Vài chiếc thuyền chiến ngừng ở bến, thỉnh thoảng có nhiều người lại nhảy xuống nước, vào giờ phút này trông có vẻ quỷ dị.
Tưởng Thành Lương đi ra khỏi khoang thuyền, thấp giọng thúc giục, nhìn bóng tối vô tận ở phía xa mà giật mình một cái, giống như sau đó sẽ có một thứ gì nhào ra ở nơi đó có thể cắn người.
“Mọi chuyện đều xử lý tốt rồi chứ?”
Tên cấp dưới lên thuyền lau khuôn mặt cứng ngắc bị ướt rồi đáp: “Yên tâm đi tam gia, cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ đến chúng ta dùng quan tài để vận chuyển người, người bình thường nhìn thấy quan tài chìm dưới sông vào buổi tối cũng đủ bị dọa cho sợ chết rồi.”
Tưởng Thành Lương cũng không nhiều lời, quay đầu ra lệnh khởi động thuyền.
Động cơ tạo ra một trận sóng trên mặt sông, đang sắp chuẩn bị lấy đà chuyển động thì bỗng nhiên lại bị rơi neo.
Tưởng Thành Lương đứng ở đầu thuyền choáng váng một cái, suýt chút nữa thì bị rơi vào trong nước, không khỏi tức giận hỏi: “Sao lại thế này?”
“Hình như là thuyền thả neo, để tôi đi xem một chút.” Cấp dưới nói xong thì đi vào khoang thuyền.
Tưởng Thành Lương đứng ở lan can đầu thuyền châm một điếu thuốc, cúi đầu che đi gió đêm để bật lửa, lại bị một luồng ánh sáng từ phía xa chiếu thẳng đến vào mặt.
Anh ta không nhìn được nên nheo mắt lại, sắc mặt lập tức thay đổi, vội ném thuốc lá xuống rồi chạy vào khoang thuyền.
Đại khái là cả ông trời cũng không chịu giúp anh ta, ông trời làm cho chiếc neo trên thuyền anh ta ngồi bị rơi, sống chết cũng không di chuyển được.
Tưởng Thành Lương mồ hôi đầy đầu, vội gọi người đưa một chiếc thuyền khác đến đây, để cho bà cả và Dương Tú Hân đi qua, còn bản thân thì ôm lấy Phù Đại đang nằm ở một góc không biết sống chết ra sao, một tay cầm súng chĩa vào cô.
Thấy ngọn đèn ở xa ngày càng gần, tiếng động cơ của con thuyền cũng trở nên lớn hơn. Đi đầu là thuyền của Thẩm Đạc, sau đó còn có thêm vài cái khác, trong giây lát làm thành một vòng tròn xung quanh thuyền của Tưởng Thành Lương, chiếc đèn lớn ở đầu thuyền chiếu sáng hết một mặt sông như ban ngày.
Tưởng Thành Lương thấy tình hình không ổn, ôm Phù Đại ở trước người thật chặt, họng súng đen ngòm chĩa vào đầu cô. Anh ra sốt ruột cuống quít nên cũng không thấy người trên con thuyền lớn phía trước là Thẩm Đạc, la lớn: “Tưởng Sở Phong! Nếu mày muốn tâm can bảo bối của mày chết đi thì cứ đến đây.”
Ở bên kia Tưởng học Vi cũng nhắc nhở mấy người Tưởng Sở Phong, cứ liên tục tiến tới không cần ngừng lại. Tưởng Sở Phong nhìn thấy Thẩm Đạc ở đầu thuyền giơ một cây súng trường, khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh tới bây giờ lại đột nhiên hiện ra vẻ lo sợ, hai bước đi tới thuyền giữa cánh tay anh ta lại: “Đừng nổ súng, đừng nổ súng.”
Tưởng Thành Lương nghe được giọng nói bối rối của Tưởng Sở Phong, lại điên cuồng cười to không ngừng, vẫn tiếp tục mà để Phù Đại che chắn ở trước người mà không chịu thò đầu ra.
Thẩm Đạc liếc mắt nhìn mấy lần nhưng không tìm được thời cơ thích hợp, khóe miệng hơi cứng lại một chút.
Ánh mắt Tưởng Sở Phong nhìn chằm chằm vào Phù Đại, thấy cô giống như nửa mê nửa tỉnh, đầu nghiêng đi làm tóc che mặt nên không biết như thế nào, hoàn toàn không dám trì hoãn thêm nữa, cổ họng nghẹn ngào: “Thả cô ấy ra, tao để mày đi.”
Tưởng Thành Lương chưa nói chuyện thì Dương Tú Hân ở một bên đỡ bụng, sắc mặt trắng bệch nói: “Thành Lương, nghe anh ta đi… có lẽ còn có thể đi.”
Bà cả vỗ cánh tay của cô ta một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc này mà cô còn thêm phiền! Cô đang mong con trai tôi chết sớm có phải không?”
Dương Tú Hân nhìn thoáng qua Phù Đại, chống tay ngồi xuống, lắc đầu nỉ non: “Anh ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta…”
Bà cả bất chấp phản ứng lại cái miệng quạ của cô ta, lui vào một bên khoang thuyền chú ý động tĩnh ở bên ngoài.
Tưởng Thành Lương lại càng cười ghê rợn hơn, rồi lại nói: “Tưởng Sở Phong, mày tưởng là tao ngốc sao? Tao động vào người phụ nữ của mày mà mày lại chịu thả tao đi ư? Đây là giấy thông hành của tao, tao sẽ không thả người ở Việt Châu đâu, mau nói bọn họ tránh hết ra.”
Tưởng Sở Phong chợt kêu người của mình lui vòng vây lại, ra hiệu cho Thẩm Đạc rút lui.
Thẩm Đạc quay đầu nhìn về phía anh: “Nhưng…”
“Tôi không thể đánh cược.” Tưởng Sở Phong không đợi Thẩm Đạc nói xong thì đã nổi giận mà rống lên, sau đó lại thất thần nhắc tới: “Tôi không thể đánh cược Đại Đại…”
Trong ấn tượng của mình, Thẩm Đạc chưa bao giờ nhìn thấy một Tưởng Sở Phong không nắm chắc như vậy, sau khi nhìn thoáng qua người đối diện, vẫn là buông súng xuống, quay đầu ra lệnh cho mọi người rút lui.
Tưởng Thành Lương nhìn thấy mấy con thuyền dần lui đi, mặt sông phía trước lại vô cùng đen tối, biểu thị con đường đi dài vô tận. Trên mặt anh ta sự xuất sự vui mừng khôn xiết, không khỏi ôm chặt Phù Đại hơn.
Phù Đại cảm giác lực trên cổ mình siết chặt hơn, có hơi khó thở, trong cơn choáng váng mà tỉnh dậy, nhưng lại không thể phân biệt được điều gì trước mắt mình, cô bối rối hồi lâu mới nhận ra Tưởng Sở Phong đang đứng thuyền đối diện.
“Cửu ca…”
Tưởng Thành Lương thấy Phù Đại tỉnh, hướng họng súng vào huyệt thái dương của cô, thấp giọng nói: “Không muốn chết thì an phận đi, chỉ cần để tao ra khỏi địa phận thành Việt Châu này thì có lẽ mày còn có mạng để gặp được cửu ca của mày.”
Phù Đại trào phúng cong cong khóe miệng, trong đầu lần lượt hiện lên những lời của Tưởng Sở Phong đã nói với cô, cảm thấy vô cùng chán ghét bà cả không biết hối cải và tên Tưởng Thành Lương mặt người dạ thú này. Trong lòng cô cũng chỉ có một suy nghĩ trong đầu, đó là cho dù như thế nào cũng không để cho mẹ con Tưởng Thành Lương có cơ hội chạy thoát, ân oán nhiều năm như vậy nên thanh toán vào lúc này thôi.
Phù Đại thừa dịp Tưởng Thành Lương không chú ý thì cúi đầu cắn vào cánh tay anh ta chặn ở trước người cô, hai hàm răng cắn chặt một cái, trong chớp mắt máu tuôn trào ra.
Tưởng Thành Lương ăn đau không ngớt, nâng tay đập súng vào đầu Phù Đại theo bản năng.
Thẩm Đạc thấy Tưởng Thành Lương lộ ra nửa cái đầu, mí mắt hơi co lại, súng trường trong tay không cần dùng tới kính nhắm mà ngay lập tức bắn một phát đi ra.
Tất cả mọi người nhân lúc tiếng súng vang lên mà hít một hơi, Tưởng Sở Phong thấy Tưởng Thành Lương kéo Phù Đại theo ở phía boong thuyền rồi rơi xuống sông, anh cũng bước lên rồi nhanh chóng nhảy xuống.
Động tác của Tưởng Sở Phong quá nhanh khiến cho Thẩm Đạc ở bên cạnh phải sửng sốt một chút, anh ta gật đầu với cấp dưới, giúp đỡ vớt người lên.
Nước sông ban đêm vào cuối mùa thu vô cùng lạnh lẽo, người ngâm mình ở trong nước một lúc thì đã cảm thấy tứ chi cứng ngắc. Tuy rằng Phù Đại đã học bơi xong rồi nhưng tâm trí vẫn còn chưa tỉnh táo, lọt vào trong nước quẫy chân vài cái thì đã bất động.
Tưởng Sở Phong lặn xuống nước, cũng không quan tâm đến Tưởng Thành Lương đã sắp chết, tìm được Phù Đại thì đưa cô lên.
“Đại Đại… Đại Đại…” Tưởng Sở Phong vỗ vỗ khuôn mặt trắng bệch của Phù Đại, thấy hai mắt cô nhắm nghiền lại, ngay cả một chút phản ứng nhỏ cũng không có. Anh cố gắng chịu sự hoảng loạn không ngừng dâng lên trong lòng, đè lên ngực cô.
Hàn Nguyên Thanh và Tần Cần ngồi xổm hai bên, không ngừng xoa nắn tứ chi lạnh cứng của Phù Đại, trong lòng cũng hoảng hốt.
Mọi người ở đây đều lần lượt im lặng đi, bỗng Phù Đại phun một ngụm nước ra, hình như có dấu hiệu tỉnh lại.
Tưởng Sở Phong vui sướng không thôi, vuốt mái tóc ướt đẫm của cô, đổi tới cánh tay lạnh lẽo bên kia của cô mà Hàn Nguyên Thanh đang xoa.
Nhưng mà sắc mặt Phù Đại khác thường, Tần Cần thấy đôi mắt cô mở ra lộ ra tròng trắng mắt, giống như rất khó chịu, cô nằm vặn vẹo một lúc rồi mới nghiêng đầu phun ra vài ngụm nước.
Tần Cần ngửi được hơi thở có mùi hương ngọt ngào thì biến sắc: “Là nước thuốc phiện?”
Hàn Nguyên Thanh nghe vậy thì sửng sốt, không tự chủ được mà nhìn lại về phía Tưởng Sở Phong, thấy khuôn mặt anh dần trở nên lạnh lẽo, trong lòng cũng thấy lo sợ.
Tưởng Sở Phong chuyển người ra phía sau Phù Đại, cánh tay ôm chặt eo và bụng của cô, ép cô phun ra toàn bộ nước thuốc phiện.
Hàn Nguyên Thanh cũng không rõ Tưởng Thành Lương đã cho Phù Đại uống bao nhiêu nước thuốc phiện, chỉ thấy cô không ngừng phun ra, lông tơ phía sau lưng cũng dựng thẳng lên, hận đến nỗi cắn răng.
Sau khi con thuyền cập bờ, Tưởng Sở Phong ôm Phù Đại ngồi xe đi về hướng bệnh viện, Hàn Nguyên Thanh ở lại xử lý chuyện còn lại.
“Cậu Hàn, người bên trong kia hình như cũng không tốt lắm, có đưa đi bệnh viện không ạ?”
Hàn Nguyên Thanh nghe vậy, mắt nhìn vào mặt sau của con thuyền, nghe được tiếng kêu đau của Dương Tú Hân thì từ từ nghiêng đầu qua: “Diệt cỏ mà không diệt tận gốc, gió xuân thổi tới lại mọc lên.”