Đảo mắt cái đã tới tết nguyên tiêu, lúc chiều thì vợ chồng Phù Thu Sinh đã đi đến thế giới của hai người, Phù Đại lại không nỡ bỏ lại Phù Nguyệt một mình để đi ăn tết với Tưởng Sở Phong, cô nghĩ sau khi mình tốt nghiệp rồi kết hôn, sợ là sẽ không còn nhiều cơ hội ăn tết với nhóm chị em của mình nữa, vì thế cô đành nhẫn tâm gạt bỏ lời mời của Tưởng Sở Phong rồi hẹn với Phù Nguyệt và Ôn Thiến cùng vui vẻ đi xem đèn.
Trong lòng Tưởng Sở Phong đau khổ, nhưng khi đối mặt với Phù Đại chớp mắt tỏ vẻ đáng thương nói: “Đây là buổi học cuối cùng của em với bạn bè mình, sau này đều là với anh hết.” Mặc dù trong lòng Tưởng Sở Phong có bất mãn nhưng cũng hiểu được là anh được lời.
Nhưng mà vì để cho an toàn thì… Tưởng Sở Phong vẫn cho hai người đi theo bọn họ, nhận trách nhiệm trả tiền và xách những thứ đồ linh tinh này nọ.
Ban đêm, đèn ở thành Việt Châu sáng rực rỡ, ngay cả giữa không trung đều là hoa đăng đủ màu sắc bay khắp nơi, ngã tư đường ven sông vẫn còn giữ được không khí mang phong cách cổ xưa, những chiếc thuyền nhỏ chậm rãi lướt qua trên mặt sông, còn có cả những ngọn đèn sông lay động xung quanh, lộng lẫy và đầy mơ mộng.
Phù Đại lôi kéo Phù Nguyệt và Ôn Thiến đi dạo khắp những quán nhỏ ở hai bên ngã tư đường, hoàn toàn không biết ở nơi những ngọn đèn không chiếu sáng tới, có một bóng người cao lớn vốn đang cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, cũng từ từ di chuyển theo bọn họ.
Hai tay Hàn Nguyên Thanh đan vào nhau, nhìn thấy những người đi qua đều là từng cặp đôi, anh ta buồn bực nói: “Hôm nay là ngày tết nguyên tiêu mà, cửu ca không đi tìm cửu tẩu thì thôi đi, còn kéo một tên đàn ông như tôi theo làm gì?”
Tưởng Sở Phong thầm nghĩ: “Cậu nghĩ tôi không muốn đi tìm sao? Nếu không phải trước đó đã đồng ý với con cừu nhỏ rồi, lỡ đổi ý thì sau này không biết có còn được ăn ngon ăn ngọt nữa không.”
Vì những lợi ích sau này của mình, Tưởng Sở Phong cũng đều đáng tin hơn bao giờ hết.
“Hai chúng ta không ngắm đèn, cũng không mua thứ gì, đúng thật là một cái lều dựng bằng cỏ bên cạnh hồ Tây, tàn phá phong cảnh thôi.”
Tưởng Sở Phong nghe được Hàn Nguyên Thanh lảm nhảm suốt đường đi thì cũng thấy phiền, anh phất phất tay nói: “Được rồi, biết cậu thương nhớ cái người sau lưng Thẩm Đạc kia chứ gì, cút đi.”
Hàn Nguyên Thanh được đặc xá, cũng không để ý Tưởng Sở Phong trêu ghẹo, lúc này mũi chân vừa chuyển, anh ta tháo mũ xuống cho anh rồi cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn cửu ca đã ban ơn!” Dứt lời thì bỏ chạy nhanh như chớp đến nỗi không thấy bóng dáng, có thể nhìn ra là sợ người đẹp chờ đến nóng nảy rồi.
Tưởng Sở Phong đến bên cạnh quầy hàng mặt nạ, chọn một cái rồi so với khuôn mặt mình: “Có thể nhận ra mình không ta?”
Hai cấp dưới đi theo hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể cúi đầu lắc lư.
Tưởng Sở Phong cũng biết hành vi của mình khó giải thích hết trong một lời, anh nhìn khắp mọi nơi rồi đi vào một quán rượu nhỏ, gọi một bầu rượu giải sầu cho tâm trạng cô đơn như tuyết của chính mình. Sau khi dựa vào ghế, ngẩng mặt lên thì lại thấy Thẩm Đạc ở cách một bức bình phong.
Tưởng Sở Phong ây dô một tiếng rồi nói: “Thất lễ quá rồi, sao cậu Thẩm lại ngồi một mình ở đây thế, lại đây uống hai chén đi?”
Thẩm Đạc cũng không giải thích mình đi ra đây để bàn chuyện, anh ta đứng dậy đi đến ngồi xuống bàn của Tưởng Sở Phong, rất nhàn hạ thoải mái nhìn ngọn đèn dầu ở bên ngoài.
Đại khái là vì bị “vứt bỏ” ở trong lòng, Tưởng Sở Phong và Hàn Nguyên Thanh nhìn chung cũng giống nhau, nói chuyện cũng tiện: “Nghe nói đốc quân Thẩm đã đính ước cho hôn nhân của anh, cô gái kia không vui nên đã trốn đi vào đầu năm đúng không? Dù sao thì không chạy nhanh thì có thể tìm trở về, nói không chừng còn có thể nhanh chóng tổ chức chung trong ngày của tôi nữa đấy.”
Dường như điều này cũng không phải là nỗi đau gì của Thẩm Đạc, mặt anh ta không đổi phun ra vài chữ: “Đang bận, không lo được.”
Tưởng Sở Phong lại nghe ra ý khác, đây không phải là không muốn tìm mà là không thể tìm sao? Xem ra phải suy nghĩ lại về nhận thức của cuộc hôn nhân này.
Tưởng Sở Phong nhất thời có chút tò mò, cô gái nhà ai mà lại to gan lớn mật dám kết hôn với ông thần mặt lạnh này, chờ bọn họ xong việc thì phải đốt hai dây pháo để chúc mừng mới được.
Hai người tán gẫu khá lâu, Tưởng Sở Phong nhìn thấy cũng sắp đến giờ, chờ đi ra đến con hẻm xưa thì khoảng chừng là mười giờ rồi, vừa lúc có thể đón Phù Đại về nhà, vì thế anh kết thúc cuộc trò chuyện rồi đứng dậy.
Thẩm Đạc còn một mình cô đơn, đương nhiên cũng không còn lí do gì để ngồi lại nữa nên đi theo anh ra cửa.
Hai nhân vật có tiếng đi ở đầu đường có đèn sáng rực rỡ, nhìn thế nào cũng không thấy hợp nhau, có người nhận ra bọn họ thì sợ tới mức đi đường vòng.
Khi cả hai đi đến trước một căn gác nhỏ treo dải lụa màu trước cửa thì thấy xung quanh có rất nhiều người vây quanh, tất cả đều là đàn ông, có cả những đứa trẻ choai choai ngồi xem náo nhiệt, hóa ra ai đó đã học theo người xưa cách ném tú cầu để chọn rể.
Tưởng Sở Phong liếc mắt nhìn thoáng qua, hình ảnh đầu tiền hiện lên trong đầu anh là Phù Đại đội mũ phượng, mang khăn quàng vai ném tú cầu, trên mặt không khỏi nở một nụ cười. Nhưng không đợi anh cười xong thì đám đông phát ra một trận la hét, một quả bóng vải rỗng được trang trí bằng những chiếc tua đầy màu sắc rơi xuống tay anh trong nháy mắt.
Tưởng Sở Phong sửng sốt trong một giây đồng hồ, bàn tay nhanh chóng quăng quả cầu trực tiếp lên tay Thẩm Đạc: “Tôi đi trước một bước đây.” Anh cũng không quan tâm Thẩm Đạc có phản ứng gì mà nhanh chóng quay đầu bước đi.
Thẩm Đạc cầm củ khoai lang nóng phỏng tay mà Tưởng Sở Phong quăng qua, anh ta cũng ngây người ra một chút, sau đó quả cầu lại bay trở về, một đám người ầm ầm nhào lên cướp đoạt tú cầu đang nảy qua nảy lại trên đỉnh đầu, thật sự không ai chú ý một đoạn nhạc đệm ở giữa này, cũng có người thấy nhưng lại không dám nhận làm con dâu chính thức của Tưởng cửu gia hay cậu Thẩm đâu.
Tưởng Sở Phong hãm hại Thẩm Đạc xong thì vô cùng thong thả đi dạo tiếp, anh nhìn thấy Phù Đại đang mặc áo choàng đỏ thẫm đang ngồi xổm thả đèn ở bên cạnh cầu hình vòm thì vội vàng trốn vào phía dưới vòm cầu trước mặt cô.
Hai người cách nhau một cái trụ cầu, không đứng lên thì không ai thấy ai, Tưởng Sở Phong nhìn thấy đèn sông bị gió thổi trôi tới đây, nhíu mày một cái rồi đưa tay ra vớt lại, anh không ngần ngại xé tờ giấy ước nguyện trên mặt ra. Chỉ nhìn thấy trên tờ giấy màu hồng có một bức tranh vẽ một con lợn và một con cừu, khoanh tròn bằng trái tim như hình quả đào, bên dưới còn vẽ một nút thắt.
Tưởng Sở Phong không khỏi cười ra tiếng, anh để giấy ước nguyện vào trong đèn rồi lại thả nó xuống sông.
Sau đó, cứ Phù Đại thả một chiếc thì Tưởng Sở Phong lại tháo một chiếc, thấy từng chiếc đèn bị gió thôi trôi trên sông, Tưởng Sở Phong cười thầm rằng cô gái này đang muốn ước nguyện hết kiếp sau của mình luôn hay gì, sợ là thần tiên cũng không đáp ứng hết được đâu.
Phù Nguyệt ở bên kia thấy Phù Đại thả hết chiếc đèn này đến chiếc đèn khác, cô ấy không nhịn được mà nở nụ cười: “Đại Đại thả nhiều như vậy, thần tiên nên đáp ứng cái nào trước đây?”
“Thì cứ theo trình tự trước sau thôi, dù sao cũng đều là em thả, thần tiên nhận được thì cũng phải xem từng cái.” Ở chung với Tưởng Sở Phong lâu như vậy, Phù Đại cũng bị nhiễm một chút bá đạo, coi như cho phép thần tiên chắc chắn phải đồng ý với cô.
Ôn Thiến nói đùa: “Mình nghĩ hay là nói cậu Tưởng xây riêng cho cậu một cái đền thờ, cung phụng một vị thần tiên chuyên môn bảo vệ cậu đi.”
Phù Đại nghĩ nghĩ, cô cảm thấy Tưởng Sở Phong chính là “thần tiên” bảo vệ của chính mình, cô xoa thắt lưng rồi kiêu ngạo nói: “Mình đã có rồi.”
Phù Nguyệt và Ôn Thiến bị bộ dạng đắc ý của cô làm cho bật cười, tranh nhau véo cái mặt của cô một chút.
Phù Đại thả đèn xong thì cảm thấy vô cùng vui vẻ, thấy bên cạnh có đèn đoán đố, nếu đoán đúng thì có thể lấy được một cái đèn nhỏ, cô lôi kéo hai người lại thử xem sao.
Thường ngày có Phù Thu Sinh là người có kinh nghiệm soi sáng cho nên Phù Đại vẫn có nhiều hiểu biết về mấy thứ này, cô đoán đúng bảy tám lần liên tiếp, ánh mắt chủ quán đã bị cô làm cho u ám luôn rồi.
Người bình thường đoán vài lần không trúng, họ sẽ nóng vội bỏ tiền ra mua tiếp, nay gặp phải khắc tinh như Phù Đại đây, chủ quán cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không buôn bán có lời được, vì vậy vội vàng trưng ra khuôn mặt tươi cười nói: “Tổng hết là mười đèn, cô cũng nên để lại cơ hội cho những người khác nữa chứ.”
Phù Đại rất dễ nói chuyện, cô thắng được mười chiếc đèn thì vừa lòng rồi, không nhịn được mà muốn khoe với Tưởng Sở Phong ngay, nhưng nghĩ đến việc không có anh bên cạnh thì cảm thấy hơi mất mát một chút.
Phù Đại muốn nhanh chóng khoe chiến tích cho Tưởng Sở Phong, cô chờ xem xong pháo bông thì sẽ trở về ngay, vừa đến đầu phố thì đã thấy anh đứng ở đó, không khỏi vui vẻ lại hù sau lưng.
“Sao anh lại tới đây?”
“Không ăn tết với anh mà còn cấm anh tự đi tìm niềm vui sao?” Tưởng Sở Phong xoay người đỡ lấy cô, đỡ cô đến ngồi trên một tảng đá rồi hỏi: “Chơi có vui không?”
Phù Đại gật gật đầu, chỉ vào đèn hoa của mình đã thắng được rồi kích động nói: “Anh nhìn đi, đều do em đoán trúng nên giành được đó.”
Tưởng Sở Phong sờ sờ mái tóc mượt mà của cô, không tiếc lời khen cô: “Càng ngày càng thông minh.”
Tuy rằng cô biết Tưởng Sở Phong chỉ dùng giọng điệu dỗ trẻ con để khen cô nhưng Phù Đại vẫn rất vui vẻ.
Thật ra lời ngon tiếng ngọt ai cũng không chán, chỉ có người nói có đủ kiên nhẫn hay không thôi.
Mà thật trùng hợp, Phù Đại không chán, Tưởng Sở Phong cũng có thể vui vẻ nói với cô như vậy cả đời này.
Phù Nguyệt và Ôn Thiến thấy vợ chồng son đang ngọt ngào với nhau, cũng không muốn tiếp tục làm bóng đèn nữa nên ngồi xe trở về trước.
Phù Đại nhìn thấy khuôn mặt ấm áp của Tưởng Sở Phong thì có hơi không muốn rời xa mà ôm chặt cánh tay anh, cô cảm thấy những ngày này nếu không có ảnh thì có vẻ không hoàn hảo gì cả.
“Cửu ca, chúng ta đi xem đèn lần nữa đi.”
“Nghe theo em.” Tưởng Sở Phong cúi đầu chạm vào cái mũi cô, biết trong lòng cô nghĩ cái gì, cũng rất vui vẻ bù lại cho toàn bộ ngày hội hôm nay.
Ngày tốt cảnh đẹp, vốn không nên sống uổng, mà mỗi một giây có Phù Đại, Tưởng Sở Phong mới cảm thấy được sinh mệnh mình không mất đi ý nghĩa.
Phù Đại nắm tay Tưởng Sở Phong kéo đến bên bờ sông, cô còn lẩm bẩm nói: “Em dẫn anh đi thả đèn, anh có nguyện vọng gì thì nói đi.”
Tưởng Sở Phong nghe giọng điệu “sẽ thực hiện hết cho anh” của cô thì không khỏi nở nụ cười: “Nói ra thì em có thể thực hiện hết sao?”
Phù Đại cho anh một ánh mắt để xác định.
Tưởng Sở Phong giả vờ suy nghĩ một chút, nói: “Vậy thì để cho cô gái nhỏ tên Phù Đại gả cho anh đi.”
“Cô ấy nói, cô ấy đã đồng ý từ lâu rồi!” Phù Đại xua tay, một bộ dạng vô cùng tự hào, cô quay lại mỉm cười dựa vào trong lòng ngực anh.
Tưởng Sở Phong ôm bảo bối trong lòng, sau một buổi tối trống rỗng thì cuối cùng cũng lấp đầy được khoảng trống kia rồi, trong lúc thỏa mãn, vừa thỏa mãn lại vừa xem thường Hàn Nguyên Thanh và Thẩm Đạc vì không biết thế nào là “tình cảm vợ con đặt đầu giường”.