Trước đó Phù Đại đi theo Trần Ngọc đi đến cửa hàng quen biết để đặt hai chiếc áo lót mùa xuân, vốn dĩ hôm nay sẽ đi lấy hai cái áo đó, nhưng mà Trần Ngọc lại đi theo Phù Thu Sinh uống rượu mừng nên Phù Đại đã tự mình ra cửa.
Trước khi đi Phù Đại đã nhận được điện thoại của Tưởng Sở Phong, Tưởng Sở Phong nghe cô phải ra ngoài thì luôn dặn đi dặn lại phải cẩn thận một chút khiến cho Phù Đại không kiên nhẫn mà cắt ngang, nói thẳng anh rất giống một bà mẹ già.
Tưởng Sở Phong nghe thấy tiếng ngắt cuộc gọi truyền đến trong ống nghe, những lời lải nhải còn chưa nói xong chỉ có thể nuốt trở vào.
Phù Đại không thích đi trên đường phố mà có một đám vệ sĩ nhìn vô cùng hung dữ đi theo phía sau, nhưng Tưởng Sở Phong lo lắng nên chỉ có thể tìm một người nữ có thân thủ không tệ đi theo chăm sóc cô.
Đều là con gái nên lúc nào cũng có thể đi theo, Phù Đại cũng sẽ không cảm thấy không được tự nhiên.
Chẳng qua cô gái đi bên cạnh này lại quá khách khí, khiến cho Phù Đại cảm giác chính mình giống như sủng phi của vương triều cũ.
“Mợ chủ muốn về nhà hay là đi tìm cửu gia ạ?”
Phù Đại mới ra khỏi quán thì đồ trong tay đã được người khác nhận lấy, cô thấy lúc nữ vệ sĩ nói chuyện với mình còn không quên hơi cong nhẹ thắt lưng thì cô thở dài rồi khoát tay áo: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần như vậy đâu.”
Nữ vệ sĩ không nói lời nào, chỉ có cúi đầu thấp hơn một chút.
Phù Đại vuốt mặt mình, nghĩ lại có phải bản thân mình khiến người khác sợ hay không.
Nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm, mà Tưởng Sở Phong lại bận rộn, Phù Đại cũng không muốn trở về sớm, cô nhìn xung quanh một vòng, thấy phía đối diện có một quán cà phê trông vô cùng tao nhã thì định đến đó ngồi.
Mặt tiền của quán cà phê không lớn lắm, nhưng nhìn rất tinh xảo.
Phù Đại gọi một ly cà phê, cô đang ngồi ngẩn người ngắm đường phố qua song cửa sổ thì có một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh: “Tôi đã bảo là nhìn quen mắt lắm mà, đúng là cô hai rồi.”
Phù Đại quay đầu thì nhìn thấy La Doanh bưng khay đặt ly cà phê lắc lư đi tới, bà ta đặt cà phê đang bốc khói ở trước mặt cô.
Thấy sự kinh ngạc trên khuôn mặt Phù Đại, La Doanh cười nói: “Đây là quán mà tôi và bạn bè cùng mở, buôn bán nhỏ thôi, bình thường cũng kiếm được hai khoản tiền sinh hoạt.”
La Doanh đi theo bên cạnh Phù Hải Nhân vài năm, cũng có để dành được một ít. Sau khi Phù Hải Nhân mất, bà ta cũng không có rời đi mà cho thuê một nửa của phía trước tòa nhà, hơn nữa còn kinh doanh thêm quán này, cuộc sống cũng có dư dả.
Hơn nữa bà cụ còn sống nên Phù Thu Sinh cũng không quan tâm thêm điều gì.
Nói về hoàn cảnh trong nhà, La Doanh cũng không có buồn bã kể khổ, bà ta chỉ nói: “Bà già trong nhà có bị đả kích một chút nhưng bây giờ đã ổn hơn nhiều rồi, đứa bé cũng còn nhỏ, bình thường cũng ăn rất ít, không tốn nhiều công sức.”
Phù Đại gật gật đầu, thật không nghĩ tới La Doanh còn ở lại, dường như sau khi trải qua thời trẻ sống đầu đường xó chợ khổ cực, bây giờ an phận một chỗ cũng không muốn chuyển đi nữa.
Trong quán có thuê nhân viên phục vụ, La Doanh không cần thu xếp mọi chuyện, nhưng mà bởi vì là quán mới nên bây giờ có nhiều người trẻ tuổi thích xu hướng mới cũng kéo tới đây, trong lúc nhất thời khách tới đây nhiều không dứt được.
La Doanh ngồi nói chuyện với Phù Đại một chút thì phải vội đứng dậy đi, nhìn thấy Phù Đại để cái gì đó lên ghế thì thuận miệng hỏi: “Lát nữa cô hai còn muốn đi dạo nữa sao? Tôi phát hiện có mấy cửa hàng quần áo mới, cô hai rảnh thì có thể ghé xem.”
La Doanh luôn ăn mặc rất hợp thời trang, Phù Đại cũng rất tán thưởng, nghe vậy thì ghi nhớ kỹ địa chỉ mà bà ta nói, cô nói: “Sau khi đến gặp bác sĩ trung y xong tôi sẽ đi mua sắm.”
Từ lần trước Phù Đại bị thương, cuộc sống cũng tạm ổn chứ không có quy luật nào, cơ thể vẫn không được bồi bổ. Cô sợ sau này sẽ thụ thai khó khăn nên đã nói qua với Tưởng Sở phong, muốn tới bác sĩ trung y để khám xem một chút.
“Cô hai muốn đi khám trung y sao?” La Doanh cũng nghe được chuyện của Phù Đại, đoán rằng cô đi là để điều dưỡng cơ thể, lập tức cũng không đâm thêm vào chỗ đau, chỉ nói ra một địa chỉ theo trí nhớ của bà ta: “Ở trung tâm đường cái phía trước có một Linh Thảo đường, là cửa hiệu lâu đời trăm năm, nghe nói đã mở không ít chi nhánh ở Bắc Nam, là thương hiệu thuốc đông y lớn nhất, cô hai có thể đến đó xem xem.”
“Bà thật đúng là cái gì cũng biết, sau này có chuyện gì thì tìm bà là được rồi.”
Nghe Phù Đại đùa giỡn, La Doanh cũng cười: “Nếu cô hai không chê thì có chuyện gì cứ tới tìm hỏi tôi, việc ăn chơi, ăn mặc, ở, đi lại ở thành Việt Châu này tôi cũng không biết nhiều lắm đâu.”
Hai người nói xong mấy câu thì tạm biệt nhau, Phù Đại ra khỏi cửa nhìn theo phương hướng rồi kêu tài xế đi đến Linh Thảo đường.
Trước đó Phù Đại chưa từng tiếp xúc với trung y nên thật ra không biết ở Việt Châu còn có một nơi bán thuốc đông y to như thế, nhìn thấy rất nhiều người ở công và sân, cô không khỏi có hơi kinh ngạc: “Không thể tưởng tượng được tiệm thuốc đông y này lại đông khách đến thế.”
Phù Đại nhìn một vòng, nhìn thấy ở cửa phía trước vẫn còn một hàng người, nói vậy thì muốn khám sẽ mất nhiều thời gian nên cô định quay lại vào ngày khác.
Đến lúc đi ra cửa, Phù Đại nhìn thấy một người đi ra khỏi căn nhà nhỏ bằng gỗ ở đối diện, mặc một thân quân trang đứng ở trong đám người nên rất dễ thấy.
“Cậu Thẩm?” Phù Đại có hơi kinh ngạc khi gặp được Thẩm Đạc ở trong này.
Thẩm Đạc đi về phía trước từng bước, phương thức chào hỏi cũng vô cùng ngắn gọn đặc biệt: “Đến khám bệnh à?”
Phù Đại há miệng thở dốc, chỉ ừ một tiếng.
Thẩm Đạc nâng tay lên, mời Phù Đại đi về phía trước một chút, anh ta vừa nhìn về một người thanh niên nhã nhặn khác đi ra vừa nói: “Bác sĩ Tiết là chân truyền của tổ tiên, có thể tìm anh ta.”
Bác sĩ kia cũng không ngờ được mình vừa đi ra khỏi cửa thì đã được Thẩm Đạc tìm tới một người bệnh, anh sửng sốt một chút rồi vội vàng đáp lại, nhìn thấy có vẻ Phù Đại quen biết với Thẩm Đạc, anh vừa nhìn vừa mời: “Mời cô vào bên trong.”
Nghe lời Thẩm Đạc nói thì bác sĩ Tiết này cũng có chút tài năng, Phù Đại cười một cái cảm ơn với Thẩm Đạc rồi đi theo anh ta vào trong.
Thẩm Đạc lại nói với vị bác sĩ Tiết kia: “Vậy ngày khác tôi tới đón anh, lúc đó thì quyết định ngày luôn.”
Bác sĩ Tiết gật đầu.
Phù Đại nghe xong thì không thể Thẩm Đạc đã nói gì. Trước kia cô nghe Tưởng Sở Phong nói Thẩm Đạc có đính ước với một cô gái nhà nào đó, hình như là họ Tiết, xem ra lúc bọn họ uống rượu mừng cũng không còn xa rồi.
Lúc Phù Đại đi ra khỏi Linh Thảo đường, Tưởng Sở Phong đã đứng ở cửa, thấy trong tay cô có hai gói thuốc bắc, trong ánh mắt hiện lên một tia hiểu rõ, anh đưa tay qua nhận lấy, tiện đà ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu phía trên khung cửa.
“Linh Thảo đường thì hẳn là không tồi rồi, nhưng mà bọn họ không thể làm thuốc viên sao?”
“Phần lớn thuốc đông y đều như vậy mà, không phải cái gì cũng làm thành thuốc viên được đâu.” Phù Đại rảnh tay để không nên khoác vào khuỷu tay đang vươn ra của anh: “Hơn nữa cũng không phải anh uống, nhìn vùng giữa lông mày của anh đã thành cái kẹp luôn rồi.”
“Anh là vì ai?” Tưởng Sở Phong thấy cô lại ngại mình phiền, không khỏi cắn răng nhéo cái mũi của cô.
Phù Đại cười tươi với anh, hơi ấm mùa xuân và ánh nắng cùng phối hợp trên khuôn mặt, hiện lên một màu dịu dàng.
“Về nhà sao?” Tưởng Sở Phong cầm thuốc ở một bên tay, một tay lôi kéo Phù Đại muốn đi đá mấy hòn đá ven đường.
Phù Đại nhảy lên hai cái, lại quay trở về bên cạnh anh và nói: “Bà Trần nói buổi tối này sẽ làm món ăn sở trường, cho nên bảo chúng ta tới đó.”
“Cũng tốt, ăn nhiều cơm mẹ làm gấp đôi, nhanh chóng nuôi thịt trở lại.”
Tưởng Sở Phong nói xong thì ôm eo Phù Đại bằng một cánh tay và nâng cô lên một chút, ước lượng sức nặng của cô.
Phù Đại nương theo sức lực của anh mà nâng chân lên, cô cười hỏi: “Thế nào? Có phải lại nặng hơn lần trước vài cân không?”
Tưởng Sở Phong thoáng vừa lòng nên gật đầu: “Ừ, không bao lâu nữa lại có thể hoạt động rồi.”
Phù Đại bĩu môi hất anh ra, rồi lại cào về mặt anh phía trước vài cái: “Anh đúng là con sói đuôi to.”
Tưởng Sở Phong thấy thế, rất phối hợp mà giả vờ há cái mồm to đầy máu ra, gào lên với cô một tiếng rồi chạy tới.
Phù Đại kêu lên hoảng sợ, nhanh chân chạy theo bản năng, cuối cùng vẫn bị Tưởng Sở phong bắt được.
Cả hai âu yếm nhau, cùng nhau ngắm nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ bên bờ sông, tuy không nói nhưng trong lòng đầy mãn nguyện.
“Trời chiều vô cùng đẹp, chính là lúc gần hoàng hôn.”
Bỗng nhiên Tưởng Sở Phong nghe Phù Đại cảm khái đọc một câu thơ, anh cảm thấy tâm tình buồn bực xuân thương thu buồn này không thích hợp với cô, xoa xoa tóc cô rồi cười nói: “Sau hoàng hôn còn có một màn đêm rực rỡ, sau màn đêm có ánh sáng mặt trời hiện lên, ngày qua ngày, vẻ đẹp vẫn vậy, cho nên cũng không tính là đáng tiếc.”
“Nói vậy cũng đúng.” Phù Đại gật đầu có chút đồng ý, sau đó đột nhiên nở một nụ cười cực kỳ rạng rỡ nhìn về phía Tưởng Sở Phong, lại còn mang theo một chút ngượng ngùng: “Nhưng mà em cảm thấy, cảnh sắc có cửu ca thì mới là đẹp nhất.”
Lời tỏ tình đột ngột khiến Tưởng Sở Phong sững sờ, anh cúi đầu hôn lên trán Phù Đại, rồi cũng dịu dàng cười nói một câu: “Anh cũng như vậy.”
Trên đời này có bốn mùa, xuân có hoa, hạ có mưa, thu có trăng, đông có tuyết, chỉ có bầu bạn với nhau mới có thể không phụ cảnh tượng tráng lệ này.