Khí hậu của phương nam nóng bức, hiển nhiên trong tự nhiên hàm chứa hỏa nguyên tố rất phong phú. Nói chung cũng có thể chạy tới nơi băng thiên tuyết địa như phương bắc làm thí nghiệm về hỏa hệ ma pháp cũng được, nhưng như vậy sẽ phiền phức hơn nhiều.
Đỗ Duy đã hạ quyết tâm, hắn hành đồng cũng rất nhanh.
Tác Nhĩ Tư Khắc Á lập tức được thả ra hỏi địa lao. Áo bào ma pháp sư của hắn, còn có các trang bị, các bình đựng phấn, ma pháp tinh thể, còn cả cuộn giấy da ghi ma pháp chú ngữ... tất cả đều trả về cho hắn.
Đương nhiên, áo bào ma pháp sư đã được thay mới.
Đối với vị thiếu gia nhỏ tuổi như Đỗ Duy, có thể chiêu lãm một vị ma pháp sư làm thuộc hạ khiến lão quản gia lúc đầu phi thường kinh ngạc. Nhưng khi ông ta biết Tác Nhĩ Tư Khắc Á chỉ là ma pháp sư cấp 1 thì cũng thở phào... nguyên lai là như thế.
Đỗ Duy nói hắn muốn đi xa, một yêu cầu như vậy lão quan gia không thể cự tuyệt. Hơn nữa buổi sáng ông ta cũng đã đề nghị Đỗ Duy đi tới một vài sản nghiệp của Gia tộc kiểm tra qua một lần. Như vậy so với xem giấy tờ trong thư phòng sẽ trực quan hơn nhiều.
Rất nhanh, xe ngựa, hành lý, tất cả đều nhanh chóng được chuẩn bị. Khác với lúc từ đế đô về đây, lần này lão quản gia an bài mọi thứ đều đầy đủ. Dù sao nếu trong lãnh địa của La Lâm gia mà xa đội của đại thiếu gia lại quá giản dị thì có chút hơi mất mặt.
Lần này Mã Đức vẫn đi theo đương nhiệm chức quản gia, bất quá, lần này thủ hạ của Mã Đức còn thêm hơn mười người hầu trong pháo đài đi cùng, phụ trách chiếu cố thiếu gia.
Hộ vệ đội trong pháo đài cũng phân ra hai tiểu đội kỵ binh đi theo bảo vệ Đỗ Duy. Hơn nữa, phó đội trưởng của hộ vệ đội, một chính quy kỵ sĩ võ công không kém cũng tự mình đi theo chỉ huy. Vị phó đội trưởng này tên là La Bá Đặc, đã là một vị Kỵ Sĩ chính quy, đã sở hữu huy chương Kỵ Sĩ cấp bốn do hiệp hội kỵ sĩ trao cho!
Hai tiểu đội kỵ binh đi theo này, một là của bộ hạ La Bá Đặc còn một đội khác chính là đám phế nhân đi từ đế đô tới được Đỗ Duy khâm điểm cho đi cùng mình nam hạ.
Vị tứ cấp kỵ sĩ La Bá Đặc này nhìn qua rất cao lớn uy mãnh, bờ vai rộng lớn, thân hình hùng tráng, mặt chữ điền, nhìn qua cũng thấy được là một người cương trực. Đối với vị tiểu chủ nhân Đỗ Duy này vị kỵ sĩ thái độ rất tôn kính, xem ra hắn là một võ nhân đơn thuần. Ấn tượng của Đỗ Duy đối với hắn cũng không tệ.
Ngoại trừ những người này ra, trong những người đi theo tự nhiên cũng có nữ kỵ sĩ được Đỗ Duy chiêu hạ trên đường đi - Nhược Lâm.
Từ pháo đài đi ra, một đường nam hạ. Ở trên đường, La Bá Đặc hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Hắn chu dáo an bài người đi tiền trạm, chuẩn bị các thứ sẵn sàng mỗi khi đoàn người dừng chân. Lúc nào Đỗ Duy đột nhiên hứng thú đề xuất cắm trại La Bá Đặc đều không phản đối, chỉ nhất nhất gật đầu đồng ý. Cắm trại xong hắn cũng rất cẩn thận an bài lính gác ban đêm.
Một quân nhân phi thường điển hình.
Đây là đánh giá của Đỗ Duy đối với La Bá Đặc. Hiển nhiên, kẻ kia khẳng định có xuất thân từ quân đội. Thân là gia thần của vũ huân thế gia lâm lâm gia tộc nên trong kỵ sĩ đội đều có rất nhiều người có lý lịch là quân nhân.
So với lão quản gia Đỗ Duy có chút chán ghét kia, vị kỵ sĩ trung thành tẫn chức này không thể nghi ngờ là thuận mắt hơn nhiều.
Bảy ngày.
Vừa đi vừa ngắm phong cảnh thoáng chốc đã qua bảy ngày. Một đoàn người của Đỗ Duy mới tới được một thị trấn tận cùng phía nam của Khoa Đặc Hành Tỉnh. Muốn đi tiếp có lẽ sẽ vượt qua phạm vi của Khoa Đặc Hành Tỉnh, nói cách khác sẽ phải rời khỏi lãnh địa của La Lâm gia tộc.
Nói tóm lại, Đỗ Duy đối với lãnh địa của La Lâm gia tộc mình phi thường hài lòng. Ở trên khối bình nguyên La Lâm thiên nhiên ưu đãi này, trên đường đi hắn gặp đều là những mảnh ruộng rộng lớn, những nông trang trù phú, những nông phu nhàn nhã. Cho dù đây là đã ngẫu nhiên đi qua một hai thành trấn hơi lớn một chút nhưng nhìn chung cuộc sống của mọi người trên La Lâm bình nguyên này rất sung túc.
Đoàn xe của bọn họ trên đường đi thỉnh thoảng sẽ đi qua một hai nông trang, sẽ bị vài nông phu đứng ở ven đường nhìn thấy. Chỉ cần thấy đoàn kỵ sĩ mang theo lá cờ của La Lâm gia tộc là họ sẽ ngả mũ kính chào từ xa.
Xem ra ở nơi đây La Lâm gia tộc rất được lòng người.
La Bá Đặc cũng nhìn ra được vị tiểu chủ nhân của mình căn bản không phải đi tuần tra sản nghiệp gia tộc. Hắn cản bản là mang theo người đi du sơn ngoạn thủy mà thôi.
Nhưng mà điều này cũng không lạ lắm. nghĩ tới cái tuổi hiện giờ của tiểu chủ nhân, La Bá Đặc cũng cho rằng, một nam hài mới mười ba tổi chẳng lẽ lại thật sự sẽ quản lý cả sản nghiệp của gia tộc hay sao? Đây chẳng phải sự tình hắn phải quan tâm, hắn chỉ cần hoàn thành chức trách của mình là đủ, trở thành một người bảo vệ thật tốt là được.
Tới một ngày, khi mọi người đi tới một trấn nhỏ phương nam ven lãnh địa của La Lâm gia, Đỗ Duy đột nhiên ra lệnh tiếp tục đi tới phía nam. Đối với yêu cầu này La Bá Đặc mặc dù có chút kỳ quái nhưng hắn cũng không phản đối.
Dù sao cũng là đi chơi, nếu tiểu chủ nhân đã có hứng thú vậy cứ đi theo hắn xuống phía nam là được.
Hơn nữa, đi tiếp xuống phía nam của Khoa Đặc Hành Tỉnh là Lí Nhĩ Hành Tỉnh của đế quốc. Tổng đốc của Lí Nhĩ Hành Tỉnh đối với La Lâm gia tộc phi thường hữu hảo và tôn trọng. Tiểu thiếu gia đi vào Lí Nhĩ Hành Tỉnh du ngoạn nhất định sẽ được quan tâm chiếu cố, không có vấn đề gì phải lo lắng cả.
Đỗ Duy rất nhanh cũng thích vị kỵ sĩ nghe lời này. Hắn cũng nhìn ra vị La Bá Đặc Kỵ sĩ này ở trong đám kỵ binh rất được lòng người. Thi thoảng khi cắm trại, vài kỵ sĩ trẻ tuổi cũng hướng về hắn xin lãnh giáo vũ kĩ.
Vũ kĩ của La Bá Đặc khá xuất sắc - vũ khí hắn sử dụng là một thanh kiếm hai tay rất lớn, tí lực kinh người! Trong lúc chỉ bảo đám binh lính trẻ kia, bảy tám người đều không thể lại gần bên người hắn được.
Ngay cả gã man ngưu võ sĩ trợ thủ của Nhược Lâm kia cũng rất phục La Bá Đặc. Vì trong một lần đọ sức La Bá Đặc chỉ dùng một tay cầm kiếm đã có thể đánh cho hắn ngã chổng vó.
Tứ cấp kỵ sĩ vũ lực quả thực không thường.
Dưới tình huống này, Đỗ Duy không khỏi trong lòng có chút ngứa ngứa, cũng nhờ La Bá Đặc chỉ dạy một ít vũ kĩ. La Bá Đặc đối với yêu cầu của tiểu chủ nhân lại cảm thấy hơi ngạc nhiên. VÌ căn cứ vào quản lý của gia tộc, một trưởng tử gia tộc như Đỗ Duy nếu muốn học võ thì khẳng định sẽ tìm tới vị kỵ sĩ vũ kĩ cao nhất trong gia tộc làm sư phụ, một đội trưởng kỵ binh như hắn còn lâu mới tới lượt.
La Bá Đặc rất sảng khoái đáp ứng. Dù sao hắn tu luyện cũng là dấu khí trong quân đội đế quốc, không có cái gì gọi là bí mật cả.
Nhưng mà hắn cũng giống như vị thị vệ trưởng bên cạnh lôi mông bá tước đều có đánh giá về Đỗ Duy. Sau một lúc ngắn ngủi chỉ dạy La Bá Đặc cũng không khỏi phải nói cho Đỗ Duy: Hắn thật sự không có thiên phú để tu luyện vũ kĩ.
Thân thể Đỗ Duy từ nhỏ đã yếu đuối, lại còn bệnh nặng một lần, tiên thiên không đủ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đỗ Duy không có thất vọng, hắn cũng không hy vọng mình có thể luyện thành một cao thủ gì. Chỉ có điều hắn muốn tự rèn luyện một chút thân thể mà thôi. Cứ cho là không luyện thành cao thủ thì luyện ra một thân thể cường tráng khỏe mạnh cungx là một ý không tệ!
Cứ như vậy, dưới sự dạy dỗ của La Bá Đặc, Đỗ Duy bắt đầu học tập vài vũ kĩ cơ bản, chủ yếu là phương pháp rèn luyện cơ thể. Dưới tình huống như vậy, tốc độ đi của đoàn người cũng bị chậm lại vài phần.
Sau chín ngày đi qua phía nam, đoàn người đã tới phía một thành nhỏ phía đông bắc của nam bộ Lí Nhĩ Hành Tỉnh... Bán Giác Thành.
Đây là một cái tên kỳ quái, chính vì tòa thành thị này nằm trong một sơn cốc hình bán giác.
Tiểu thành thị nằm nằm trên lộ tuyến trọng yếu của Lí Nhĩ Hành Tỉnh vì vậy khá phồn hoa. Thận chí ở trong trấn nhỏ này Đỗ Duy cũng có thể thấy được một đội dong binh tầm hơn hai mươi người! Đám dong binh này đang hộ tống một thương đội đi lên phía bắc, vừa lúc cùng với đám người Đỗ Duy nghỉ chân trong một lữ quán.
Lí Nhĩ Hành TỈnh không phải là lãnh địa của quý tộc nào cả mà là một hành tỉnh trực thuộc đế quốc. Vì vậy trong thành cũng không có quan viên cao cấp nào cả. Đỗ Duy cũng không muốn làm phiền tới đám quan viên tại đây nên tự do tự tại trụ ở trong lữ quán, không làm kinh động tới đám quan viên địa phương.
Cơm trưa vừ xong, đám người Đỗ Duy đều nghỉ trong đại sảnh của lữ quán, đám thương đọi kia cũng ở một gian đại sảnh khác. Chợt bên ngoài lữ điếm truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, lập tức sau một trận huyên náo, đại môn bị đẩy ra, ba người mặc khải giáp quân đội địa phương đi tới.
Người cầm đầu trên ngực có đeo một tấm huân chương kỵ sĩ, đại biểu hắn cũng là có thân phận một tứ cấp kỵ sĩ. Mà bộ khải giáp và huy chương quân đội hắn đeo trên người hiển nhiên cũng biểu lộ thân phận là một quan quân cao cấp tại bổn địa.
Hắn bước nhanh tới, đằng sau còn có vài bộ hạ nữa. Tới trước đám người thương đội, lớn tiếng tuyên bố: "Các vị! Ta là đội trưởng Tư Phan kỵ sĩ của đội kỵ binh số hai trấn thủ tại bán giác thành! Bây giờ căn cứ vào "Địa phương vũ bị pháp luật " Ta đại biểu cho quân đội tại bán giác thành chính thức trưng dụng hộ vệ đội của các người! Vì quân lực trong tay chúng ta bây giờ không đủ cần có hộ vệ đội của các người hỗ trợ đi tới bên ngoài sơn cốc của bán giác thành chấp hành nhiệm vụ hạng nhất. Căn cứ vào pháp luật đế quốc các người không được cự tuyệt."
Thanh âm của hắn rất lớn, thái độ cũng rất kiên quyết, nhìn thoáng qua đám hộ vệ thương đội nói: "Ta biết các ngươi đều là dong binh, bây giờ ta sẽ trưng dụng các ngươi nhập vào đội ngũ chấp hành nhiệm vụ. Hoàn thành nhiệm vụ các ngươi sẽ được quân đội trả thù lao xứng đáng. Bây giờ các ngươi có nửa tiếng thời gian để sửa sang, chuẩn bị trang bị và chiến mã! Sau nửa tiếng ta cần các ngươi tập họp tại trước cửa lữ quán."
Người cầm đầu của đám hộ vệ thương đội này có chút không tình nguyện nhưng pháp luật đế quốc nghiêm minh như sơn, sự tình loại này bọn họ không thể cự tuyệt, dù sao cũng còn có thù lao mà.
Ngược lại thương đội kia nhìn thấy đám hộ vệ được mình bỏ tiền ra thuê về lại bị trưng dụng mất không khỏi có chút gấp gáp. Lập tức có một kẻ mặt mày nịnh bợ chạy tới phía trước, định nhờ vị quan quân này châm trước một chút...
"Không được!" Vị kỵ sĩ này cự tuyệt thẳng thừng: "Rất xin lỗi đã khiến cho hành trình của các người bị chậm trễ. Nhưng ta cam đoan sẽ không lâu đâu. Muộn nhất là ngày kia đám hộ vệ các người sẽ trở lại. Các ngươi có thể ở lại trong thành nghỉ ngơi một ngày chờ đợi, tiền trọ sẽ do quân đội đảm trách! Xin đừng nói nữa, đây là nhiệm vụ của quân đội ta không thể châm trước, hãy thu hồi tiền của ngươi lại, hối lộ là phạm vào trọng tội!"
Nói xong vị kỵ sĩ này không đếm xỉa gì tới vị đầu mục thương đội chuyển hướng đi tới đám người Đỗ Duy.
Hắn vốn định tuyên bố trưng dụng đám tùy tùng của Đỗ Duy nhưng vừa đi tới hai bước đột nhiên thấy trang phục của đám tùy tùng, còn cả cách ăn mặc của bản thân Đỗ Duy... trọng yếu hơn cả là hắn thấy đám người La Bá Đặc phía sau Đỗ Duy!
La Bá Đặc trên người mặc khải giáp, hiển nhiên không phải là đồng phục của quân đội đế quốc, cái này là trang bị tư quân của quý tộc.
Điều động tư quân của quý tộc, loại quyền này không phải một đội trưởng kỵ binh tại một địa phương nho nhỏ này có thể làm được!
Tư Phan kỵ sĩ nhìn nhìn Đỗ Duy vài lần, hắn do dự một chút,chỉ là trước mắt hắn thật sự không có nhân thủ, mà nhiệm vụ kia lại thật sự cấp bách không thể chậm trễ. Cuối cùng hắn đành cắn răng, nhanh chóng nhằm Đỗ Duy đi lại. Trước tiên dựa theo lễ nghi kỵ sĩ thi lễ, sau đó trầm giọng nói: "Tiên sinh tôn kính, ta..."
Nói tới nơi này thanh âm của Tư Phan đột nhiên cứng lại, vì vừa rồi có một thứ hắn chưa chú ý lắm, tới tận lúc này mới nhìn rõ ràng!
Vài hộ vệ kỵ binh phía sau Đỗ Duy trên ngực tấm khinh giáp có đeo gia huy của La Lâm gia tộc!
Vốn hắn định dùng một chút thủ đoạn để "mượn" đám hộ vệ của đối phương nhưng mà bây giờ, người của đế quốc vũ huân thế gia lại có thể cho hắn dễ dàng mượn sao!
Đồ quỷ! Người của La Lâm gia tộc? người của La Lâm gia tộc sao lại tới bán giác thành này chứ? Một tin tức như vậy sao một chút mình cũng không biết...
Trong lòng Tư Phan đành thở dài.
"Xin tiếp tục nói tiếp đi, kỵ sĩ tiên sinh." Đỗ Duy cười cười, giơ chén rượu trên tay nhẹ nhàng nhấm nháp một chút. Loại rượu nhè nhẹ này cảm giác thật là tuyệt, có điểm giống với vài loại rượu nếp của tiền thế.
"Cái này... tiên sinh tôn kính. Thứ cho ta mạo muội, xin hỏi ngài chính là người của La Lâm gia tộc vĩ đại sao? thanh âm của Tư Phan kỵ sĩ càng cung kính hơn. Hắn thậm chí còn bất tự giác hơi cúi mình xuống một chút.
"Không sai, chúng ta đến từ La Lâm bình nguyên." Lần này nói chính là La Bá Đặc, hắn đi tới một bước, tấm thân hùng tráng của hắn còn cao hơn vị Tư Phan kỵ sĩ này nửa cái đầu: "Vị này là chủ nhân của ta, Trưởng tử của Lôi Mông Bá Tước - Đỗ Duy thiếu gia."
Tư Phan lập tức thi lễ lại lần nữa, trưởng tử của tộc trưởng La Lâm gia tộc, thân phận như vậy ngay cả đối với tổng đốc đại nhân cũng có thể ngồi cùng hàng a.
"Kỵ sĩ tiên sinh, xin hỏi các ngươi gặp phiền toái sao?" Đỗ Duy cười hỏi.
"Đúng vậy..." Nội tâm Tư Phan có chút rung động một chút, có lẽ nên nói thật: "Ta vừa mới tiếp nhận nhiệm vụ hạng nhất khẩn cấp, cần phải có ước chừng hơn một trăm binh lính. Nhưng gần đây là đợt luyện tập vào mùa xuân nên đại bộ phận binh lính trấn giữ tại đây đều bị điều động tới hai trăm dặm phía nam để tiến hành thao diễn rồi. Bây giờ thủ hạ của tôi chỉ còn lại không đến hai mươi người, vì vậy căn cứ vào pháp luật võ bị đế quốc, ta chỉ có thể trưng thu mọi người học võ trong thành để điều động mà thôi."
Đỗ Duy gật đầu: "A, vậy ngài định trưng dụng các thị vệ của ta sao?"
"Không, không, không dám!" Tư Phan bị dọa một trận. hắn vốn là có ý này, nhưng lúc nhìn ra thân phận của đối phương thì sao còn dám làm nữa chứ?
Lôi Mông bá tước là ai? Là nhân vật đứng thứ hai trong quân đội đế quốc a! Điều động hộ vệ của nhi tử hắn? Vạn nhất vị tiểu thiếu gia này vì bên người thiếu hộ vệ bảo vệ mà gặp phải việc gì ngoài ý muốn thì có đem cái đầu mình chặt đi trăm lần cũng không đền nổi tội a.
"Vậy rốt cuộc đã xảy ra việc gì?" Đỗ Duy có chút tò mò: "Dù sao chúng ta bây giờ cũng đã ở đây nếu có sự tình gì xin ngài nói cho ta biết, để chúng ta cũng có chuẩn bị."
Tư Phan kỵ sĩ nghĩ nghĩ một chút, vẻ mặt hắn có chút không biết làm sao, đành buồn rầu nói: "Sự tình này nói ra cũng cổ quái, trên tòa bán giác sơn bên ngoài bán giác thành, cho tới giờ đều gió êm biển lặng. Ngọn núi này cũng không cao lắm, rừng cũng không rộng, trước kia ngay cả một ít dã thú lớn một chút cũng không có. Cho dù có đi nữa cũng sẽ bị quân đội của chúng ta trấn giữ tại đây săn được ngay, vì vậy đã không còn! Nhưng mà ngày hôm qua đột nhiên không biết từ đâu chạy ra một đầu... ma thú!"
Ánh mắt Đỗ Duy sáng ngời!
Ma thú?
"Đúng vậy, mặc dù vẫn chưa thể xác định là ma thú gì nhưng có thể khẳng định đây là một con hỏa ma thú. Vì đám thợ săn đã chính mắt nhìn thấy dấu chân của nó. Đây là việc không thể nghi ngờ gì cả. Chỉ có điều nghi ngờ là ma thú bình thường đều không sống gần thành thị của con người. Dù có thì cũng phải ở tận đám rừng rậm phía nam đế quốc. Hơn nữa, cả Lí Nhĩ Hành TỈnh hơn mười năm qua chưa từng nghe nói có ma thú xuất hiện. Con này không biết từ đâu mà tới nữa." Tư Phan cười khổ: "Ta và người của mình được lệnh phải lập tức đi giết nó, nhưng mà căn cứ vào sự tính toán của ta, một con hỏa ma thú nếu muốn giết nó có lẽ phải cần hơn hai mươi binh lính. Mà Bán Giác sơn lại lớn như vậy, nếu muốn vây bắt nó không có hơn một trăm người thì không đủ dùng."
Ma thú... rất thú vị a.
Đỗ Duy không nhịn được cũng đã động tâm.
Trên sự thật từ hồi có hy vọng học được ma pháp hắn gần như nảy sinh hứng thú với tất cả cái gì thuộc về ma pháp!
Ở trong lòng phương nam đế quốc này lại có thể xuất hiện một đầu ma thú hiếm thấy! Sự tình này sao có thể không đi xem náo nhiệt chứ?
"Rất tốt! Ta dẫn theo hơn bốn mươi hộ vệ, mỗi người đều là kỵ binh tinh duệ của La Lâm gia tộc. Mà vị đội trưởng của ta là một tứ cấp kỵ sĩ. Ta nguyện ý để bọn họ theo ngươi đi lên bán giác sơn chấp hành nhiệm vụ. Dù sao để một con ma thú hoành hành cũng không phù hợp với đạo đức làm người của ta." Đỗ Duy ra bộ đại nghĩa lẫm nhiên nói hai câu như vậy.
Tư Phan sửng sốt một chút: "Ngài nói là... ngài nguyện ý giao hộ vệ của ngài cho ta..."
"Chủ nhân, thế này không được." La Bá Đặc lần đầu tiên đề xuất ý kiến phản đối: "Bên người ngài không thể thiếu người bảo vệ, nếu nhất định phải đi tôi sẽ đem hai mươi người đi là được rồi."
La Bá Đặc ngược lại rất muốn tự mình đi hỗ trợ, dù sao hắn cũng là một kỵ sĩ chính quy, tôn thờ tinh thần kỵ sĩ.
"Không không, không cần lo lắng ta không có hộ vệ." Đỗ Duy cười cười: "Vì ta sẽ cùng đi với các người. Ta nghĩ, ở bên người các ngươi là an toàn nhất, không phải sao?"
Ý kiến này rốt cục gặp phải phản đối của cả hai người La Bá Đặc và Tư Phan.
Đặc biệt là Tư Phan! Hắn bắt đầu hối hận vì sao lại nói cho vị thiếu gia La Lâm sự tình này chứ!
Dẫn hắn cùng đi? Bắt không được ma thú chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà nếu sau khi lên núi vị thiếu gia này lại gặp việc gì ngoài ý muốn thì chính mình mới thật sự gặp xui xẻo!
"Các ngươi không cần phải phản đối." Đỗ Duy rất kiên quyết nói: "Không cần lo lắng tới an nguy của ta, đừng quên là bên người ta còn có một vị ma pháp sư thức lực xuất chúng nhé!"
Hắn đẩy Tác Nhĩ Tư Khắc Á đi ra.
Tác Nhĩ Tư Khắc Á có chút không muốn, mặc dù hắn không phải thực lực xuất chúng gì nhưng thân phận ma pháp sư lại là hàng thật giá thật a.
Tư Phan ánh mắt sáng ngời!
Ma pháp sư? Nếu có thể có một vị ma pháp sư bản lĩnh cao cường hiệp trợ thì nhiệm vụ lần này quả không thành vấn đề rồi!
Chỉ là... an nguy của vị tiểu thiếu gia này....