xoăn lọn to phía sau đầu, cả người cảng toát ra vẻ lanh lợi hơn.
Tưởng Sở Phong đưa tay sờ những lọn tóc nhỏ xoăn của cô, không chút keo kiệt khích lệ: “Đẹp.”
Phù Đại nghe vậy luôn miệng cười, còn cúi đầu nghịch lọn tóc.
Tưởng Sở Phong nhìn thấy dáng vẻ cô vui sướng rung chân, khẽ thở dài.
“Sao vậy?” Phù Đại cảm thấy được anh hôm nay ít nói, cả người lộ ra mệt mỏi, trong lòng không khỏi nặng nề.
“Sau một ngày họp, mệt.” Tưởng Sở Phong nói dối không chút nghĩ ngợi, trong lòng lại suy nghĩ, tự hỏi có phải anh chiều chuộng cô quá không, cho nên mới dẫn tới không ít người có tâm tư với cô.
“Vậy chờ về nhà em xoa bóp cho anh!” Phù Đại giơ hai tay lên mở ra.
Tưởng Sở Phong nắm lấy tay cô, hôn lên một cái, nói: “Làm phiền Tưởng phu nhân.”
“Không cần khách sáo, dù sao em còn cần anh bao nuôi.”
Tưởng Sở Phong nghe cô thẳng thắn, nhịn không được nở nụ cười một chút, “Nếu một ngày anh phá sản, không nuôi nổi em thì sao?”
“Em đây nuôi anh, em còn cất giấu một tiểu hoàng ngư nhé!”
Tưởng Sở Phong cười tươi hơn, một lát sau ôm lấy cô.
“A đúng rồi! Chúng ta đến cửa hàng đồ cổ của ba trước đã!”
“Có việc gì không?” Tưởng Sở Phong một vừa hỏi vừa bảo tài xế rẽ vào ngõ phía trước.
“Em không biết, giữa trưa ba gọi điện thoại, nói có gì đó cho em.”
Cả hai đều nghĩ rằng đại khái Phù Thu Sinh lại thu thập được đồ vật gì quý hiếm, hoặc là Trần Ngọc nấu đồ ăn, khi họ đến cửa hàng đã thấy Phù Thu Sinh cầm một giỏ mèo con đi ra.
Bốn con xám trắng cuộn tròn nằm cùng một chỗ, giống như bánh trôi vừng thiếu nhân, Phù Đại đầu lần đầu tiên nhìn thấy đáng yêu không chịu nổi.
“Hai hôm trước có một con mèo cái trong xóm bị xe nghiền chết, bỏ lại mấy con nhỏ này không ai chăm sóc, ba nghĩ Đại Đại sẽ thích nên nhờ con bé mang về nuôi một con, cũng coi như giải sầu.”
Với tấm lòng của Phù Thu Sinh, Tưởng Sở Phong tất nhiên không có dị nghị, nhìn Phù Đại cầm cái giỏ yêu thích không buông tay, nhân tiện nói: “Vậy mang về nuôi hết đi.” Có lẽ có một ít vật nuôi nhỏ, cô sẽ bớt đi cửa hàng.
Phù Đại thật ra muốn lấy toàn bộ, nhưng nghĩ tới mấy cô gái nhỏ chắc hẳn sẽ thích, nói: “Con sẽ giữ lại một con, lại hỏi một chút Tiểu Thiến có muốn nuôi hay không.”
“Cứ vậy đi, còn lại một con, con mang về cho A Nguyệt.” Phù Thu Sinh lại đi tới gian phòng bên cạnh, lấy một ít vải len màu đỏ, “Đây là mũ mẹ đan cho nó, sau này đội.”
Phù Đại còn tưởng rằng đan cho mình, khi mở ra chỉ thấy chiếc mũ nhỏ bằng mấy đốt ngón tay, nở nụ cười rồi bĩu môi: “Bà Trần chỉ lo cho mèo, không quan tâm đến con.”
Phù Thu Sinh thấy cô bỗng nhiên so đo, bất đắc dĩ cười: “Từ nhỏ con đã mặc áo len của mẹ rồi mà, bây giờ còn đòi thêm.”
Nói đến đan áo len, Phù Đại cũng có một ý tưởng, nghĩ hôm nào không đến cửa hàng, về nhà tìm Trần Ngọc học mấy chiêu, đan cho Tưởng Sở Phong cái áo len.
Hai người bế mèo con, lại trở về cửa hàng một chuyến, tặng cho Ôn Thiến một con, vòng vèo rồi quay trở về nhà, sắc trời bên ngoài vừa tối.
Phù Đại ngay cả áo khoác không kịp cởi đã ghé vào tủ trêu chọc con mèo trong giỏ.
Mèo con mới sinh chưa đầy một tháng, tiếng kêu rất nhỏ, bước đi còn loạng choạng không vững. Phù Đại sờ cái đuôi cong lên của mèo con, cùng ý kiến Tưởng Sở Phong: “Đặt tên là gì bây giờ?”
Tưởng Sở Phong xoay người nắm lấy một chân, nhìn đôi tai rủ xuống của con mèo con nhỏ, buột miệng nói: “Gọi Phù Tiểu Đại đi.”
“Còn không biết đực hay cái, sao anh đã lấy tên của em đặt cho nó.”
“Nhìn là biết mà.”
Tưởng Sở Phong vừa nói vừa chọc vào trán mèo con, mèo con nhỏ ngã ngửa ra sau, cái bụng trắng như tuyết ngửa ra, ngây ngốc huơ móng vuốt. Tưởng Sở Phong đưa tay kéo tứ chi của nó, cau mày nhìn thoáng qua, anh nhướng mày: “Sao lại là đực?” Anh lại nhìn qua con kia, hóa ra vẫn là con đực.
“Vậy kêu Tưởng Tiểu Cửu với Tưởng Tiểu Thập đi!” Phù Đại đắc ý ôm hai con mèo nhỏ, cọ mặt nhưng lại bị Tưởng Sở Phong ôm trở về.
Phù Đại khó hiểu nhìn anh, lại nghe anh nói rất nghiêm túc: “Nam nữ thụ thụ bất thân không thể gần gũi.”
“Phì, người với mèo sao có thể coi là nam nữ.” Phù Đại cảm thấy được bình dấm này đang làm quá thật.
“Dù sao không thể cho bọn nó gần gũi em quá.” Tưởng Sở Phong nói xong lại đặt con mèo nhỏ vào giỏ, dặn người giúp việc cho nó uống sữa.
Phù Đại đi theo sau anh, kéo vạt áo lên án: “Anh là kẻ độc đoán!”
Tưởng Sở Phong thuận thế đưa cô đến phía trước, vừa lên lầu vừa ôm cô: “Độc đoán như vậy, cho em cắn nha.”
Phù Đại cắn phần áo ở ngực anh, trông rất hung hăng.
Tưởng Sở Phong lau môi cô, mắt tối lại: “Yên tâm, một lúc nữa tùy ý em cắn.”