Jojo thấy mình hô hấp càng lúc càng dồn dập.
Mặc dù Jojo có là võ sỹ cấp tám nhưng dẫu sao cũng vừa mới bị thương nặng, tuy có thứ bảo bối như nước suối trẻ mãi không già để khôi phục thương thế nhưng nguyên khí của cơ thể lại không dễ dàng khôi phục như vậy.
Lúc này sắc trời đã tối hoàn toàn, trong khoảnh sơn lâm này bước chân càng trở nên bước thấp bước cao. Đường núi càng vào bên trong càng khó đi, Jojo đã cảm thấy thể lực của mình sắp đến cực hạn.
Còn Đỗ Duy tuy không phải là võ sỹ chính hiệu nhưng trải qua sự tôi luyện của thể thuật cơ bản trong tinh không đấu khí cùng với Đại Tuyết sơn thể thuật do Bạch Hà Sầu truyền thụ, thể phách hắn bất luận là về thể chất hay sức chịu đựng đều hơn xa người thường.
Lần mò trong đường núi, xem ra hắn lại nhẹ nhõm hơn Jojo chút xíu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Từ lúc hai người tiến vào đến giờ đã đi được một canh giờ rồi.
Hơn nữa hai người rõ ràng là ma pháp sư nhưng Đỗ Duy lại nằng nặc không cho Jojo sử dụng ma pháp phi hành hay là gia tăng tốc độ.
-Đừng có quên, bây giờ trong cơ thể ta còn có tinh linh ma pháp ấn kí! Lạc Tuyết hiện giờ chắc chắn đã "kinh ngạc" phát hiện ra có đến tám cái ma pháp ấn kí rồi! Thế nhưng cô cũng hiểu, trừ ta ra bảy cái ấn kí kia đều là chim thú thông thường! Mà Lạc Tuyết tuy bị chúng ta mê hoặc nhưng hắn vẫn còn một môn đặc kĩ, đó chính là có thể cảm ứng ba động của ma pháp nguyên tố trong không khí từ xa! Nếu như chúng ta dùng ma pháp để đi đường thì sẽ đồng nghĩa với việc lạy ông tôi ở bụi này! Dù sao chim thú tuy có đem theo ma lực thủy tinh chứa tinh linh ma pháp nhưng chúng lại không thể đi đường bằng ma pháp được! Một khi chúng ta thi triển ma pháp thì sẽ khiến cho Lạc Tuyết cảm ứng thấy ma pháp nguyên tố ba động, thế thì công sức từ nãy đến giờ sẽ đi tong cả!
Mắt thấy Jojo có vẻ không trụ nổi nữa, Đỗ Duy đưa tay ra đỡ lấy lưng Jojo, xốc lấy nách cô kéo về phía trước.
Cứ như thế một nửa trọng lượng của Jojo đã rơi lên người Đỗ Duy.
Jojo không khỏi mềm lòng, mượn chút ánh sáng của những vì sao lấp loáng qua tán cây kẽ lá liếc nhìn Đỗ Duy, chỉ thấy nét mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt toát lên một tia kiên định. Tuy hắn cũng thở dồn dập nhưng ánh mắt đó lại không có một chút dao động nào!
Dần dần Jojo không khỏi thấy lòng chao đảo, thiếu niên bước chân thất thểu bên người, khuôn mặt ấy vẫn cùng với khuôn mặt năm xưa trên đảo hoang ngoài biển, người thiếu niên đã nhường quả dại và thức ăn cho mình nhưng lại cố ý lạnh nhạt tránh sang một bên lén gặm rễ cây, hai khuôn mặt ấy dần dần hòa làm một trong mắt Jojo …..
-A!
Vừa mới thất thần Jojo đã kêu lên thảm thiết, thân hình ngã vào lòng Đỗ Duy. Đỗ Duy chau mày cúi đầu nhìn thấy giày của Jojo đã rách, nơi gót chân đã bị một cây gai trong bụi đâm rách một mảng.
Đỗ Duy hít sâu một hơi, để Jojo ngồi xuống, nâng gót chân cô lên nhìn kĩ mới cười nói:
- Không sao đâu, đó là "cây bụi răng cưa Freeman'. Tuy cứng một chút nhưng thứ này không độc, hơn nữa còn là đồ tốt kia đấy!
Hắn quay lại lấy dao găm cắt một cành từ bụi cây gai khi nãy đã đâm rách chân Jojo, cẩn thận tróc đi lớp gai cứng bên ngoài làm lộ ra bộ phận mềm mại bên trong đưa cho Jojo nói:
-Cắn một miếng đi, sau đó nhai một lúc. Thứ cây này có thể làm tỉnh táo, hơn nữa … nếu gặp lúc thiếu lương thực còn có thể dùng làm thức ăn chống đói.
Nhìn gót chân chảy máu đầm đìa của Jojo, Đỗ Duy thở dài lấy quần áo sạch trong nhẫn trữ đồ ra xé lấy vải băng bó cho cô một chút:
-Đáng tiếc, vết thương nhỏ thế này không nên lãng phí nước suối trẻ mãi không già quý báu. Chúng ta bây giờ cũng không thể thi triển quang minh trị liệu thuật để trị thương, cô cố chịu một lúc vậy.
Đỗ Duy nói rồi ngẩng đầu nhìn Jojo, phát hiện ra nét mặt Jojo hơi khác lạ, cứ nhìn chăm chăm vào mình, tuy trong bóng tối nhưng đôi con ngươi sáng rực của cô lại chân thiết đến lạ ….
-Ồ… a, tôi biết rồi.
Jojo sực tỉnh, tựa hồ có chút hoảng loạn.
Đỗ Duy khi nãy nhấc bàn chân Jojo, cảm nhận được những ngón tay của Đỗ Duy dịu dàng vuốt ve gót chân mình, Jojo thấy trái tim mình như muốn nảy ra khỏi lồng ngực!
May mà xung quanh tối om, chắc Đỗ Duy không thấy rõ biểu tình trên mặt mình ….