“Ba con đã tìm được nhà rồi, đợi bàn bạc xong xuôi với bên kia, chúng ta sẽ chuyển tới đó, không ở chung với họ nữa.”
Phù Đại cảm thấy khâm phục hiệu suất làm việc của ba mình, tâm trạng cũng sáng sủa lên không ít, sau khi nói chuyện với mẹ mình một lúc, cô ra sau tấm bình phong mặc thử quần áo nhỏ mới mua cho mẹ mình ngắm.
Hai mẹ con đâu thể so với người ngoài, Phù Đại cũng không thấy xấu hổ, cô mặc bộ đồ nhỏ màu hồng nhạt xoay tròn trước mặt mẹ mình hỏi: “Đẹp không mẹ? Hàng mới ra, còn tặng kèm cả trang sức nữa cơ.”
Trần Ngọc nhìn con gái mình dậy thì thành công, cảm thấy tự hào: “Đẹp lắm, Đại Đại nhà chúng ta xinh đẹp thế này, nào có giống mấy thứ gầy như đậu cô ve bên chi thứ hai kia chứ.”
Phù Đại nghe bà nói Phù Âm như vậy, cười khúc khích, ôm bả vai bà làm nũng, nhưng trong lòng vẫn thấy có chút nghi hoặc không rõ: “Chẳng phải trước giờ bà nội luôn trọng nam khinh nữ lắm ạ, cớ sao bây giờ lại dung túng Phù Âm như vậy?”
“Con nghĩ bà cụ nghĩ sao, đây gọi là mất bò mới lo làm chuồng.” Trần Ngọc khẽ hừ một tiếng, giọng điệu có chút xem thường: “Có lẽ là bà cụ tức giận, mới nghĩ đến chuyện cố gắng bồi dưỡng cháu gái để câu được một cậu cháu rể vàng, ai ngờ chân chị Nguyệt con bị tổn thương, mắt thấy đã không còn hi vọng được gì nữa, lúc này mới nhớ đến Phù Âm. Nếu không phải thế, con nghĩ với cái tính chanh chua kia của bà cụ, nào chứa được một người không sinh được con trai như Dư Tú Quyên.”
Phù Đại nghe vậy líu lưỡi: “Bà sẽ tính toán đến thế sao.”
“Cũng không hẳn, có lẽ bà cụ tính làm một mình.” Ánh mắt Trần Ngọc rơi xuống bộ ngực trắng trẻo no đủ của con gái mình, đột nhiên cảm khái một câu: “Ôi, không biết sau này Đại Đại xinh đẹp nhà ta sẽ bị thằng nhóc nhà nào hưởng nữa.”
Trong đầu Phù Đại chợt hiện lên bóng dáng Tưởng Sở Phong, trên mặt lập tức đỏ lên: “Còn chưa thấy bóng dáng nữa, mẹ nói linh tinh cái gì thế!”
“Chưa thấy bóng dáng con còn xấu hổ cái gì?” Trần Ngọc nhướn mày, cười trêu con gái.
“Không nói chuyện với mẹ nữa!” Phù Đại cắn môi, chạy về phía sau tấm bình phong.
Trần Ngọc theo tới nói đâu đâu: “Uổng cho cái dáng vẻ xinh đẹp mà mẹ cho con, đến giờ còn chưa biết yêu đương? Đúng là lãng phí tài nguyên!”
“Mẹ đang khen con hay làm tổn thương con thế?” Suy nghĩ trong đầu Phù Đại quay mòng mòng, cô không biết có nên nói cho mẹ biết chuyện của mình và Tưởng Sở Phong hay không nữa, cẩn thận từng li từng tí một thăm dò: “Đã từng gặp một người như Tưởng cửu ca, con cảm thấy tất cả những người khác chỉ có thể làm nền.”
Trần Ngọc không hề nghi ngờ chút nào, còn vỗ tay phụ họa: “Đúng thế, có một cậu con rể như vậy, đi thôi cũng thấy bản thân phát ra ánh hào quang!”
“Vậy hay là… con xem anh ấy là đối tượng nhé?”
Trần Ngọc nổi máu buôn dưa: “Vậy con phải nhanh tay, chậm chút thôi là hết chuyện.”
Phù Đại nhìn vẻ mặt không nghiêm túc lắm của bà, vẫn không dám khinh thường: “Vậy nếu con nói hai đứa con đang quen nhau thì mẹ nghĩ sao?”
Trần Ngọc im lặng, nhìn con gái mình ý vị sâu sa nói: “Đại Đại, dám mơ ước là chuyện tốt, nhưng lừa mình dối người như thế thì không hay cho lắm đâu.”
“Con làm sao! Con nói chuyện yêu đương với anh ấy khiến anh ấy oan ức lắm hả?” Phù Đại lập tức xù lông, cô cảm thấy người bên cạnh mình quá kỳ quái, người này kỳ hơn người kia, cô nói cái gì cũng không tin, tựa như cô là một đống phân trâu, sợ đóa hoa nhài là Tưởng Sở Phong kia cắm nhầm vào cô vậy.
“Quả là có chút oan ức.”
Phù Đại nghe mẹ mình không chút do dự đáp lại, ánh mắt trở nên u oán: “Rốt cuộc con có phải con ruột của mẹ không đấy?”
“Mẹ đâu thể bất công chỉ vì con là con mẹ được, mọi việc đều phải công bằng!” Trần Ngọc vỗ vỗ mông cô, không đùa với cô nữa, giục cô lên giường ngủ.
Phù Đại nằm trên giường mở to hai mắt, đầy bụng buồn bực, xoay người mấy cái xuống giường, bật đèn ngồi trước gương tỉ mỉ ngắm mình, vẫn cảm thấy càng ngắm càng thoả mãn.
“Lợi cho anh quá mà.” Phù Đại trừng mắt nhìn tấm gương, đắc ý xoay người chui vào ổ chăn.
Mấy ngày sau Phù Đại và Tưởng Sở Phong nhắc tới chuyện này, cô không nhịn được một bụng không phục, Tưởng Sở Phong gật đầu như giã tỏi đáp: “Ừm, đúng, em rất tốt, là tôi nhặt được bảo bối.”
Đối với sự thuận theo vô điều kiện của Tưởng Sở Phong, Phù Đại thấy rất hài lòng, cuối cùng tâm trạng cũng coi như được cân bằng một chút, ấy vậy mà Tưởng Sở Phong lại không vui hỏi: “Chúng ta đang hẹn hò vụng trộm đấy à?” Vừa dứt lời đã bị Phù Đại nhéo cho một phát, giả bộ rít lên: “Đồng chí Phù Đại, em không thể ích kỷ quá như thế được, tôn trọng lẫn nhau là em nói, bây giờ mọi người còn chưa biết đến sự tồn tại của anh?”
Đến trường không cho đưa, về nhà còn phải chọn chỗ thật xa để đỗ xe lại cho cô tự đi về, ăn một bữa cơm ngẫu nhiên gặp phải người quen sẽ sợ đến mức chui xuống gầm bàn, chớ nói chi đến mấy chuyện thân mật như nắm tay, hôn nhẹ lên mặt.
Phù Đại nhìn chằm chằm đầu ngón tay xoắn qua xoắn lại, có chút chột dạ bảo: “Không phải đã nói sẽ phát triển từ từ sao, anh xem bây giờ người bên cạnh chẳng ai chịu tin tôi, tôi muốn kéo anh ra, chắc chắn họ sẽ cảm thấy anh chỉ ham muốn nhất thời, họ sẽ không coi chuyện giữa chúng ta là thật, sẽ gây bất lợi cho hình tượng tốt đẹp mà anh dày công đắp nặn!”
Tưởng Sở Phong bị cô nói từ vô lý thành có lý á khẩu không trả lời được, cào cào tóc, cảm thấy xưa nay anh chưa bao giờ phải chịu uất ức đến nhường này.
“Tôi đúng là tự bê đá đập chân mình mà.” Tưởng Sở Phong thở dài một hơi, âm thầm nghĩ cách làm sao để có được ấn tượng tốt từ những người xung quanh cô.
Phù Đại nhìn thấy anh oan ức đến mức ấy, bèn vươn bàn tay trắng trẻo non nớt của mình qua, nổi lòng từ bi nói: “Đây, cho anh nắm chút này.”
Tưởng Sở Phong nhìn chằm chằm bàn tay ấy một lúc, bỗng dưng nở nụ cười, nắm lấy bàn tay ấy, vuốt ve, nắn bóp từng đầu ngón tay một.
Phù Đại thấy anh nghiêm túc như vậy, cười nói: “Đếm xem em có mấy hoa tay!”
Tưởng Sở Phong rất biết nghe lời thuận thế vuốt ve quan sát từng ngón tay cô, xem từng ngón từng ngón một, sau đó nhướn mày cười nói: “Được đấy, chín hoa tay, có thể ung dung hưởng phúc rồi.”
Phù Đại cười hì hì, cảm thấy có chút kiêu ngạo, cúi đầu nắm lấy bàn tay anh. Ngón tay anh thon dài, đốt tay như ngọc, trông không khác gì người đọc sách, nhưng trong lòng bàn tay lại có vết chai, Phù Đại kinh ngạc thốt lên: “Sao một cậu chủ chuyên sống trong nhung lụa như anh lại có vết chai ở tay thế này?”
Tưởng Sở Phong nghe thấy câu hỏi ngây thơ của cô, lập tức nắm lấy bàn tay mềm mại gấp trăm lần tay mình, nửa đùa nửa thật nói: “Dù sống trong nhung lụa cũng tự mình kiếm lấy, đâu ai cho không ai cái gì.”
Phù Đại không rõ hoàn cảnh của nhà họ Tưởng, nhưng cô có thể cảm nhận được một người đàn ông có thể nổi bật trong cả đám con nhà họ Tưởng như anh quả thật rất đáng gờm, ít nhất là cô chưa từng nghe thấy danh tiếng của tám người còn lại.
“Nhà anh giỏi thật đấy, chín người đều là con trai, nhà tôi không được như thế, từ ba đến chú hai tôi toàn sinh con gái, chẳng qua là hiện giờ còn một đứa nhóc chưa chào đời, tôi có thể đoán được nhưng không dám mang ra đùa, để bà nội trông chờ chút cũng tốt!”
“Ừm, nhà họ Tưởng có thể sinh trai, nhà em có thể sinh gái, sau này nhà chúng ta sẽ có cả trai lẫn gái.”
Phù Đại hiểu được ý trong lời nói của anh, xấu hổ bảo: “Ai muốn gả cho anh chứ!”
Tưởng Sở Phong mở to mắt, tuy đang bày ra dáng vẻ lười biếng, nhưng vẫn có chút khí thế ép người như cũ: “Không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương đều là những kẻ không ra gì. Phù Đại Đại, em muốn làm một cô gái không ra gì hả?”
Phù Đại chu môi, đầu ngón tay gõ lên cúc áo gi lê trên ngực anh: “Bây giờ anh mới chính là kẻ không ra gì!”
Tưởng Sở Phong cười ha ha, vươn tay chuẩn bị ôm lấy cô, chỉ thấy cô a lên một tiếng, ngã nhào vào lồng ngực mình. Tất nhiên Tưởng Sở Phong sẽ không tin cô chịu chủ động ôm áp mình, phóng mắt nhìn lên, lập tức thấy được một nữ sinh hay đi với cô vừa rẽ ra từ một góc phố. Tuy rằng rất khó chịu vì “mối tình vụng trộm” kiểu này, nhưng anh vẫn hưởng thụ cảm giác người đẹp chủ động ôm ấp một chút, như vậy cũng không tồi.
Phù Đại nắm chặt lấy cổ áo Tưởng Sở Phong, nhỏ giọng hỏi: “Bạn tôi đi chưa?”
Tưởng Sở Phong nói dối không chớp mắt: “Chưa, đang đứng đó nói chuyện với ai đó. Ồ, cô ta đang đi về phía này.” Dứt lời, anh lập tức cảm thấy Phù Đại căng thẳng đến mức rụt người lại, chui sâu vào ngực anh, làm anh suýt chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng.
Mồ hôi lạnh của Phù Đại cũng tuôn ra luôn rồi, đợi một lát mà không có động tĩnh gì, cô lén lút hé mắt ra nhìn, vừa nhìn mới biết làm gì có ai, cáu đến mức đẩy anh một cái. Loay hoay mãi mà không thể thoát khỏi ngực Tưởng Sở Phong, Phù Đại gấp gáp đến mức cố dịu giọng: “Để người ta thấy thì phải làm sao bây giờ!”
Tưởng Sở Phong thở dài, cảm thấy chuyện yêu đương của bản thân thật đáng buồn, anh nhéo cằm cô, nói: “Vậy đến chỗ tôi nhé?” Mắt thấy ánh mắt Phù Đại thay đổi, Tưởng Sở Phong nhéo nhéo cái cằm trong tay: “Đến chỗ tôi làm việc, em nghĩ gì thế!”
Phù Đại thấy xấu hổ, mạnh mẽ lườm anh một cái. Trả đũa nói anh mới nghĩ bậy.