• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhị thúc của con nói cái gì?” Trần Ngọc vừa rồi mới nghe loáng thoáng bọn họ nói cái gì mà phụ nữ, thấy Phù Đại lên lầu thì lại hỏi.

“Phù Âm nói đại khái là nhị thúc muốn tìm lại công bằng cho nhị thẩm, chắc định nhằm vào con đây mà.”

Trần Ngọc nghe vậy thì bĩu môi: “Mọi chuyện đã lắng xuống mấy ngày rồi, giờ mới nhắc tới công bằng, mẹ thấy ông ta chỉ là mèo khóc chuột, giả vờ từ bi.”

“Kệ ông ta đi, tóm lại con không để ý tới là được.” Phù Đại ngồi lại trước bàn, nghịch mấy hương liệu vừa mở ra, hai con mèo phóng qua từ cửa sổ, đồng loạt ngồi chồm hổm canh giữ trước mặt cô.

Lúc Phù Đại không ở đây, hai con mèo trong nhà đều do Trần Ngọc chăm sóc, trong lúc này đã bị nuôi thành tròn vo rồi, đứng lên trông như hai quả bóng lông, cũng may tuổi còn chưa quá lớn cho nên không lớn thành một cái đĩa.

Dường như con mèo nhỏ rất thích mùi hương của Phù Đại, nó lấy móng vuốt cào một chút hương liệu trên tờ giấy. Phù Đại sợ chúng sẽ nhầm thành thứ có thể ăn được nên phất phất tay để đuổi chúng đi. Chúng lại giống như hai đứa trẻ không nghe lời, không bận tâm đến, kết quả là mọi chuyện cũng không khác bao nhiêu.

Trần Ngọc thấy cô nhíu mày lại thì cười nói: “Mới bấy nhiêu mà đã ngại phiền rồi, chờ khi con có con thì con phải chăm sóc hơn thế này rất nhiều.”

Phù Đại nghĩ nghĩ rồi nói thẳng: “Có cửu ca mà, để anh ấy chăm sóc là được.”

Trần Ngọc bất đắc dĩ nhìn cô một cái, cảm thấy cô vẫn không lớn nổi.

Phù Thu Sinh đang nói chuyện với Phù Hải Nhân ở dưới lầu, thấy ông ta thật sự có hối hận nên thái độ cũng nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng cũng chưa nói sẽ giúp ông ta.

Gần đây bởi vì chuyện của Dư Tú Quyên nên Tưởng Sở Phong rất không thích Phù Hải Nhân. Thứ hai, chuyện của Hồng Môn cơ bản là đã đã được giải quyết xong, Tưởng Thành Lương cũng đã bị đánh bại như một tên cướp, việc này với anh cũng không có ý nghĩa gì.

Phù Hải Nhân thật sự không để ý đến  suy nghĩ của Phù Thu Sinh, tròng mắt không nhịn được mà đảo xung quanh, hỏi Phù Thu Sinh: “Đại Đại và đại tẩu không ở đây sao? Em còn chưa kịp nói một tiếng xin lỗi với Đại Đại về chuyện trước đây nữa, trong lòng em thật sự rất băn khoăn.”

Phù Thu Sinh cảm thấy việc ông ta thừa nhận sai lầm chưa bao giờ là muộn, nhưng khi giọng điệu này khiến người nghe không khỏi cân nhắc về sự thật lòng trong lời nói, ông lập tức nói: “Bọn họ đi ra ngoài rồi.”

Phù Hải Nhân thoáng nhíu mày lại, có vẻ còn mang theo một chút lo lắng, lại ngồi lại một hồi lâu, xác nhận Phù Đại sẽ không xuất hiện rồi mới đứng dậy rời đi.

Lúc sắp ra đến cổng chính, Phù Hải Nhân thấy Phù Nguyệt đã lâu không gặp thì nhất thời mắt sáng lên, chủ động đi qua chào hỏi.

Phù Âm liếc mắt nhìn Phù Nguyệt một cái rồi đứng ở một bên chờ.

Phù Nguyệt xoay người nhìn về phía ông ta, nhưng không có vẻ nhiệt tình cho lắm.

Phù Hải Nhân dừng lại một chút rồi nói: “Mấy ngày trước có chuyển ra một ít đồ của mẹ con, bà nội con muốn tìm người đến để xử lý, ba đã gọi người đến sắp xếp trước rồi, chừng nào con rảnh thì trở về xem.”

Phù Nguyệt nghe được chuyện về mẹ mình thì trong lòng nổi lên gợn sóng, đến khi Phù Hải Nhân sắp đi mất dạng thì mới chạy đuổi theo.

“Con sẽ đi về chung với ba.” Phù Nguyệt gọi hai chiếc xe kéo, nghĩ muốn nhanh chóng trở về đưa đồ của mẹ mình đi, sau này sẽ không quay về gia đình đó nữa.

Trong mắt Phù Hải Nhân hiện lên một tia vui mừng, sự hưng phấn như muốn bật ra khỏi cuống họng.

Đã lâu rồi không quay về nhà cũ, khi tiến vào trong cổng lớn, Phù Nguyệt vẫn cảm thấy có chút áp lực, cô ấy quay đầu nói với Phù Hải Nhân: “Đồ của mẹ con đặt ở đâu, để con đi lấy về.”

“Đều được sắp xếp ở phòng khi phía sau, ba đưa con đi lấy.”

Phù Âm không chịu đi tới nơi đó với Phù Nguyệt, thấy bọn họ đi tới sân sau thì tự mình rời đi.

Phù Nguyệt đã ở trong căn nhà này một thời gian nên cũng dễ tìm được hướng đi, thế nên cô dẫn đầu đi về phía trước. Nhưng mà ở sân sau lại có nhiều cái nhà kho, Phù Nguyệt không thể lần lượt đi qua hết chúng được, nếu không lại tự rước lấy sự răn dạy của bà nội kia nữa.

Phù Nguyệt đang muốn hỏi Phù Hải Nhân về chỗ để cụ thể thì thấy Phù Hải Nhân mở ra một cánh cửa ở bên cạnh, ngoắc cô đi vào.

Phù Nguyệt không nghi ngờ gì ông ta, nhấc chân đi vào trong, vừa mới đi vào hai bước đã bị Phù Hải Nhân đẩy mạnh tới nỗi ngã trên đất rồi đóng sầm cửa lại.

Phù Nguyệt kinh ngạc một chút, cô ấy ngẩng đầu nhìn sắc mặt Phù Hải Nhân, cảm thấy vừa âm trầm lại vừa xa lạ, cô ấy há miệng thở dốc nhưng vẫn không thể nào gọi được một tiếng ba.

“Con gái ngoan của ba, mấy ngày ở bên kia thật sự không tồi nhỉ, đây là lúc con báo đáp một chút công ơn của người ba ruột này đấy.”

Phù Nguyệt đã không mong ông ta còn một chút tình cảm cha con gì với cô từ lâu rồi, có thể thấy được vẻ mặt gần như điên cuồng của ông ta thì dần nhíu mày lại.

Sở dĩ Phù Hải Nhân lừa cô trở về cũng là cảm thấy có thể lợi dụng cô được, trong lòng lại nhớ tới những thứ tốt mà Tưởng Thành Lương ở bên kia đã cho mình, cho nên mới cấp tốc thực hiện kế hoạch của bản thân, cũng không quan tâm Phù Nguyệt sẽ cảm thấy như thế nào, ép buộc nói: “Nguyệt à, con ngoan, chỉ cần con làm theo lời ba nói là được, vì tình cha con chúng ta, ba sẽ không hại con đâu.”

Ông ta thấy Phù Nguyệt không nói lời nào thì nghĩ cô ấy bị mình dọa rồi, nhẹ nhàng trấn an vài câu rồi lại nói: “Vì chuyện trước đây mà Đại Đại vẫn luôn có thành kiến với ba, ba muốn tìm Tưởng Thành Lương báo thù thì phải nhờ vào con bé, con làm cho Đại Đại đến gặp ba một lần, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.”

Phù Nguyệt cũng không phải người không có đầu óc, nghe ông ta nói bậy bạ thì đã hiểu được ý tứ chính của ông ta là gì, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía ông ta, đáy mắt trong suốt phản chiếu sự xấu xí của ông ta.

“Ông không hề có ý định ăn năn mà lại còn cấu kết với Tưởng Thành Lương.”

Chuyện của Dư Tú Quyên lần trước, Phù Nguyệt cũng biết đến, rõ ràng Phù Đại chính là nhược điểm của Tưởng Sở Phong, Tưởng Thành Lương chỉ cần còn có thể đánh thì chắc chắn sẽ không bỏ qua Phù Đại.

Phù Hải Nhân là một người không qua lại nhiều với Phù Đại, chỉ vì muốn giải thích mà chủ động đi tiếp cận cô, lý do này của ông ta có trăm ngàn chỗ hở, lại không hề ăn khớp với nhau, đương nhiên Phù Nguyệt sẽ không tin ông ta.

Bây giờ Phù Hải Nhân cũng xem như hạ quyết tâm rồi, vốn dĩ cũng không muốn trực tiếp mạnh bạo nhưng Phù Nguyệt lại không khách khí và vạch trần bản thân, ông ta cũng lười giả bộ thêm, trong giây lát khuôn mặt trở nên dữ tợn, bóp chặt lấy cổ cô ấy.

“Mày đã thông minh như vậy thì sẽ không muốn bị tao đánh đâu nhỉ, nhanh chóng kêu Phù Đại đến đây theo lời tao đi.”

Phù Nguyệt thở hổn hển vài cái, mắt đỏ lên, nhìn thấy Phù Hải Nhân thì trong mắt lại hiện lên sự chán ghét: “Ông nằm mơ đi.”

Phù Hải Nhân bộc phát tức giận, kéo đầu Phù Nguyệt lên rồi đập đầu cô vào trên bàn, chỉ thấy cô ấy có thế nào thì cũng không chịu làm theo thì hơi thấp thỏm nóng nảy.

“Với mày mà tao còn không làm được gì, đúng là đồ phế vật.”

Phù Hải Nhân phun nước bọt, đập đầu Phù Nguyệt vào trên bàn thật mạnh làm cô ấy ngất đi, sau đó lấy một sợi dây thừng từ trong ngăn tủ ra, trói cô ấy vào một bên, xong rồi lại sửa sang quần đi ra khỏi cửa với sắc mặt tự nhiên.

Phù Âm sợ Phù Hải Nhân nhưng vì một lúc lâu rồi không nhìn thấy Phù Nguyệt nên phá lệ quan tâm đến cô ấy, nghĩ vậy xong thì cũng đi tới xem vài lần, nhìn thấy chỉ có một mình Phù Hải Nhân đi ra ngoài, chỉ cảm thấy buồn bực.

Một lúc lâu sau, Phù Âm không nhìn thấy Phù Nguyệt đi ra, cô ta nghĩ cô ấy còn ở trong muốn trộm thứ khác đi thì lúc này mới không nhịn được mà đi vào phòng. Đến khi nhìn thấy Phù Nguyệt không rõ sống chết đang nằm trên mặt đất thì Phù Âm mới sợ tới mức thay đổi sắc mặt.

“Phù… Phù Nguyệt.” Phù Âm ngồi xổm xuống kêu vài tiếng, xem xét hơi thở của cô ấy, thấy còn hơi thở thì vội chạy ra ngoài gọi người.

La Doanh ở hành lang nhìn thấy cô ta, thấy sắc mặt cô ta hốt hoảng thì nghĩ cô ta bị lộ chuyện lúc trước nên bị Phù Hải Nhân đuổi bắt, nhưng khi thấy phía sau cô ta không có ai thì nhíu mày lại.

Phù Âm chỉ về căn phòng phía trước, nói năng lộn xộn:”Phù Nguyệt… Phù Nguyệt ở bên trong…”

La Doanh không rõ, đi qua vừa nhìn thấy thì có hơi khiếp sợ, lúc này mới hỏi Phù Âm: “Cô đã làm gì con bé vậy?”

Phù Âm vẫn luôn chướng mắt Phù Nguyệt, hai mẹ con bọn họ cũng không ít lần làm khổ Phù Nguyệt, những gì La Doanh nhìn thấy ở trong mắt là bộ dạng đầy máu của Phù Nguyệt nên tưởng cô ta lại gây ra họa gì.

Trong đầu Phù Âm như sữa đang sôi, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, nghe thấy La Doanh trách mình thì cũng chỉ biết mơ màng lắc đầu: “Con không biết… chị ta đi theo chúng ta trở về đây, nói muốn lấy đồ cũ gì đó của mẹ chị ta, con chỉ nhìn ba rồi đi, một lúc lâu sau không thấy chị ta đi ra…”

Trong lòng La Doanh cũng trầm xuống, vội hỏi: “Mọi người trở về từ chỗ nào?”

“Con theo ba đi tìm Phù Đại.”

La Doanh nhìn thấy vết thương trên đầu Phù Nguyệt, trong đầu mặc dù chưa suy nghĩ được gì nhiều nhưng trong lòng lại cảm thấy được sự khác thường ở đây, vội gọi người đến cứu Phù Nguyệt rồi sau đó vội vàng chạy đi gọi điện thoại.

Một nơi khác, sắc mặt Phù Hải Nhân tối tăm đi ra khỏi nhà, rồi quay trở lại nhà Phù Đại, công lớn còn chưa kịp mở ra thì vẻ mặt đã thay đổi, trở nên lo lắng, sợ hãi giống như vừa gặp phải một chuyện kinh khủng gì đó.

Phù Hải Nhân nhào vào trong cổng lớn kêu to cứu mạng làm kinh động đến Phù Thu Sinh đang ngồi trong phòng khách. Phù Thu Sinh đảo mắt nhìn thấy bộ dạng ông ta như gặp phải chuyện lớn gì thì kinh ngạc, vội gọi bảo vệ đưa ông ta vào nhà.

“Sao lại thế này? Chú sao thế?”

Phù Hải Nhân bám lấy ông mà gào khóc: “Tưởng tam gia bắt con Nguyệt đi rồi! Mọi người mau đi cứu con bé đi! Nếu không con bé sẽ mất mạng mất.”

Phù Thu Sinh bị ông ta túm lấy lung lay đến hoảng, nghe tiếng gào khóc của ông ta mà đầu óc như đụng phải chuông, nghe ong ong.

Phù Đại đang cho hai con mèo ăn ở lối vào, nghe được giọng nói cũng đi ra: “Tưởng Thành Lương lại dám bắt chị Nguyệt sao? Anh ta ở đâu?”

Phù Đại không khỏi cảm thấy Tưởng Thành Lương đang làm điều thừa, anh ta đã là một người không có khả năng bảo vệ chính mình, vậy sẽ còn quan tâm những thứ còn là uy hiếp với anh ta sao? Chẳng lẽ là vì để trút hận? Nhưng nếu so sánh với sự ghen ghét của anh ta với Tưởng Sở Phong thì có lẽ Phù Nguyệt đã gặp phải chuyện nhỏ hóa chuyện lớn thật rồi, huống chi người thật sự nghe lén anh ta nói chuyện lần trước cũng không phải Phù Nguyệt.

Phù Đại đang không hiểu thì có người làm đi từ trong nhà ra nói: “Phu nhân, bà La Doanh gọi điện thoại tới, có vẻ rất gấp ạ.”

Phù Hải Nhân nghe thấy tên La Doanh thì run lên một chút, ông ta biết hình như La Doanh có hay qua lại với Phù Đại, cái chính là bà ta gọi điện thoại cho cô để làm gì?

Phù Hải Nhân nghĩ tới Phù Nguyệt đang bị mình bắt trói lại trong nhà, tim đập mạnh thình thịch, đầu óc như gió hút, ông ta không thể bình tĩnh để có thể nghĩ thêm được gì nữa. Ông ta thấy Phù Đại xoay người muốn đi vào trong nhận điện thoại thì đứng lên khỏi mặt đất, không biết lấy từ đâu ra một khẩu súng rồi kề vào cổ cô.

“Tất cả không được cử động! Nếu không muốn nó chết thì đứng im.”

Phù Thu Sinh cũng không ngờ được Phù Hải Nhân lại diễn kịch tốt như vậy, sau một hồi biến đổi, ông thấy ông ta bắt giữ Phù Đại ở bên trong tay mình, sợ tới mức giọng điệu đều thay đổi: “Phù Hải Nhân.”

Phù Thu Sinh định nhào qua phía ông ta, Phù Hải Nhân không chút nghĩ ngợi mà bắn về phía đỉnh đầu ông một phát súng.

“Đã bảo anh đừng có cử động! Tôi sẽ nổ súng thật đấy.”

Phù Thu Sinh chỉ cảm thấy tiếng súng kia làm màng tai ông run lên, nhìn ông ta không khác gì một con ác quỷ, hoàn toàn không có chút nhân tính nào, trong lòng vừa tức vừa giận.

Phù Hải Nhân biết trong sân có nhiều bảo vệ sĩ nên không dám sơ suất vào lúc này, ông ta cởi áo khoác âu phục ra, cả vòng eo của ông ta đều được buộc bom sẵn. Ông ta nhét hai quả lựu đạn vào túi áo của Phù Đại, nhất thời làm những vệ sĩ xung quanh không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Mau chuẩn bị xe cho tôi. Nhanh lên! Dám chậm trễ thì tôi sẽ bắn một phát vào người tâm can bảo bối của các người bây giờ.”

Phù Thu Sinh nhìn thấy ông ta cố ý giữ lấy Phù Đại thì sao có thể dễ dàng buông tha cô được, nếu chuẩn bị xe cho ông ta thì không biết sẽ đưa người tới đâu nữa, ông lập tức gấp đến độ hoang mang lo sợ.

Phù Hải Nhân không dám chờ thêm một giây nào nữa, ông ta cũng là không còn cách nào nên mới phải đi tới bước này, nếu không nhân cơ hội đưa người đến cho Tưởng Thành Lương, đợi khi Tưởng Sở Phong xuất hiện thì ông ta xong đời rồi.

Phù Hải Nhân nghĩ như thế thì bắn một phát vào chân Phù Đại.

Viên đạn từ dưới đất bắn lên văng vào mắt cá chân của Phù Đại gây nên một trận đau đớn.

Vệ sĩ thấy thế thì không dám chần chờ thêm, vội gọi người đem một chiếc xe đến, lại gọi người khác nhanh chóng đi thông báo cho Tưởng Sở Phong.

Phù Hải Nhân lái xe xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra khỏi cổng lớn rồi lao vút đi, Trần Ngọc chạy theo ra khỏi cửa lớn, khóc đến nỗi sắp không thở được: “Nhanh lên… mấy người mau đuổi theo đi! Mau đưa Đại Đại trở về.”

Mấy vệ sĩ không dám chậm trễ thêm, nhanh chóng đuổi theo ngay sau đó.

Các xe nối tiếp nhau lao vào đường, nhưng bỗng nhiên có vài xe lao ra đâm chéo vào, chặn phía trước như thể không muốn sống nữa, chiếc xe do vệ sĩ điều khiển đang nhấn ga lao thẳng tới, đụng mạnh tới nỗi ngay cả cửa xe đều bị đâm nát chứ đừng nói gì tới người ở bên trong.

Khi mấy vệ sĩ lái xe qua được rồi thì đã không còn thấy tung tích của Phù Hải Nhân.

Không đợi vệ sĩ đi xem những người trong xe thì chợt nghe thấy tiếng súng vang lên, người hấp hối ở trong đã trực tiếp nổ súng tự sát, không còn một người nào sống.

Vệ sĩ thấy thế nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Thông báo cho cửu gia, người của Tưởng Thành Lương hành động.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK