Giờ đây Phù Đại bị ám ảnh bởi mắt kính, sau đó cô đã lén lút ném mắt kính kia đi, nhưng chắc chắn Tưởng Sở Phong không thiếu một cái mắt kính này đâu, lúc nhớ lại thì bất cứ khi nào cũng hăng hái thích thú, làm không biết mệt.
Chẳng mấy chốc trường học lại sắp cho nghỉ đông, sau khi biết thời gian nghỉ đông năm nay sẽ kéo dài đến Tết Nguyên Tiêu thì Phù Đại mừng đến suýt nhảy cẫng lên.
“Quả nhiên Thiếu soái Thẩm là người giữ lời hứa!” Phù Đại không ngờ Thẩm Đạc vẫn còn nhớ rõ mấy chuyện lặt vặt này nên hơi ngạc nhiên.
Tưởng Sở Phong không thích nghe miệng cô khen người đàn ông khác tốt nên nhét múi quýt đã được lột vỏ vào trong miệng của cô, chặn lại.
“Ưm… ngọt quá!” Phù Đại nhai nhai rồi nuốt xuống, cô lấy quả quýt qua tự lột.
Cô lột không được cẩn thận như Tưởng Sở Phong, chỉ lột vỏ ngoài đã cho vào trong miệng. Tưởng Sở Phong ngứa mắt nên cầm lấy rồi rút hết xơ quýt trên đó cho cô, thấy dáng vẻ gào khóc đòi ăn của cô thì chợt nảy sinh ý muốn trêu đùa, xoay tay một cái ném quýt vào trong miệng của mình.
Phù Đại cắn không khí, trừng mắt lên án anh, cô cảm thấy muốn cơm no áo ấm thì vẫn nên tự mình ra tay.
Tưởng Sở Phong cười một tiếng, anh cầm múi quýt đụng vào mặt của cô, dụ cô quay đầu lại.
Phù Đại mau quên, bị lừa hai ba lần mới hoàn toàn tỉnh ngộ, cô thở phì phò lấy vỏ quýt ném anh.
“Sao anh đáng ghét quá vậy!”
Âm cuối mềm mại đập vào trong tim của Tưởng Sở Phong, nó giống như kẹo vậy, vừa mềm vừa ngọt. Anh khóa chặt khuôn mặt trắng nõn đang ửng hồng của cô, cảm thấy có một loại xúc động như mấy thanh niên chưa trưởng thành, muốn khi dễ cô khóc lóc.
“Cho em ăn quýt sao lại đáng ghét chứ?” Lần này Tưởng Sở Phong không trêu cô nữa, anh đút quýt vào trong miệng của cô.
Phù Đại há miệng ra, người lớn không chấp trẻ nhỏ, cô nở nụ cười với anh.
Tưởng Sở Phong sờ đầu của cô, cưng chiều nói một câu: “Ngốc quá.”
Phù Đại liếc mắt một cái, không muốn nhiều lời với một tên tầm thường như anh, dù sao thì trong mắt mọi người cô cũng chỉ là một quả hồng mềm, cô cũng biết chửi người đó nhé!
“Nghỉ đông em định làm gì?” Tưởng Sở Phong có lòng riêng muốn Phù Đại chuyển đến đây ở vài ngày nên đã sớm nghĩ cách làm sao để lừa người qua rồi.
Sao Phù Đại có thể không biết anh muốn làm gì chứ, cô chống tay ngồi sát vào trong ghế sô pha, quơ chân nói ra kế hoạch mà mình đã sắp xếp: “Em muốn ở nhà ngủ đông!”
“Dê không cần phải ngủ đông.”
Phù Đại nghe thấy anh ví von mình như vậy thì giận đến mức đánh anh một cái.
Tưởng Sở Phong nắm lấy tay nhỏ mềm mại của cô, nói: “Ngủ đông sẽ béo lên đó, hôn lễ năm sau sẽ không thể mặc váy cưới được nữa.”
Kiểu nói này của anh khiến Phù Đại hơi lo lắng sờ lên eo của mình, cảm thấy lúc cô ở với anh không phải ngồi thì nằm, hoặc là ăn ăn ăn, quả thật là trải qua vô cùng sa sút.
“Vậy em sẽ ăn ít một chút…” Phù Đại mím môi, trong đầu nghĩ đến các loại thức ăn ngon ngày Tết, vẻ mặt đau lòng.
Tưởng Sở Phong híp mắt chiếm tiện nghi trên gương mặt trơn mềm của cô, nhỏ giọng dụ dỗ: “Nếu ăn nhiều thì vận động nhiều hơn chút không phải là được rồi sao.”
Nhất thời Phù Đại chưa hiểu rõ được ý trong lời nói của anh, cô nhíu mày nói: “Giữa mùa đông lạnh lắm, chỗ nào cũng mù mịt, anh có ý gì.”
“Chẳng phải trên giường không lạnh sao.”
Phù Đại nhìn vẻ mặt không có ý tốt của Tưởng Sở Phong, chui ra khỏi lồng ngực của anh: “Con sói lớn háo sắc đừng có nói chuyện với em!”
“Em nói ai là con sói háo sắc?”
Tưởng Sở Phong vỗ chỗ ghế sô pha bên cạnh anh, bắt chéo chân giả vờ nghiêm túc, quả thật hơi hù dọa đến Phù Đại, nhưng đợi đến khi cô kịp phản ứng lại thì trực tiếp hừ một tiếng, nói giòn giã: “Nói anh đó!”
Tưởng Sở Phong xùy một tiếng, anh sờ cằm, thay đổi giọng điệu: “Chỉ nói thôi, cũng không cho một cơ hội thực tiễn nào.”
Phù Đại bị chọc cười bởi da mặt dày của anh, đôi mắt sáng nhìn lướt qua, chuyển hướng nhìn ra bên ngoài cửa sổ thật to.
Sắc trời bên ngoài hơi âm u, những bông tuyết nhỏ vụn cứ rơi xuống ào ào, đã phủ trắng một lớp.
Phù Đại hà một hơi lên trên cửa kính, nắm tay lại thành đấm rồi ấn lên trên đó, đầu ngón tay chấm lên đó năm điểm, một cái dấu chân nhỏ nhắn lập tức xuất hiện. Tưởng Sở Phong học theo cách của cô, in thêm một cái ở bên cạnh, còn cợt nhã vẽ một trái tim bao nó lại.
Hai người vẽ lung ta lung tung trên mặt kính, còn chơi không biết mệt. Cuối cùng Phù Đại nắm tay lại lau sạch hơi nước trên đó rồi ngắm cảnh tuyết ở bên ngoài.
“Cửu ca, lát nữa chúng ta đi bộ về đi?” Phù Đại nhìn cảnh tượng trắng xóa ở bên ngoài, trong lòng hơi ngứa.
Tưởng Sở Phong nhéo mũi của cô một cái, không có ý kiến khác: “Theo ý em.”
Ở trong mắt của những người thân, Phù Đại mãi mãi là một cô bé chưa trưởng thành, trông thấy tuyết thì sẽ muốn chơi trò này trò nọ.
Trên đường đi Tưởng Sở Phong nắm tay cô còn bị cô giãy giụa chạy đến bãi cỏ ven đường chơi nặn quả cầu tuyết.
“Bao nhiêu tuổi rồi?” Tưởng Sở Phong lấy găng tay quất lên mông của cô, dáng vẻ tan nát cõi lòng.
“Dù sao cũng nhỏ hơn anh!”
“Em đang đâm vào tim của anh đó.” Tưởng Sở Phong chỉ cô một cái, sau đó anh cũng ngồi xổm xuống, nặn một quả cầu tuyết đặt ở chỗ chưa bị người ta giẫm lên ở phía trước.
Tay anh lăn nó về phía trước, không bao lâu sau đã lăn thành một quả cầu lớn.
Phù Đại đi theo ở phía sau, đặt quả cầu nhỏ trong tay mình lên đó, Tưởng Sở Phong bình luận: “Người tuyết này của em đầu nhỏ thân to, vừa nhìn đã biết không thể sống được.”
“Thân thể kia còn không phải do anh lăn lớn như vậy hay sao, không có chút ăn ý nào cả!” Phù Đại đẩy anh ra, tháo phần đầu kia xuống lăn thêm vài vòng thì nó mới đồng bộ với phần thân.
Tưởng Sở Phong móc một bao thuốc lá ra, đâm hai điếu vào vị trí mũi của người tuyết ở phía trước, chọc Phù Đại vừa cười vừa giận, chạy đuổi theo anh trên nền tuyết.
“Ôi, nhìn hai người nè, trời đổ tuyết lớn mà còn hăng hái đến như vậy!”
Hai người quay đầu lại, nhìn thấy xe của Hàn Nguyên Thanh dừng ở ven đường, anh ta đang thò đầu ra bên ngoài nhìn.
Phù Đại cảm thấy giọng điệu của anh ta vô cùng gợi đòn nên vò một quả cầu tuyết ném về phía anh ta, nhưng mà quả thật vẫn không tốt như cũ, quả cầu tuyết kia trực tiếp sượt qua mui xe của anh ta rồi đập trúng vào một chiếc xe con màu đen khác vừa mới chạy đến.
Đúng lúc chiếc xe con kia cũng dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống một chút, lộ rõ gương mặt của Thẩm Đạc, Phù Đại giật nảy cả mình, chợt trốn ra sau lưng Tưởng Sở Phong.
Thẩm Đạc làm như không nhìn thấy dấu của khối tuyết kia trên cửa sổ xe, anh ta thản nhiên mở miệng: “Ngày mai ông cụ mừng thọ, nhớ đến sớm, tôi sẽ không gửi thiệp mời.”
Hàn Nguyên Thanh quay đầu lại nói: “Chúng tôi không có thiệp mời bị ngăn lại thì phải làm sao đây?”
“Có ngăn ai thì cũng sẽ không ngăn các người.” Thẩm Đạc kéo cổ áo khoác lại, ánh mắt anh ta nhìn về phía Phù Đại ở sau lưng Tưởng Sở Phong: “Đến lúc đó, mong cô Phù cũng nể mặt tôi.”
Phù Đại hơi được cưng chiều mà lo sợ, sau khi xác định người anh ta nói là mình thì vội vàng gật đầu.
Thẩm Đạc không để lại lời nào khác nữa, anh ta giơ tay ra hiệu cho tài xế lái xe đi.
Tưởng Sở Phong nhớ lại cách Thẩm Đạc gọi Phù Đại thì không hiểu sao hơi khó chịu, rõ ràng đã là người của Tưởng Sở Phong anh, nhưng cái tên đó lại gọi cô như một quý cô còn độc thân khiến cho lòng của anh cảm thấy không an toàn.
Hàn Nguyên Thanh nhấn còi, nói: “Cửu ca, tôi chở hai người một đoạn nhé?”
Tưởng Sở Phong kéo Phù Đại và khoát tay với anh ta, vô cùng ghét bỏ cái bóng đèn lớn này.
Hàn Nguyên Thanh than thở rằng trời đã lạnh rồi mà mình vẫn là một người cô đơn, chua xót lái xe rời đi.