• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Môn bên này đã rối ren hỗn loạn, ngoài mặt nhà họ Hàn muốn phụ giúp Hàn Nguyên Thanh chấp chưởng Hồng Môn, nhưng căn bản không cho anh ta quyền quyết định, chân chính trở thành một hoàng đế bù nhìn.

Từ khi Hàn Nguyên Thanh biết ba mình giam giữ Tưởng Sở Phong ở Bình Châu, anh ta từ trên xuống dưới không muốn liên hệ với nhà họ Hàn, nghe bọn họ mỗi ngày thúc giục mình làm này làm kia, anh ta trực tiếp từ chối thẳng thừng.

“Ông đây mặc kệ! Cậu nói cho chủ nhân của cậu, muốn Hồng Môn thì tự mình đi mà lấy!” Hàn Nguyên Thanh tức giận đến mức ngay cả ba cũng không kêu, hất mũ gọi chủ nhân của cậu ta.

Mấy cấp dưới nhà họ Hàn nhìn nhau, vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ: “Tưởng cửu gia hiện tại bị nhốt ở Bình Châu, lão gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta, đến lúc đó Hồng Môn như rắn mất đầu, vẫn mong thiếu gia ra mặt cầm quyền, bằng không Hồng Môn sẽ chắp tay tặng cho Tưởng Thành Lương.”

Hàn Nguyên Thanh cười một tiếng: “Các người không phải quan hệ rất tốt với Tưởng tam gia hay sao, vừa quay đầu đã trở mặt, chủ nhân các người dùng chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, tham lợi trước mắt, quên hoạ sau lưng càng ngày càng thuần thục.”

Dù sao anh ta người nhà họ Hàn, bị anh ta châm chọc nhưng nhóm cấp dưới cũng ngăn không được, chỉ có thể tận tình khuyên bảo nói: “Lão gia lúc trước hợp tác với Tưởng Thành Lương, suy cho cùng để giúp thiếu gia thu phục Hồng Môn, không phải cùng một giuộc với anh ta.”

“Dừng, đừng nói chuyện nhảm nhí này nữa. Cửu ca còn chưa chết đâu, tôi phải thay anh ấy trấn giữ Hồng Môn, kẻ nào dám động, trước tiên phải bước qua xác tôi.” Vẻ mặt Hàn Nguyên Thanh hiếm khi lạnh lùng, tuy vẫn là dáng ngồi cà lơ phất phơ, nhưng đôi mắt sắc lạnh.

Hàn Nguyên Thanh rốt cuộc vẫn là chủ nhân nhà họ Hàn, nhóm cấp dưới cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể quay đầu đi xin chỉ thị ông cụ Hàn.

Bên kia Tưởng Thành Lương cũng biết nhà họ Hàn không phải cây đại thụ có thể dựa vào, một khi sự thành sợ ngay cả anh cũng bị diệt trừ, cho nên căn cứ vào nguyên tắc tiên hạ thủ vi cường, cho nên đối với nhà họ Hàn khắp nơi phòng bị, biết được Tưởng Sở Phong đã bị giam ở Bình Châu, lập tức khẩn cấp liên hợp với những người cùng phe cánh bắt đầu xâm chiếm Hồng Môn.

Khách sạn, phòng khiêu vũ, kể cả nhà máy dược phẩm, bến tàu, phàm là thứ có thể đoạt tuyệt đối không chia sẻ với ai.

Hàn Nguyên Thanh chửi má nó, lại cẩn thận làm theo kế hoạch của Tưởng Sở Phong, vẫn bất động thanh sắc, khiến cho những người đi theo anh ta ở Bình Châu nóng lòng muốn cắn xé Tưởng Thành Lương.

Tưởng Thành Lương biết xưởng thuốc tây kiếm lợi nhuận lớn nhất, cho nên châu chấu đi qua, không có một ngọn cỏ sinh trưởng, bắt đầu đánh chủ ý tranh giành nhà máy thuốc tây. Tuy nhiên, trong nhà máy thuốc tây vẫn còn cổ phần của Hàn Nguyên Thanh và Tưởng Hành Châu, còn có vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ Thẩm Đạc.

Ban đầu Tưởng Thành Lương còn do dự, nhưng với việc chuyển giao quyền lực ở Hồng Môn, anh ta có lòng tin buộc Hàn Nguyên Thanh lẫn Tưởng Hành Châu bên này ký từ bỏ cổ phần, nhanh chóng tính toán đi tìm Thẩm Đạc đàm phán.

Có hai tòa núi lớn phủ đốc quân và Vô Định Đường này, Tưởng Thành Lương không dám dùng biện pháp cứng rắn chống lại Thẩm Đạc. Còn nữa hiện tại Việt Châu nhà họ Thẩm thống trị, anh ta muốn ở Việt Châu đứng vững gót chân, nhất định phải có quan hệ tốt với nhà họ Thẩm.

Cho nên cổ phần trong tay Thẩm Đạc,Tưởng Thành Lương chẳng những không thể động, thậm chí thời điểm cần thiết còn phải đưa ra một ít.

Nhưng không ngờ rằng, Tưởng Thành Lương còn chưa kịp vác mặt đi vào, trực tiếp đã bị chắn ở ngoài cửa lớn phủ đốc quân của Thẩm Đạc.

“Có chuyện gì, để cho Tưởng Sở Phong đích thân tới nói chuyện.”

Thẩm Đạc nói xong câu đó, không cần xem sắc mặt Tưởng Thành Lương, xoay người đi vào cửa.

Thái độ của Thẩm Đạc, không thể nghi ngờ là nói cho mọi người rằng chủ nhân của Hồng Môn anh ta công nhận chỉ có Tưởng Sở Phong, không quan tâm hiện tại Tưởng Thành Lương đến bao nhiêu lần, cũng bị coi như chân chạy vặt.

Sắc mặt Tưởng Thành Lương không khỏi trầm xuống, thiếu chút nữa không nhịn được đập phá cửa lớn phủ đốc quân.

Hàn Nguyên Thanh nghe được chuyện này thì mừng rỡ không thôi: “Được rồi, coi như thằng cha này phúc hậu, quang minh chính đại khiến cho Tưởng tam gia kinh ngạc!”

Một bên Tưởng Hành Châu cười thầm không thôi, anh ta biết Thẩm Đạc sẽ không trực tiếp nhúng tay vào chuyện Hồng Môn, nhưng ngăn trở chuyện tốt của Tưởng Thành Lương chắc chắn sẽ khiến bọn họ thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng như vậy bọn họ cũng không dám thả lỏng.

“Anh ta không thể lấy nhà máy thuốc tây, e rằng sẽ có động tĩnh lớn, chúng ta không thể xem nhẹ.”

Hàn Nguyên Thanh tự nhiên biết con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, càng gần đến lúc mấu chốt càng không thể mất cảnh giác với Tưởng Thành Lương.

Hàn Nguyên Thanh xé một trang trên tờ lịch, đôi mắt sáng ngời như tuyết, “Cửu ca cũng nên trở lại rồi.”

Anh ta được Tô Thừa thông báo, biết được cửu ca đã bí mật rời khỏi Bình Châu, mấy ngày nay vẫn không liên hệ được với ai, cũng không biết đi tới đâu rồi.

Hàn Nguyên Thanh dựa lưng vào ghế, điếu thuốc trên tay cũng đã cháy gần hết.

Tần Cần cùng những người khác đến Việt Châu trước Tưởng Sở Phong, cô ta là người nhà họ Thẩm, đương nhiên không bị điều tra.

Sau khi vào thành cô ta trực tiếp đi tìm Hàn Nguyên Thanh, Hàn Nguyên Thanh mới biết được sự tình.

“Tôi nghĩ ở tất cả các cửa khẩu đều có người âm thầm điều tra, Tưởng cửu gia muốn vào thành, sợ là không dễ dàng.” Tần Cần cũng muốn đi tìm Thẩm Đạc xin giúp đỡ, nhưng một khi Thẩm Đạc ra tay sẽ không phải chuyện cá nhân nữa rồi, Thẩm Đạc âm thầm cho phép cô ta đi Bình Châu đã là sự nhượng bộ lớn nhất.

“Xem ra, đã đến lúc tìm Tưởng tam gia làm chút việc vui.” Hàn Nguyên Thanh hạ mi mắt, có chút háo hức muốn thử.

Tưởng Sở Phong bên kia chần chừ ở Việt Châu mấy ngày, vẫn không có cách nào khác.

Hàn Nguyên Thanh giả vờ buông tay, cùng nhà họ Hàn bắt đầu đối chọi với Tưởng Thành Lương. Tưởng Thành Lương vẫn cố kỵ nhà họ Hàn chống lại mình, cho nên thời điểm biết được Hàn Nguyên Thanh dẫn dắt mọi người chống lại mình, vội vã triệu hồi mọi người từ khắp nơi trở về, vô tình giúp Tưởng Sở Phong có thể dễ dàng vào thành.

Nhưng nhà họ Hàn bên này vẫn không dễ lừa, những nơi dưới danh nghĩa Tưởng Sở Phong đều bị giám sát chặt chẽ, ngay cả Phù Thu Sinh cũng được canh phòng cẩn mật.

Tưởng Sở Phong chỉ có thể mang theo Phù Đại trốn tránh một lần nữa, âm thầm tìm kiếm cơ hội liên lạc với Hàn Nguyên Thanh.

Hai người một đường chật vật, không một xu dính túi, ban ngày không dám manh động, ban đêm ở trong căn phòng nhỏ trong miếu. Tưởng Sở Phong thật không nghĩ tới, một ngày ngày nào đó anh bị buộc phải án binh bất động trên lãnh thổ của mình.

Đêm cuối thu dường như vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ những pho tượng lạnh lẽo trong miếu, ngoài ra không có người ở.

Phù Đại cung kính lạy hai lạy pho tượng, miệng nói nhỏ một chút, cầm lấy hai đĩa trái cây rồi lui ra phía sau pho tượng.

“Em đã thỉnh xin Thành Hoàng rồi, có thể ăn! Không chừng còn có thể cho chúng ta chút vận khí tốt!” Phù Đại nhét một quả vào trong tay Tưởng Sở Phong, ngồi xổm sang một bên, gặm nhấm như một con sóc nhỏ.

Tưởng Sở Phong đang ngồi một bên co một chân vào tường, đưa tay sờ lên gò má phồng lên của cô, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của cô hướng về phía anh, lòng anh như mềm nhũn.

Trong miếu bày không ít đồ cúng, so với khi hai người ăn ngủ ở trên núi tốt hơn nhiều, Phù Đại trải qua hai ngày bôn ba, hiện tại cảm thấy được nơi này chính là thiên đường, cho nên không có một câu oán hận.

Phù Đại lấp đầy bụng, nằm ở trong lồng ngực Tưởng Sở Phong ngủ thiếp đi, trên khuôn mặt bẩn vẫn lộ ra thần sắc bình yên.

Tưởng Sở Phong nhìn một phần ánh trăng ngoài cửa sổ, đánh giá  thời gian không sai biệt lắm, nhẹ nhàng lắc lắc Phù Đại.

“Đại Đại… tỉnh dậy Đại Đại.”

Phù Đại tỉnh lại, thấy Tưởng Sở Phong có vẻ chuẩn bị rời đi, xoa xoa mi tâm, trong lòng mừng rỡ.

“Được về nhà sao?”

Tưởng Sở Phong nhìn thấy vẻ mặt cô mơ mơ màng màng, cúi đầu hôn hôn cái trán của cô, kéo ra một nụ cười: “Ừ, về nhà.”

Hai người lặng lẽ ra khỏi miếu Thành Hoàng, thừa dịp đêm khuya bốn bề vắng lặng, một đường thật cẩn thận lẻn về gần nhà họ Phù.

Tưởng Sở Phong liên tục dò xét mấy đêm, biết được Hàn Nguyên Thanh mặc dù ở trong biệt thự, nhưng nhà họ Hàn đã canh giữ ở đó, cho dù quay lại, sợ rằng sẽ không có cách nào vực dậy. Cho nên trước tiên chỉ có thể đến chỗ Phù Thu Sinh, nếu không có việc gì thì trước tiên phải đưa Phù Đại đến nơi an toàn.

Người của Tưởng Thành Lương vẫn như cũ canh giữ gần đây, nhưng họ so với ban ngày lơi lỏng hơn rất nhiều, chỉ có một hai người canh giữ xung quanh.

Tưởng Sở Phong quan sát một lúc, không có ý định đi cửa chính, lôi kéo Phù Đại vòng tới một cái nắp cống phía sau.

Ngay khi tấm bìa sắt gỉ được nhấc ra, một mùi thối và khó chịu xộc lên mặt, Phù Đại nhìn bên trong đen ngòm, trong lòng nhất thời cự tuyệt. Nhưng cô không dám chậm trễ nhiều, sau khi Tưởng Sở Phong nhảy xuống, dứt khoát nắm tay anh theo xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK