• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe chở Phù Đại và Phù Nguyệt rất nhanh rời Dạ Giang Than, chạy hết một vòng ra khỏi vùng ngoại ô rồi dừng lại ở một xưởng sắt bỏ hoang từ lâu ở ngoại ô thành phố.

Vài người đàn ông mặt dữ tợn trói Phù Đại và Phù Nguyệt lại vào chung một chỗ, nói với Dư Tú Quyên: “Bà ở nơi này trông chừng bọn họ, chúng tôi đi thông báo ông chủ một tiếng.”

Dư Tú Quyên có chút lo lắng nói: “Ông chủ có nói sẽ xử lý người như thế nào không?”

Người đàn ông cười nhạo một tiếng, nói: “Bà không phải có thù với họ sao? Ông chủ đã mở đường cho bà, tự mình nắm chắc cơ hội đi.”

Dư Tú Quyên vừa nghe, trong lòng một trận mừng như điên, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía Phù Đại.

Phù Đại thấy bản mặt bà ta như muốn ăn thịt người, càng làm cho mình tỉnh táo lại, nghĩ biện pháp thoát thân.

Mấy người đàn ông rời đi, chỉ còn lại ba người bọn họ trong đống đồ sắt trống rỗng, Dư Tú Quyên nghĩ đến Phù Đại ở trong lòng bàn tay bà ta để bà ta tha hồ tung hoành, trong lòng lập tức kích động phát run, hoàn toàn quên mất cái bóng của Tưởng Sở Phong lúc trước.

“Mày là con khốn! Làm hại Tiểu Âm nhà tao gãy chân, mày vừa lòng chưa!” Dư Tú Quyên nói xong, bước tới đánh Phù Đại, luôn chân luôn tay, một bộ dáng người đàn bà chanh chua.

Phù Nguyệt thấy thế, giãy giụa ngồi dậy, lấy đầu đẩy Dư Tú Quyên một chút, Dư Tú Quyên loạng choạng không vững ngã xuống đất.

Dư Tú Quyên ngồi xuống, lại gần Phù Nguyệt một chút, vừa đánh vừa mắng: “Con khốn! Chính mày không phục có phải không? Tám phần là do mày kết phường với bọn họ làm hại Tiểu Âm nhà tao! Mày là đứa khốn nạn!”

Phù Đại thấy bà ta hoàn toàn không biết ăn năn, ngược lại cảm thấy đều là người khác hại mình, một bụng tức giơ chân đạp sau lưng Dư Tú Quyên một cái.

Trong nhà máy bỏ hoang không có ai khác, ba người phụ nữ đánh nhau ngươi sống ta chết không ai quản, nhưng Phù Đại còn bị trói, chung quy có chút đánh không lại Dư Tú Quyên, bị bà ta đánh thêm một chút, tựa vào một chỗ thở gấp.

“Hai con khốn! Cho bọn mày chết không được tử tế!” Dư Tú Quyên tóc tai bù xù, cũng không khá hơn là bao. Bà ta nhổ một ngụm nước bọt, nhìn thấy cái móc treo trên xà, túm lấy Phù Đại, móc sợi dây buộc ở cổ tay vào cái móc, sau đó kéo sợi dây thừng để treo Phù Đại lên.

Bên dưới Phù Đại là một cái bể chứa bằng bê tông, mặc dù rơi xuống sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nhưng một khi rơi xuống không phải là không thể khiến cô đầu rơi máu chảy.

Dư Tú Quyên không vội giết Phù Đại, vẫn túm lấy cái móc điều khiển dây thừng, kéo qua kéo lại, làm cho Phù Đại lúc lên lúc xuống, nhìn thấy cô lộ vẻ sợ hãi, biểu cảm nhụt chí.

Phù Nguyệt sốt ruột đến độ đầu đầy mồ hôi, thấy một bên thùng đựng hàng nhô ra mảnh sắt, lập tức lặng lẽ tiến lại gần, đưa tay giữ sợi dây thừng.

Phù Đại bị treo trên đó, chỉ có sợi dây trên cổ tay cô bị móc, cơ thể cô trụy xuống làm tăng tải trọng lên sợi dây, cô cảm thấy cổ tay mình như sắp bị cắt đứt.

Dư Tú Quyên thấy dáng vẻ đau đớn của cô, hung ác cầm sợi dây thừng kéo cô lên rồi buộc đầu dây vào cột đá.

Phù Đại bị mái tóc dài che phủ, khuôn mặt đã một mảnh xanh trắng, cô thở hổn hển nói: “Dư Tú Quyên, nếu tôi có thể làm cho Phù Âm mất một chân, còn có khả năng làm cho cô ta mất cả hai chân, bà ở trong này tàn nhẫn bao nhiêu, có thể tưởng tượng hậu quả bấy nhiêu.”

Phù Đại cảm thấy được so với thể hiện thiện ý với Dư Tú Quyên, không bằng làm cho bà ta biết sợ hãi, có lẽ bà ta còn có thể bởi vì cố kỵ Tưởng Sở Phong mà thu liễm một ít.

Ai ngờ lần này Dư Tú Quyên lại tìm được chỗ dựa vững chắc, không cần phải lo lắng, xì một tiếng khinh miệt nói: “Không cần làm tôi sợ! Thành Việt Châu này không phải duy nhất họ Tưởng có thể định đoạt, ông chủ đương nhiên sẽ giúp tôi giải quyết tốt hậu quả!”

Phù Đại nghe bà ta lại nhắc tới “Ông chủ”, thầm nghĩ ông chủ này rốt cuộc là nhân vật ra sao, chẳng lẽ là kẻ thù của Tưởng Sở Phong, cho nên mới giúp Dư Tú Quyên bắt cóc cô?

Dư Tú Quyên treo Phù Đại ở trên đó, quay sang đến chỗ Phù Nguyệt.

Phù Nguyệt thấy bà ta lại gần, đành phải nhẫn tâm dùng sức cọ cổ tay, cắt đứt sợi dây trói ở cổ tay, đúng lúc Dư Tú Quyên đi tới nhéo cô ta.

Hai người trên mặt đất lăn vài vòng, quần áo với mặt mũi tất cả đều là bụi. Phù Nguyệt sốt ruột cứu Phù Đại, liều mạng toàn lực đẩy Dư Tú Quyên vào bên cạnh đống mảnh vỡ, sau đó chạy nhanh đến tháo sợi dây trên cây cột.

Dư Tú Quyên bất chấp mình mặt xám mày tro, bật dậy khỏi đống mảnh vỡ, ôm eo cô ta không cho cô ta đi cứu người.

Phù Nguyệt đang kéo đầu dây thì bị Dư Tú Quyên cản trở, Phù Đại trên đó cũng lắc lư từ bên này sang bên kia.

Phù Đại váng đầu hoa mắt, cảm thấy được trói buộc trên cổ tay càng ngày càng mỏng, còn chưa kịp phản ứng đã cách mặt đất vài bước.

“Đại Đại!”

Phù Nguyệt sợ tới mức một tiếng thét chói tai, bất chấp Dư Tú Quyên xé rách quần áo của mình, cô ta bổ nhào về phía Phù Đại, còn chưa kịp đưa tay thì một người đã lao ra ôm lấy Phù Đại vào trong lồng ngực, người vội vàng tới là Tưởng Sở Phong.

Phù Đại nhìn thấy Tưởng Sở Phong vẻ mặt kinh hãi không thôi, thở một hơi dài, mồ hôi lạnh trên người đã thấm ướt quần áo.

Nếu như Tưởng Sở Phong đến muộn, e rằng hôm nay cô mặt mày nở hoa rồi.

Dư Tú Quyên chẳng qua là một người phụ nữ có chút năng lực, người của Tưởng Sở Phong dũng mãnh xông vào, bà ta đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Bà ta nhìn một vòng những người chung quanh, giống như nghĩ tới cái gì, từ trong tay áo lấy ra một vật tròn, rút ra cái then rồi ném về phía khoảng không.

“Nằm úp sấp xuống!” Tưởng Sở Phong quát lớn một tiếng, ôm Phù Đại nhanh chóng núp sau hồ chứa, vươn tay bảo vệ cô.

Chỉ nghe một tiếng nổ vang trời đất, tia lửa bùng lên giữa không, chờ sương khói tản đi, chỉ thấy Dư Tú Quyên nằm trên mặt đất tứ chi run rẩy, khuôn mặt đen xám nhìn trừng trừng như thể chết không nhắm mắt.

Hàn Nguyên Thanh nhặt hộp đạn trống trên mặt đất lên nhìn, nhíu mày: “Là lựu đạn cải tiến?”

Tưởng Sở Phong nhìn thoáng qua, xem ra trong đó chỉ có một ít thuốc súng, nổ gần thì còn được, xa chút thì không đủ uy lực. Anh nhìn về phía Dư Tú Quyên trên mặt đất mở to, trong lòng cũng có chút kỳ quái.

Phù Đại cũng cảm thấy với tính cách của Dư Tú Quyên, không có khả năng tự sát vì ai, cô nghĩ tới những gì bà ta nói trước đó, do dự nói: “Bà ta một mực nói có ông chủ giúp mình giải quyết tốt hậu quả, hẳn không thể nào muốn đồng quy vu tận cùng em?”

“Ông chủ?” Tưởng Sở Phong cân nhắc một chút, không danh không họ, còn tưởng rằng đó cũng là cái tên mà đối phương dùng để gọi người đó sợ lộ thân phận.

Hàn Nguyên Thanh ném vỏ lựu đạn trong tay đi, vỗ tay nói: “Người phụ nữ này sợ là bản thân chết như thế nào cũng không biết.”

Tưởng Sở Phong nghĩ hết mọi chuyện từ trước đến nay, cảm thấy chuyện này quá đơn giản, đối phương không chỉ có hành động thiếu chính xác, còn cho Phù Đại một cơ hội cầu cứu, cũng không biết là cố ý vẫn là vô tình.

“Có phải do Tưởng lão tam làm hay không?”

Tưởng Sở Phong trầm ngâm một chút, cũng không chắc. Tưởng Thành Lương tuy rằng một lòng muốn tranh đoạt Hồng Môn, nhưng anh ta không có chuẩn bị đầy đủ, nhất định không hấp tấp khiêu chiến điểm mấu chốt của anh, hơn nữa với tâm tính của Tưởng Thành Lương, tất nhiên sẽ không nghĩ rằng anh để bụng chuyện phụ nữ, làm sao có thể nghĩ đến lấy Đại Đại ra kìm hãm anh đây?

Tưởng Sở Phong nhíu mày, anh thật sự không biết hôm nay xảy ra chuyện gì. Anh nhìn thấy Phù Đại bên cạnh đang chậm rãi xoa xoa cổ tay, vội lấy lại tinh thần, nói: “Trước tiên phân ra có thể tìm được chút manh mối, tốt hơn hết là đề phòng còn hơn xem nhẹ.”

Hàn Nguyên Thanh gật đầu, “Tôi đã biết, anh trước tiên cứ đưa cửu tẩu trở về đi.”

Tưởng Sở Phong ôm Phù Đại lên xe, nhìn thấy trên tay chân cô bị đánh đầy vết đỏ, ánh mắt thâm thúy đầy ý thù địch, anh muốn quay lại treo cổ Dư Tú Quyên một hồi. Nhưng nghĩ hôm nay cô vẫn rất thông minh, lập tức vui mừng xoa xoa chóp mũi cô, cười nói: “Cái đầu nhỏ này thật linh hoạt, biết để lại cho anh ám hiệu, mà không phải sốt ruột chạy theo người ta.”

Hôm nay vệ sĩ đến chỗ của anh truyền lời, anh cảm thấy được kỳ lạ, sao Đại Đại lại vắng mặt trong ngày sinh nhật của ba vợ, rõ ràng là cô đến tìm anh, vậy sao đột nhiên lại bảo anh đến đón? Lời nói trước sau không đồng nhất làm cho anh cảm thấy vô cùng kì lạ, sau đó, khi nhìn thấy chiếc túi xách vệ sĩ đưa cho anh, bên trong còn có khăn tay nhiễm vết máu, anh đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, ngay cả công việc còn không để ý tới, kêu mọi người đuổi theo không ngừng. May mắn thay, một số vệ sĩ đã để mắt đến họ và theo sát quỹ đạo của Dư Tú Quyên, lúc này không tốn bao nhiêu thời gian đã tìm thấy người.

Phù Đại sờ đầu của mình, không phục nói: “Em vốn không ngốc!”

Tưởng Sở Phong cười hôn lên đầu cô một cái, nhìn thấy cánh tay của cô có vết bầm tím, anh cảm thấy đau lòng không chịu nổi.

“Tội nghiệp em, còn chỗ nào trên người đau không?”

Phù Đại đưa tay về phía trước, giơ tay lên, dịu dàng nói: “Cánh tay em đau, anh xoa giúp em.”

Tưởng Sở Phong vừa xoa vừa vén tóc cho cô, sợi tóc cọ lên mặt, Phù Đại đau đến mức hít một hơi, buồn rầu nói: “Làm sao bây giờ, lát nữa còn phải về nhà.” Nếu như bị ba mẹ biết hôm nay phát sinh chuyện gì, bọn họ nhất định lo lắng đến mức mấy ngày không ngủ được.

“Xem ra bây giờ không giấu được.” Bên cạnh còn có Phù Nguyệt cũng đang bối rối, không cách nào che giấu.

“Loại bỏ vết sưng trước đi, ít nhất trông không đến mức đáng sợ.” Phù Đại hai má sưng tấy, nắm lấy vạt áo của Tưởng Sở Phong, hai mắt ngấn nước nhìn anh, như đang cầu xin.

Tưởng Sở Phong cảm thấy cô thật sự rất đau, anh muốn véo mặt cô nhưng không biết làm sao, chỉ có thể nâng cằm cô hôn môi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK