Phù Đại lấy thuốc, đưa cho anh một cốc nước nóng, sờ cái trán vẫn còn nóng, quở trách đồng thời vẫn không nhịn được lo lắng: “Anh đã bị ốm rồi, hôm nay không nên đi ra ngoài, mọi chuyện giao cho Nguyên Thanh xử lý.”
“Nguyên Thanh đối với việc này không quen, nhất thời sẽ không thể thay thế.” Tưởng Sở Phong nuốt viên thuốc vào, thắt cà vạt xong, thấy vẻ mặt cô lo lắng, sờ sờ lên tóc cô: “Yên tâm đi, người đàn ông của em rất khỏe mạnh, một chút bệnh vặt chẳng mấy chốc sẽ tốt thôi.”
Phù Đại bĩu môi, không tin anh nữa. Lúc trước còn nói bản thân quanh năm suốt tháng cũng không sinh bệnh đâu, còn không phải bị cô nói trúng rồi.
“Vậy anh về sớm một chút, hôm nay em không đi cửa hàng, anh cũng không cần đi đón em.”
“Anh biết rồi, mau về đi.” Tưởng Sở Phong đi xuống lầu, thấy cô còn muốn đi theo ra ngoài, liền chặn cô ở trên hành lang rồi đóng cửa lại.
Phù Đại đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy anh lên xe, vốn là muốn đi ngủ, suy nghĩ một chút lại đi gọi điện thoại cho Trần Ngọc, suy nghĩ muốn xin ít kinh nghiệm nấu canh cho Tưởng Sở Phong uống.
Tưởng Sở Phong vẫn bận đến gần tôi mới trở về, cho dù thể lực không tồi nhưng vẫn hiện ra một thân mệt mỏi.
Bình thường Phù Đại được Tưởng Sở Phong nuông chiều, bây giờ anh bị bệnh, Phù Đại không ngờ lại hóa thân thành cô vợ nhỏ hiền đức, nghe thấy cửa lớn có tiếng động vội vàng chạy tới mở cửa cho anh, để đôi giày dưới chân anh.
Tưởng Sở Phong vịn ngăn tủ bên cạnh, đưa chân xỏ vào, ôm vai cô hôn một cái, vẻ mặt đầy ý cười nói: “Vẫn là Đại Đại của chúng ta chu đáo!”
Phù Đại sờ cái trán vẫn còn nóng của anh, không để anh lại ba hoa, kéo anh đến trên sô pha, thúc giục anh nhanh uống thuốc.
“Đã nói không cho anh đi, anh xem xem, lại nghiêm trọng hơn rồi!”
Tưởng Sở Phong nhìn cái miệng đỏ mọng của cô, không nhịn được nhéo một cái, cúi người xuống hôn cô: “Cái miệng nhỏ nhắn này của em có thể nói cái gì không?”
“Là anh không lo quay về, ỷ vào thân thể khỏe mạnh!” Phù Đại đẩy mặt anh ra, quay người đi vào phòng bếp bưng một bát canh hai mắt lấp lánh đi đến trước mặt anh: “Em nấu mất mấy tiếng đồng hồ, mau nhân lúc còn nóng uống đi!”
Tưởng Sở Phong vừa nghe là cô nấu, cũng không thưởng thức chậm một chút, một ngụm uống hết, lau miệng tán thưởng: “Ngon!”
Phù Đại nhìn thấy anh thoáng cái đã uống xong, lại nhăn cái mũi: “Anh uống nhanh như vậy để làm gì? Là sợ nếm ra mùi vị gì!”
“Sao có thể chứ, không phải do anh không chờ được sao, hương vị rất ngon, bằng không em nếm thử chút?” Tưởng Sở Phong nói xong, đem miệng mình đưa đến trước mặt cô.
Phù Đại ghét bỏ đẩy mặt anh ra, thúc giục nói: “Nhanh lên thay quần áo rồi ăn cơm, đã bệnh rồi còn không đứng đắn, cũng không biết làm sao lại có nhiều tinh thần như vậy.”
Tưởng Sở Phong cười tủm tỉm nghe cô nhắc nhở, theo lời cô mà làm.
Đến khi chuông đồng hồ điểm chín giờ, Phù Dại tắm rửa xong đi ra, vào phòng ngủ không thấy người, xoa thắt lưng đứng ở cửa thư phòng, tức giận nói: “Anh vẫn còn không biết quan tâm thân thể chính mình!”
Tưởng Sở Phong thấy bộ dạng tức giận của cô, vội khép lại văn kiện, tắt đèn ôm cô đi về phòng ngủ: “Vì em chút lợi ích này cũng không thể không cần được, bằng không về sau chỉ có thể nhìn mà không được dùng, chẳng phải là chịu tội.”
Nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, Phù Đại lúng túng bóp anh một cái.
Ngày thường Tưởng Sở Phong như cái lò sưởi, mùa đông Phù Đại đều để anh làm ấm chăn, chỉ là mùa hè thì chịu không được, nhưng Tưởng Sở Phong mỗi ngày đều dính bên cạnh cô, đuổi cũng không đi. Bây giờ thời tiết cũng chuyển lạnh, anh lại bị bệnh, Phù Đại cũng ngầm đồng ý để anh ở lại.
Phù Đại cảm thấy phía sau tai đều bị hơi thở nóng bỏng của anh phun tới, cô trở mình đối diện với anh, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, đau lòng mà sờ sờ: “Rất khó chịu hả?”
Tưởng Sở Phong cọ cọ khuôn mặt trơn nhẵn mát mẻ của cô, nghẹt mũi mà ừ một tiếng: “Đau đầu, cả người đều đau.”
Phù Đại nuốt xuống những lời muốn quở trách anh, đưa ngón tay lên trên huyệt thái dương của anh: “Em ấn cho anh?” Phù Đại thấy anh không trả lời, xoay nửa thân dưới, nằm thành một cái tư thế thuận tiện động thủ, cười cười ngồi dậy, để đầu của anh trên đùi mình.
Ngón tay tinh tế mềm mại xoa nhẹ ở trên huyệt thái dương, khiến cho Tưởng Sở Phong rất nhanh hưng phấn, đầu óc cũng thả lỏng, thoải mái đến mức không tự chủ được hừ ra tiếng, cảm thán nói: “Người vợ tốt như này biết tìm ở chỗ nào đây, anh đây là phúc tu mấy đời mới được.”
“Miệng lưỡi trơn tru!” Phù Đại mỉm cười liếc anh một cái, trong lòng lại cảm thấy là bản thân mới là phúc đức tu mấy đời, có thể để anh trong lòng bàn tay.
Trong thuốc có thành phần an thần, chẳng mấy chốc Tưởng Sở Phong đã ngủ thiếp đi, Phù Đại nhẹ tay nhẹ chân chuẩn bị gối đầu cho anh, nhẹ nhàng chống đầu vẽ lại khuôn mặt yên ổn hơn bình thường của anh.
Thực ra Phù Đại chưa từng nghĩ đến Tưởng Sở Phong cũng có một mặt yếu đuối, bởi vì từ lúc hai người bắt đầu quen biết, anh đều là mạnh mẽ và quyết đoán, thời điểm dịu dàng cũng mang theo chút không đứng đắn. Cho đến khi Tưởng Sở Phong nói đến chuyện trước kia, Phù Đại mới cảm thấy chuyện mà anh đã trải qua vượt xa so với tưởng tượng của cô.
Tuy rằng Tưởng Sở Phong nói không được rõ ràng, về chuyện anh mất tích một năm kia cũng không có nói đến, về sau Phù Đại lặng lẽ hỏi Hàn Nguyên Thanh. Làm bạn chí cốt của Tưởng Sở Phong, Hàn Nguyên Thanh hiển nhiên rõ ràng một ít.
Phù Đại thế mới biết Tưởng Sở Phong bị người của bà cả bán đi phương Bắc, sau lại vẫn đi theo đoàn xiếc ảo thuật buôn người lưu lạc, từng bỏ trốn vài lần nhưng đều bị bắt trở về, một lần đoàn xiếc bị cháy mới thừa dịp mà chạy trốn. Bởi vì sợ bị phát hiện, trên người lại không có tiền bạc, Tưởng Sở Phong trà trộn vào trong đám ăn xin, hòa làm một với đám ăn xin trở về Việt Châu, ăn xin, lừa đảo đánh nhau chuyện gì cũng làm rồi.
Cũng tại thời điểm đó, Tưởng Sở Phong biết sinh sống là một khảo nghiệm cực kỳ tàn khốc, mặc dù xuất thân tôn quý, cũng có thể một giây sau đã rơi xuống trong bùn. Mà ở trong bùn lầy giãy giụa, cho tới bây giờ cũng không thể không nhiễm một hạt bụi.
Phù Đại nghĩ lại, ánh mắt có chút chua xót, vội trộm xoa xoa khóe mắt, đưa tay đến trước mặt Tưởng Sở Phong.
Tưởng Sở Phong hình như có cảm giác, tự nhiên lấy cánh tay vòng lấy cô, hai người cùng đối mặt với nhau, có vẻ thân mật khăng khít.