Khi ông Tưởng nghe được tin tức thì đã là ngày thứ ba sau khi Chung Uyển Thanh chết rồi.
Đại khái chỉ có với người chết thì người ta mới có thể nhớ những điều tốt đẹp ít ỏi còn sót lại trong trí nhớ, ông Tưởng nhớ lại một phen, lại nhìn qua Tưởng Sở Phong im lặng không lên tiếng, ông ta sờ sờ đầu anh khẽ thở dài.
Vốn dĩ ông Tưởng muốn đưa Tưởng Sở Phong trở về thì ông cụ lại lên tiếng: “Trong nhà con rất lộn xộn, từ nay về sau cứ để Tiểu Cửu đi theo ba đi.”
Ông Tưởng ngoại trừ khả năng kinh doanh tốt thì còn lại không bằng ba mình, tuy rằng ông ta không hiểu được ông cụ nhìn trúng điểm nào ở đứa nhỏ này, nhưng xưa giờ ông ta không dám làm trái ý ba mình nên vẫn để Tưởng Sở Phong ở lại.
Bà cả biết được tin tức này, cũng không có cảm giác vui sướng khi mình diệt trừ kẻ thù mà lại càng đứng ngồi không yên hơn.
Ông cụ dẫn Tưởng Sở Phong đi, để cho anh nhúng tay vào Hồng Môn trái quy tắc ư? Bà cả nghĩ đến đây, cảm thấy mình làm chuyện này đúng là mất nhiều hơn được, Chung Uyển Thanh đã đi rồi mà lại đưa đứa con vào Hồng Môn.
Nhưng mà có ông cụ Tưởng quản lý nên bà cả có dài tay cũng không dám dây vào Hồng Môn. Cái chết của Chung Uyển Thanh không gây ra bất kỳ sóng gió nào trong nhà họ Tưởng, tất cả mọi chuyện dần chìm xuống dưới làn sóng đen tối, không ai hay biết.
Tuy rằng ông cụ nuôi dưỡng Tưởng Sở Phong nhưng bình thường đều dạy dỗ anh có hơi nghiêm khắc, giống như thật sự xem anh là người thừa kế tiếp theo mà bồi dưỡng.
Cũng may Tưởng Sở Phong biết quyết chí tự cường, đau thương lại hóa thành sức mạnh, yên lặng nhận lấy hết tất cả sự sắp xếp của ông cụ, chưa từng than khổ một tiếng nào, cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.
Sau khi rời khỏi nhà lớn, Tưởng Sở Phong cũng không có trở về, chỉ liên lạc với một người duy nhất ở nhà lớn là Tưởng Hành Châu.
Những lúc rảnh rỗi sau thời gian ở trường huấn luyện, nơi mà Tưởng Sở Phong hay đi làm mộ của Chung Uyển Thanh ở núi Bát Vân, bình thường đều ngồi tới khi trời tối đen mới trở về. Hận thù giống như ngọn lửa hừng hực, ngày đêm quấy rầy anh, cho dù sau này kế thừa Hồng Môn, muốn gió được gió muốn mưa được mưa nhưng trong lòng vẫn luôn thiếu một sự bình yên.
Tưởng Sở Phong kết thúc những câu chuyện một cách qua loa, sau này cũng không nhắc lại nữa. Tuy rằng Phù Đại không thể tận mắt nhìn thấy nhưng cô biết chắc chắn ngày đó anh đã chịu rất nhiều khổ cực. Mẹ con Dư Tú Quyên để lại cho cô một vết sẹo trên đùi mà cô đã cảm thấy hận đến nghiến răng nghiến lợi, huống chi là nỗi đau mất mẹ của anh.
Ở trong mắt Phù Đại, Tưởng Sở Phong làm gì cũng đều thành thạo, anh không muốn nhắc lại những chuyện cũ vì nó thật tàn khốc.
Phù Đại vòng vo một lúc, cũng không biết nên an ủi anh như thế nào, miệng cô mím lại rồi rơi nước mắt.
Tưởng Sở Phong vừa nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng thì bị Phù Đại khóc làm cho mù mờ một chút, anh đưa tay lau nước mắt rồi dịu dàng nói: “Anh còn chưa khóc mà sao em đã khóc trước thế này.”
Phù Đại nhìn thấy bộ dạng của anh, càng cảm thấy anh chỉ đang miễn cưỡng cười vui, nghĩ đến việc anh bị coi như cây cải trong tuyết, vừa khổ lại vừa đáng thương.
Tưởng Sở Phong dỗ một lúc, thật vất vả mới dỗ cô nín khóc. Nhìn thấy cô thút thít nghẹn ngào, đôi mắt sưng lên như hai quả óc chó thì không nhịn được mà cười ra tiếng: “Giờ rốt cuộc là ai an ủi ai thế hả?”
Phù Đại dụi mắt mình, có hơi ngượng ngùng dựa vào ngực anh, giống như đã tiêu hao hết nước mắt, còn hơi sụt sịt.
Tưởng Sở Phong sờ đầu tóc mềm mại của cô, trong lòng có chút than thở.
Gặp được Phù Đại chỉ là do ngẫu nhiên, nếu vì lúc trước vì sao mà liếc mắt một cái đã nhìn trúng cô thì đại khái là anh yêu thích bản chất dịu dàng mà ấm áp của cô. Cô giống như một mặt trời nhỏ, xua tan từng chút lo lắng ở sâu trong lòng anh.
Trong lòng có con hổ, lại ngửi thấy hoa hồng, đây là niềm an ủi duy nhất mà anh có được sau nhiều năm như vậy.
Biết được chuyện trước kia, Phù Đại lại càng nhìn bà cả không vừa mắt hơn trước. Cứ nhân lúc bà cả không chú ý thì cô sẽ hung hăng nhìn chòng chọc bà ta, làm cho bà cả thường xuyên cảm thấy có một mũi nhọn đâm vào lưng mình.
Ông Tưởng cũng không thể chịu đựng quá mười năm, lúc qua đời cũng không nhắm mắt lại được, giống như là đang suy nghĩ phải làm cho Tưởng Sở Phong đồng ý với mình. Mặc dù lúc trước ông ta luôn phủ nhận tình cảm với bà cả như thế nào, nhưng đến phút cuối cùng vì mặt mũi nhà họ Tưởng nên vẫn bảo vệ hai mẹ con bà cả an toàn. Cả đời này của ông dường như chỉ sống vì thể diện mà thôi.
Tưởng Sở Phong cười trong lòng, đưa tay che đôi mắt của ông Tưởng lại, tình cảm ba con trong cuộc đời này cũng coi như chấm hết.
Bà cả khóc đến rung trời, lúc nhào vào trên giường thì khiến cho giường lung lay rất mạnh, giống như thật sự muốn làm cho ông Tưởng tỉnh lại.
Tưởng Sở Phong khoanh tay đứng một bên, chờ cho bà ta khóc xong thì mới nói: “Người chết không thể sống lại, bà cả nên nén đau thương, việc gì cần sửa thì nên làm, cái gì cần thanh toán cũng nên thanh toán thôi.”
Lời nói của Tưởng Sở Phong như một người khách xa lạ khiến cho bà cả không khỏi rùng mình, làm sao còn lòng dạ nào đau lòng cho ông Tưởng nữa, sau đó lại vội vã đi thông báo cho Tưởng Thành Lương.
Tưởng Thành Lương làm việc riêng được một tháng, sau khi nghe mẹ mình báo tang thì đi khắp nơi lấy lòng bạn cũ của ông Tưởng, với chuyện của ông Tưởng cũng tỏ vẻ chạy trước chạy sau thành bộ dạng của một đứa con có hiếu.
Thực tế không ai tranh giành những chuyện này với anh ta, nói đến nhà họ Tưởng thì tới bây giờ cũng đều do bà cả tự mình quản lý, những người vợ bé khác từ khi được ông Tưởng cưới vào cửa thì đã biết rõ thân phận của mình rồi. Vợ bé chính là vợ bé, chỉ cần chắc chắn con mình sẽ được ấm no thôi, những chuyện to lớn khác làm sao có thể đến lượt mình được. Cho nên bà cả dày công tính kế cái này cái kia cũng chỉ là làm trò không công, đã thế còn chọc ra một lỗ thủng không thể nào đắp lại.
Nhà tang lễ được đặt ở sân sau nhà lớn, mấy anh em nhà họ Tưởng thay nhau canh giữ ở bên cạnh linh cữu, để cho tiện thì mọi người đều ở lại trong nhà lớn.
Ngày mai làm khâm liệm, luật sư được ông Tưởng ủy thác sẽ lựa chọn công bố di chúc vào lúc hạ quan, Tưởng Thành Lương sửa lại áo mũ của mình, có hơi căng thẳng một chút.
Đang lúc luật sư định đọc di chúc thì có một người tiến vào cửa, đó là Tưởng Duy Thân đã lâu ngày không gặp.
Bà cả và Tưởng Thành Lương vừa thấy anh ta thì đồng loạt thay đổi sắc mặt, Tưởng Thành Lương lại rất mau lẹ, sắc mặt nghiêm túc nói: “Sao chú lại đến đây làm gì?”
“Tam ca nói cái gì vậy? Ba em chết rồi thì em không được đến dự đám tang hay sao?” Tưởng Duy Thân vẫn giữ bộ dạng không đàng hoàng như trước, đi đường như không có xương, bước đến trước bàn thờ ông Tưởng thắp một nén nhang: “Ba của chúng ta đi vội vàng quá, em còn chưa kịp tới gặp ông ấy lần cuối cùng, lúc canh giữ bên linh cữu thì cũng không thể vắng mặt nữa.”
Tưởng Duy Thân nói xong thì kêu luật sư đọc tiếp di chúc, bản thân làm như không việc gì, đứng bên cạnh hút thuốc.
Tưởng Thành Lương nắm chặt tay, vì ngại người ngoài nên mới không nổi giận, ánh mắt nhìn Tưởng Duy Thân như con dao nhỏ tẩm thuốc độc.
Di chúc của ông Tưởng lời thì ít mà ý thì nhiều được phân thành tám phần, tám phần này hiển nhiên không có của Tưởng Sở Phong.
Vốn dĩ Tưởng Thành Lương còn có chút đắc ý, nhưng đến cuối cùng luật sư không có đọc thêm gì khác thì mới giật mình thấy không đúng, dường như chờ mong dần dần trở thành thất bại, anh ta hỏi: “Di chúc của ba tôi chỉ có nhiêu đây thôi sao?
Luật sư gật gật đầu, cẩn thận đem di chúc cho anh ta kiểm tra lại.
Tưởng Thành Lương cầm lấy hai tờ di chúc lật qua lật lại nhìn một lần, mặt trên nói rõ việc chia tài sản nhà họ Tưởng chứ không đề cập gì đến Hồng Môn.
Hồng Môn như một khối thịt lớn béo bở, Tưởng Thành Lương dường như muốn phát điên, tức giận nói: “Hồng Môn đâu? Ba đem hết Hồng Môn cho một mình Tưởng Sở Phong sao?” Ai cũng biết nhà họ Tưởng dù có bao nhiêu tài sản thì cũng không bằng quyền lợi và tiền tài của Hồng Môn, ai cũng phải đỏ mắt.
Tưởng Sở Phong đã loại trừ hết những người ông Tưởng sắp xếp trong Hồng Môn từ sớm rồi, bây giờ cũng chỉ là đi qua sân khấu nghe một chút, anh nghe được Tưởng Thành Lương nhắc tới Hồng Môn thì cười nói: “Có vẻ như anh không nhớ ra bây giờ mình đang đốt vàng mã cho ai nhỉ.”
Tất cả mọi người biết ông cụ sáng lập ra Hồng Môn, phát triển khắp Nam Bắc, sau đó thì là Tưởng Sở Phong tiếp nhận chức vụ, một nhà họ Tưởng có hai người đảm nhiệm nên tất cả mọi người đều cho rằng Hồng Môn là của nhà họ Tưởng, hoàn toàn đã quên tới bây giờ Hồng Môn chưa từng được giao đến trên tay ông Tưởng, thế nên những thứ gì đó của Hồng Môn ông Tưởng không có quyền hỏi đến.
Tưởng Thành Lương thấy ông cụ giao Hồng Môn cho Tưởng Sở Phong thì cảm thấy ghen tị và bất mãn, làm sao suy nghĩ lại điểm mấu chốt trong đó, vừa thấy di chúc không đề cập gì tới thì cảm thấy ông Tưởng bất công hoặc là Tưởng Sở Phong đã động chân động tay gì trên di chúc, tóm lại là trong lòng rất bất mãn.
“Hồng Môn là do một tay ông nội sáng lập, cũng là của nhà họ Tưởng, dựa vào cái gì mà chỉ để cho mình chú.” Tưởng Thành Lương ném di chúc đi, bất mãn nói.
“Hồng Môn có phải của nhà họ Tưởng hay không cũng không phải do anh hay tôi quyết định, nếu có năng lực thì tự đi mà giành lấy.” Tưởng Sở Phong cảm thấy bộ dạng lòng tham không đáy của Tưởng Thành Lương lúc này trông rất buồn cười. Mọi chuyện cũng đã coi như xong rồi, anh cởi áo tang ở bên ngoài, nắm lại thành một cục rồi ném vào trên sô pha: “Tôi chỉ làm những việc hiếu thuận nên làm, bắt đầu từ ngày mai không cần mời tôi tới nữa.” Tưởng Sở Phong dứt lời thì nắm tay Phù Đại bước đi.
Trên người Phù Đại còn mặc chiếc sườn xám trắng với viền đen, cô quay lại nhìn những ngọn nến lập lòe trong linh đường, do dự nói: “Chúng ta cứ rời đi như vậy thì có sao không?”
“Ông ta vô tình với mẹ anh, anh chỉ chờ ông ta trút một hơi cuối cùng thì đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, việc khóc than đã có người vợ cả tốt của ông ta lo.” Tưởng Sở Phong cúi đầu nhìn thấy kẹp tóc màu trắng bằng lụa mà Phù Đại kẹp trên đầu, anh đưa tay lên kéo nó ra và ném vào ven đường.