• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khí trong bóng tối dần dần loãng đi, Phù Đại cũng không biết thời gian qua bao lâu, mơ mơ màng màng nghe được đỉnh đầu truyền đến tiếng Hàn Nguyên Thanh la lên.

Tưởng Sở Phong đánh bật lửa tiến đến miệng hầm, “Nguyên Thanh.”

Hàn Nguyên Thanh nghe đến tiếng vọng, vội hỏi: “Thật tốt quá, cửu ca không có sao cả! Tôi sẽ đưa cửu ca ra ngay!”

Phù Đại đi ra khỏi hầm, nhìn thấy căn nhà chia năm xẻ bảy, bầu trời bên ngoài vẫn còn sáng, có lẽ là Hàn Nguyên Thanh đã tới ngay khi nhận được tin tức.

Hàn Nguyên Thanh nhìn thấy vết thương trên lưng Tưởng Sở Phong, nhịn không được mắng: “Đám cháu trai này giỏi lắm!”

Tin tức Tưởng Sở Phong trở lại Việt Châu dù đã giữ bí mật nhưng vẫn bị người biết được, không cần phải nói đã biết ai để lộ. Anh ta vẫn bị theo dõi gắt gao, vốn tưởng rằng có Tần Cần yểm trợ sẽ không đáng ngại, không ngờ vẫn để lộ tiếng gió.

Tưởng Sở Phong ngăn anh ta lại nói: “Tin tức đã để lộ, chúng ta hãy tính xem sắp tới nên làm gì.”

Hàn Nguyên Thanh dừng một chút: “Cửu ca là nói…”

“Tất cả mọi người đều muốn tôi chết, vậy thỏa mãn bọn họ một chút.” Tưởng Sở Phong dùng ngón tay cái lau vết máu trên cằm, đôi mắt thâm thúy pha chút sáng ngời.

Thế hiện tại, Tưởng Sở Phong sao phải sợ người đó không làm ầm ĩ, càng làm ầm ĩ mới càng tốt, chờ đối phương rơi vào bẫy tưởng mình đã thắng, quay ra thu lưới.

“Có thể sao?” Hàn Nguyên Thanh không dám cam đoan, chẳng may đối phương thử nước sẽ khó mà lừa được, ngược lại làm chậm kế hoạch của bọn họ.

“Vậy mọi người phải giả bộ giống một chút.” Tưởng Sở Phong nói xong nhéo nhéo vành tai Phù Đại, trên mặt vẫn mang theo nụ cười lười biếng.

Hàn Nguyên Thanh nhìn căn hộ cháy thành màu đen, cảm thấy được nếu không có cái hầm kia, chết người thực sự không phải việc khó.

Thời tiết vào cuối mùa thu không đặc biệt tốt, qua giữa trưa đã trở nên âm u, vài tiếng sấm rền từ phía chân trời từ xa đến gần, không lâu sau cơn mưa lớn ập xuống.

Mưa cọ rửa căn hộ sau vụ nổ, gỗ và gạch cháy xém bốc khói trắng xóa.

Người đi bộ đi qua không thể không dừng lại và nhìn vào bên trong căn hộ đổ nát, bác sĩ với hộ sĩ đã đến, đám người vây xem dày đặc, không bao lâu chợt nghe thấy từng trận khóc bên trong.

“Cửu ca!”

Phù Đại loạng choạng bước ra theo cáng cứu thương, gương mặt lòa xòa tóc tai, không thể nhìn rõ sắc mặt.

Người xung quanh nghe được tiếng cô khóc thảm tê tâm liệt phế đều thổn thức không thôi.

Cáng được phủ bằng vải trắng được khiêng lên xe, bàn tay của Phù Đại nắm chặt trụ cáng có chút buông lỏng, thuận thế tựa vào vai Tần Cần.

Mọi người rất nhanh sau đó đã biết được người bị nâng đi chính là Tưởng cửu gia nổi tiếng đã lâu, một truyền mười mười truyền trăm, tin tức không tới một ngày đã truyền khắp thành Việt Châu.

Phù Thu Sinh và những người khác nghe được, giật nảy mình, không rõ tại sao đang êm đẹp lại đi ra ngoài, không tới hai ngày đã xảy ra chuyện này.

Bọn họ quan tâm Phù Đại, vội vàng tới tòa nhà bên, trong sân đã treo sẵn cờ trắng, người hầu đang bận rộn bố trí linh đường.

Trần Ngọc lập tức đi phòng ngủ, nhìn thấy Phù Đại dường như vừa mới ngủ dậy, khuôn mặt không có huyết sắc chỉ có hai ánh mắt sưng đỏ lợi hại.

“Đại Đại…” Trần Ngọc ngồi vào bên giường, vuốt tóc mai cô, cũng không dám hỏi thêm cái gì.

Phù Đại biết chuyện Tưởng Sở Phong sắp làm cực kì quan trọng, mấy ngày nay tới giờ bọn họ cũng nhận hết khổ sở, hơn nữa trước đó bọn họ đã vô tình để lộ dấu vết trong căn hộ của Tần Cần, cho nên cô không dám bất cẩn, đối với chuyện Tưởng Sở Phong giả chết một chữ không hé răng, chỉ bảo Trần Ngọc ở lại với cô.

Trần Ngọc tự nhiên không nói lời nào khác.

Như lời Tưởng Sở Phong, rất nhiều người trong đó có cả Hồng Môn dường như đang mong ngóng tin tức của anh chết, khi mới biết tin, linh đường trong nhà còn chưa sắp xếp xong, một số người đã mang vòng hoa đến tận cửa để phúng viếng, như khẩn cấp đến chứng nhận Tưởng Sở Phong chết thật hay không.

Mặc dù Hàn Nguyên Thanh biết tất cả đều là diễn trò, nhưng vẫn ở trong phòng tỏ ra giận dữ nhìn những khuôn mặt tươi cười đón chào những người đó.

Tần Cần lạnh nhạt nói: “Nhóm người này được Tưởng Thành Lương mua chuộc khi Tưởng cửu gia ở phía bắc, đây không phải là chuyện anh đã biết từ lâu sao.”

“Tôi cũng không rõ ràng lắm, nhóm người này vậy mà cùng hội cùng thuyền với Tưởng Thành Lương.” Hàn Nguyên Thanh xoa xoa tóc, khó hiểu.

Thành thật mà nói, dựa trên những việc làm trong quá khứ của Tưởng Thành Lương ở Việt Châu, Hàn Nguyên Thanh không cho rằng anh ta có năng lực lớn như vậy, có thể thu phục những người này. Hàn Nguyên Thanh cân nhắc trước sau, cảm thấy được ở đây không ít người muốn chia phần, sợ là không đơn giản như tưởng tượng.

Sau chín giờ tối, trong nhà mới an tĩnh lại.

Gió đêm thổi cửa làm lay động đèn lồng, nhìn lâu cũng có chút dọa người.

Phù Đại với Trần Ngọc cùng ăn cơm tối, vốn nghĩ muốn giả vờ ngủ để cho bà an tâm. Chỉ là Trần Ngọc lo lắng cho cô, ngồi hồi lâu, cô không để ý thật sự ngủ thiếp đi.

Phù Đại ngơ ngác mở mắt ra không biết là mấy giờ rồi, trong phòng ngủ có một ngọn đèn nhỏ, vừa lật người đã ngã vào vòng tay ấm áp.

Phù Đại phục hồi tinh thần lại, xoay người nhìn về phía Tưởng Sở Phong không biết đi lên từ lúc nào, kinh ngạc nói: “Sao anh lại lên đây?”

Tưởng Sở Phong cúi đầu mổ trán cô, trong giọng nói vẫn còn lộ ra một tia ủ rũ: “Nằm trong quan tài đau lưng nên anh lên đây.”

“Anh không có ở đó có vấn đề gì không?”

“Yên tâm đi, bọn họ xác nhận anh đã chết, phỏng chừng đã mặc sức vui vẻ, nào có tâm tình giám thị anh, anh để Nguyên Thanh thu xếp hết rồi.”

Phù Đại cong người ôm lấy anh, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô ngồi dậy, định nhấc chăn bông xuống đất.

Tưởng Sở Phong giữ chặt cô, “Làm gì đó?”

“Em đi đóng cửa.” Vạn nhất đến lúc đó ba mẹ tiến vào, thấy người đáng lẽ nằm trong quan tài lại ở trên giường cô, có lẽ bị dọa nhảy dựng.

“Không cần em lo lắng đâu em.” Tưởng Sở Phong nói xong kéo cô trở về trong chăn, chân dài duỗi ra khóa chặt cô.

Phù Đại ngủ nửa ngày, lúc này không hề buồn ngủ, tựa đầu vào xương quai xanh của anh, một lúc sau mới đổi tư thế.

Tưởng Sở Phong cảm thấy cô không ngừng mờ ám, cúi đầu tìm kiếm khuôn mặt cô, khi hôn lên mặt cô còn có thể ngửi thấy mùi hành tây.

“Xông mặt mình bằng hành tây, cũng may mắn em nghĩ ra được.” Tưởng Sở Phong vuốt vuốt mí mắt cô, phát hiện còn có chút ửng đỏ.

“Không thấy nước mắt thì không đủ thật thôi.”

Tưởng Sở Phong nhớ đến cảnh Phù Đại khóc lúc ấy, hành động rất thật, làm cho anh nhịn không được có chút đau lòng.

“Không nghĩ tới Đại Đại lừa người cũng không tệ.”

Phù Đại kiêu ngạo ngẩng mặt tự hào: “Đúng vậy!”

“Chỉ biết tự khen mình!” Tưởng Sở Phong cười cúi đầu hôn lên môi cô.

Vốn dĩ chỉ là lướt qua, nhưng Tưởng Sở Phong ở trên người Phù Đại chưa từng có khả năng nhẫn nại, đầu lưỡi dần dần xâm nhập, bầu không khí trở nên nóng bỏng.

Phù Đại nhân lúc thở dốc khẽ nhắc nhở: “Đừng quên sáng mai quay lại trong quan tài.”

Lời này nghe vô cùng quỷ dị, Tưởng Sở Phong áp đảo cô ở dưới thân, lấy đi lý trí duy nhất còn sót lại của cô.

Ánh đèn hơi vàng phản chiếu bóng người triền miên trên giường, ở trên vách tường hình thành một hình ảnh đong đưa, thỉnh thoảng có âm thanh mềm mại tràn ra.

“Ưm… cẩn thận vết thương của anh…”

“Còn có tâm trạng quan tâm cái khác.”

“Ưm…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK