Phù Đại nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà, mua đồ ăn cho họ sớm một chút, lúc cô quay lại thì Tưởng Sở Phong đã tỉnh, thấy cô cầm nhiều đồ, bước nhanh tới cầm giúp cô.
“Dậy sớm như vậy có ngủ đủ giấc không?”
Phù Đại vặn vẹo muốn thoát khỏi bàn tay không an phận của anh, bĩu môi nói: “Giống như giấc ngủ hàng ngày thôi.”
Tưởng Sở Phong thuận miệng nói: “Hừ, em cũng không lười biếng, chỉ là thời gian ngủ có hơi dài mà thôi.”
Phù Đại lười so đo với anh, lấy mọi thứ bày ra đặt trên bàn, nhẹ giọng hỏi: “Nguyên Thanh với thất ca đã dậy chưa?”
“Còn chưa dậy, em ăn trước đi.” Tưởng Sở Phong nói xong xé cái bánh bao đưa đến bên miệng Phù Đại.
Phù Đại hơi nghiêng đầu đẩy anh lại, thầm nghĩ mình cũng không phải đứa nhỏ còn cần anh chăm sóc.
Tưởng Sở Phong lúc này mới bắt đầu nhanh chóng ăn, cái miệng nhỏ của Phù Đại vừa nhấm nháp vỏ bánh, vừa hỏi: “Kiểm kê thế nào? Có phải sắp tới bồi thường rất nhiều sao?” Cô đang muốn nói mình có tiểu hoàng ngư có thể giúp đỡ chút đỉnh, không để ý bị mắc bánh bao ở cổ họng, ho khan liên tục.
Tưởng Sở Phong vội vàng duỗi tay vỗ lưng giúp cô nuốt xuống, cầm lấy cốc nước bên cạnh đút cho cô, “Người đàn ông của em còn chưa phá sản, em vội cái gì.”
Cô có nói đến chuyện này sao? Phù Đại trừng mắt liếc anh một cái, nhưng thấy anh vẫn có thể có tâm trạng nói đùa, phỏng chừng mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát, nên cô sẽ không lo lắng.
Phù Đại ở bên cạnh Tưởng Sở Phong ở xưởng tây dược, thấy bọn họ còn bận, đến giữa buổi trưa cô trở về nhà mẹ đẻ, định bụng ăn cơm xong thuận tiện mang cho họ một ít canh.
Phù Nguyệt ở trường học còn có hoạt động, đi từ sớm chưa thấy trở về, Phù Đại ăn cơm xong không có việc gì làm, nghĩ đến việc đan áo len cho Tưởng Sở Phong, lập tức quấn lấy Trần Ngọc đòi chỉ dạy.
Trần Ngọc lấy ra một ít len sợi còn dư, dạy cô cuộn kim, còn nói lời trêu chọc: “Lấy chồng rồi có khác, trước kia muốn dạy con, còn còn không chịu học, bây giờ lại biết tự tìm đến đây.”
“Trước kia là do đến trường có không thời gian.”
“Vậy bây giờ có thời gian? Chuẩn bị đan cho ai?”
Phù Đại làm bộ không nghe thấy Trần Ngọc cố ý hỏi, lấy thanh tre tự mình học.
Trần Ngọc dạy đường khâu phẳng cơ bản nhất, thực sự rất dễ dàng học được. Phù Đại học xong kích động lôi kéo Trần Ngọc đi ra cửa mua len sợi.
“Màu này nhìn có được không?” Phù Đại cầm một cuộn sợi len màu hồng so với trên người mình, hỏi ý kiến Trần Ngọc.
“Đẹp, rất hợp với con.” Trần Ngọc cầm lấy cuộn len trước mặt cô nhìn một chút, nhưng sau đó nhớ tới mục đích chuyến đi này, “Nhưng không phải con đan áo len cho Sở Phong hay sao, như thế nào lại cho bản thân.”
“Thuận tiện thôi.” Phù Đại ngượng ngùng đặt cuộn len xuống, nhìn khắp một dãy.
Tưởng Sở Phong bình thường mặc nhiều nhất chính là màu đen, hoặc áo sơ mi trắng, hiếm thấy anh mặc những màu khác, Phù Đại lập tức chọn một cái màu xám với màu trắng, tính toán đan áo cho anh.
Buổi chiều Tưởng Sở Phong về đến nhà, thấy Phù Đại đang ngồi trên sô pha đan áo len, có mấy cuộn lên dưới lòng bàn chân, Tiểu Cửu và Tiểu Thập đang đuổi theo sợi dây có cuộn len, vốn dĩ xám trắng rõ đều bị rối thành một đống.
Phù Đại nhấc chân khẽ chạm vào mông chúng nó, nhẹ giọng quát: “Quỷ nghịch ngợm! Không quấy rối nữa!”
Tiểu Cửu với Tiểu Thập nhích sang bên cạnh một chút, quay trở về cọ mũi chân Phù Đại, tận hưởng khoảng thời gian ở cùng chủ nhân.
Tưởng Sở Phong ở cửa lẳng lặng nhìn ra ngoài một hồi, khóe miệng nhịn không được cong lên. Anh đi tới xoa xoa mặt Phù Đại, lại tựa vào hõm vai cô không chịu đứng dậy.
Phù Đại bị mèo lông nhỏ quấy rầy lòng bàn chân, lại bị con mèo lớn lười biếng bên cạnh đè lên, nhất thời không đan được áo len đàng hoàng, vì vậy cô bỏ que đan xuống, giúp Tưởng Sở Phong thay quần áo ăn cơm.
Từ khi kết hôn, Tưởng Sở Phong cơ bản không đi bên ngoài xã giao, bình thường làm việc xong muộn đều vội vã trở về, anh ăn cơm, còn Phù Đại an vị ở một bên làm việc riêng.
Một chiếc đèn sàn nhỏ dưới đất khiến đôi vợ chồng trẻ vô cùng ấm áp, Tưởng Sở Phong cũng rất hưởng thụ cảm giác như vậy.
Đợi Tưởng Sở Phong buông chiếc đũa, Phù Đại nhịn không được cầm cầm quả cầu sợi rối tung cầu cứu anh: “Giúp em cuốn sợi!”
“Thù lao là bao nhiêu?” Tưởng Sở Phong chưa bao giờ làm ăn thua lỗ, ở trên người Phù Đại lại thu được chỗ tốt.
“Cái này là đan cho anh, còn còn muốn đòi hỏi thêm gì nữa!”
Tưởng Sở Phong không chút nào cảm thấy xấu hổ, vô sỉ nói: “Em đan cho anh là tự nguyện, hiện tại là em chủ động nhờ anh giúp đỡ, một đổi một.”
Phù Đại oán thầm một chút, mím miệng bất đắc dĩ nói: “Vậy anh muốn thế nào?”
“Chuyện này anh phải suy nghĩ kỹ càng một chút.” Tưởng Sở Phong chớp mắt nhìn cô, vừa thấy cô rùng mình một cái, há ra một hàm răng trắng bóng.
Giúp Phù Đại làm việc, Tưởng Sở Phong luôn có vẻ rất có kiên nhẫn, ngồi ở một nhặt sợi len lộn xộn, cuộn sợi len lại cho gọn gàng. Trái lại Phù Đại lại để chân vào bụng Tưởng Sở Phong, lột vỏ bốn quả quýt, thỉnh thoảng cho anh ăn một miếng.
Mỗi lần Tưởng Sở Phong ăn mất một múi, anh đều lưu luyến đầu ngón tay cô một phen, đối với hành vi lưu manh của anh khiến cô không khỏi đỏ mặt. Phù Đại xấu hổ đến mức đá nhẹ vào người anh, nhưng thật ra không có tác dụng.
Sau khi Tưởng Sở Phong quấn sợi chỉ, anh chạm vào bắp chân mát lạnh của cô, dỗ cô đi ngủ.
Phù Đại cầm que đan vui vẻ, ngón tay thoăn thoắt đan không ngừng.
Tưởng Sở Phong bất lực nhìn cô một cái, đành phải lợi dụng lúc cô không chú ý, đoạt lại sợi lên trên tay cô, cầm theo chạy lên lầu.
Phù Đại lúc này mới vội vàng đi dép lê, một đường đi theo anh lên lầu, ban đêm củi khô lửa bốc một phen không cần phải nói.
Lúc sau Phù Đại bất luận đi đến đâu cũng mang theo áo len. Tưởng Sở Phong đang rất mong đợi kết quả, nhưng đợi gần một tháng vẫn không thấy động tĩnh gì, đang buồn bực thì thấy Tiểu Cửu Tiểu Thập ở bồn hoa mỗi con có một bộ yếm màu xám trắng trên người.
Tưởng Sở Phong lập tức cảm thấy buồn bực, tại sao mèo có rồi, của anh còn chưa có tin tức?
Tưởng Sở Phong đại khái cũng biết Phù Đại kỹ thuật không quá tốt, chiếc áo len đan cho anh không thành công đã được thay thế thành một chiếc yếm mèo. Nhưng làm thế nào mà đồ của Tưởng Sở Phong lại xuất hiện trên người hai con mèo đực đây? Trong lòng Tưởng Sở Phong một trận bất bình, cầm hai cái yếm mèo vứt đi, Tiểu Cửu Tiểu Thập sợ tới mức kêu meo meo một đường chạy đi tìm Phù Đại cáo trạng.
Phù Đại biết được dở khóc dở cười: “Anh sao lại như vậy, còn cướp đồ vật của hai con mèo!”
“Cướp cái gì, đây vốn dĩ là đồ của anh!” Tưởng Sở Phong một tay cầm yếm mèo, hiển nhiên không có ý định trả lại.
Phù Đại lại bất đắc dĩ bật cười, nghĩ thầm, biết vậy anh đã làm cho anh cái yếm rồi.
Hai cái yếm mèo bị Tưởng Sở Phong lấy đi, cất vào tủ đàng hoàng, cho dù sau này Phù Đại có học đan cái mới cho anh, mỗi khi muốn cầm đi đều bị anh giữ lại không cho.