Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc nhắc về lễ trưởng thành, thần sắc của Gabri vẫn bình thản, nhưng khi nói đến "vị hôn thê" này, Gabri đã có vài phần mất tự nhiên, hắn tựa hồ cố ý liếc mắt nhìn huynh trưởng của mình, thay đổi chủ đề:
- Ta nghe nói, huynh đã giết một tên Thần Thánh kỵ sĩ, hơn nữa còn là đại kỵ sĩ trưởng.
Gabri nhìn sắc mặt của Đỗ Duy.
Đỗ Duy khẽ nhíu mày, sau đó mới cười nói:
- A, tin tức truyền đi nhanh vậy à?
Gabri thở dài, thoáng có chút lo lắng:
Huynh, ta biết tính của người, làm chuyện gì đều có đạo lý của mình. Cho nên mặc kệ huynh đã làm gì, ta đều sẽ đứng ở phía huynh… Nhưng huynh đừng quên, mẫu thân của chúng ta là một tín đồ thành kính của giáo hội. Biết được tin tức kia, mẫu thân rất buồn.
Đỗ Duy suy tư một lát, đột nhiên cười lạnh:
- Hừ, giáo sở của giáo hội ở Rowling bình nguyên đã chạy đến nói nhảm gì ở đấy?
- … Giáo sở ở Prescott hành tỉnh đã hành động trước khi ta rời đi, đã tới nhà một lần trên danh nghĩa là tặng ta vài món lễ vật, chúc mừng ta sắp tổ chức lễ trưởng thành, nhưng … khẳng định là đã cố ý đem một chút chuyện thông qua đám người hầu truyền tới tai mẫu thân.
Đỗ Duy hắc hắc cười lạnh:
- Những tên thần côn này luôn thích trò "ám chiêu".
Hắn liếc mắt nhìn đệ đệ:
- Ngươi đã làm thế nào?
Trong ánh mắt Gabri lộ ra một tia cương nghị:
- Còn có thể làm thế nào? Trước khi đi ta đã cho quản gia đem chặt đứt chân và đuổi cổ ra đường những tên người hầu nói láo với mẫu thân, sau đó nói cho mẫu thân biết, hoàng quyền cùng thần quyền cho tới bây giờ vẫn còn đấu tranh gay gắt, bây giờ nhà chúng ta đã gắn bó với hoàng thất, có một số việc không thể không làm. Còn về phần giáo hội của Prescott hành tỉnh… ta đã hạ lệnh giảm 50% thuế cống hiến tôn giáo, khiến cho bọn người kia không dám chạy đến đế đô mà cáo trạng.
Đỗ Duy cười cười, đối với sự trưởng thành của đệ đệ rất vừa lòng. Dù sao, tương lai muốn quản lý gia tộc Rowling cũng không thể là một con cừu ôn nhu, mà phải là một con sư tử có gan tiêu diệt tất cả những sự khiêu khích trên lãnh địa của mình!
- Được rồi, sau khi lễ trưởng thành của ngươi tổ chức, có hai kiện đại sự: một là chuyện gia đình, cho ngươi đám cưới với vị hôn thê của ngươi, chuyện thứ hai … chính là tiền đồ của ngươi. Dựa theo truyền thống xưa nay, người thừa kế gia tộc Rowling đều vào quân đội, ngươi có ý kiến gì không?
Hai huynh đệ ngồi trên lưng ngựa vừa đi vừa nói. Sau khi Đỗ Duy đưa ra vấn đề, Gabri cũng không lập tức trả lời, mà cúi đầu trầm mặc một hồi lâu, sau đó khi hắn ngẩng đầu lên, trên gương mặt thiếu niên tràn đầy vẻ chân thành:
- Ca ca, huynh hy vọng ta sẽ đi đâu?
Đỗ Duy sửng sốt, hắn nhìn người đệ đệ đã trưởng thành của mình, mỉm cười nói:
- Ngươi đã trưởng thành, không phải chuyện gì cũng là do ta an bài, ngươi hẳn là có chủ trương của bản thân. Ta chỉ có thể cho ngươi một ít ý kiến, cũng không có thể giúp ngươi quyết định gì cả.
Vừa nói, Đỗ Duy dừng ngựa, nhìn đệ đệ đang ngồi thẳng trên lưng ngựa một chút, đột nhiên cười cười rồi tiện tay cởi áo choàng của mình xuống mặc vào cho Gabri, ôn nhu nói:
- Đế đô dù sao cũng không phải như phương nam, buổi tối trời rất lạnh, ngươi mặc thêm cái này vào đi.
Gabri nhìn gương mặt của ca ca, hai huynh đệ tướng mạo có năm, sáu phần tương tự. Nhưng nếu so sánh thì trái lại, kẻ mới mười bốn tuổi như Gabri đã có chút phong phạm truyền thống của gia tộc Rowling là cường tráng. Hình dáng khuôn mặt cũng sắc sảo một chút, thậm chí mới gần mười lăm tuổi mà trên mặt đã có một ít lông tơ nhàn nhạt như một chòm râu mềm mại. Trái lại Đỗ Duy, trưởng tử của gia tộc Rowling, tựa hồ so sánh với đệ đệ của mình lại gầy hơn một chút, bả vai cũng không rộng như Gabri.
Từ điểm đó xem ra, sau khi Gabri lớn lên, chỉ sợ so với Đỗ Duy hay Raymond bá tước còn có phần hình tượng của một võ tướng đế quốc hơn.
Ngược lại Đỗ Duy, lại trông giống như một quan văn.
Sau khi nhìn vào hai mắt ca ca, Gabri không chút do dự đem áo choàng khoác vào. Đỗ Duy vừa lòng cười cười:
- Tốt lắm, nói đi, ngươi có ý kiến gì không! Ngươi cứ nói với ta trước, dù sao bây giờ ta cũng là người có chút địa vị, ngươi muốn làm gì ta sẽ để cho ngươi như ý nguyện.
- Ta muốn vào quân đội, muốn điều binh khiển tướng, cho dù khởi đầu có là quân cấp thấp đi nữa cũng được, giống như phụ thân năm đó vậy.
Thanh âm của Gabri rất kiên định:
- Ta không muốn trực tiếp vào trong Thống soái bộ làm việc như một văn chức quân nhân, như vậy thật không có ý nghĩa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Đi quân đội làm quân cấp thấp?
Đỗ Duy do dự một lát rồi không nói gì thêm nữa.
Hai huynh đệ đều bảo trì trầm mặc, nhưng Gabri lại ngẫu nhiên thỉnh thoảng lén đánh giá Đỗ Duy, nhìn ánh mắt Đỗ Duy đang biến hóa, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, không biết ca ca có thể duy trì quyết định của mình hay không.
Hắn lựa chọn như vậy thật ra cũng có nguyên nhân. Phụ thân của bọn họ, Raymond bá tước quá cố năm đó sau khi trưởng thành đã trực tiếp lấy thân phận bá tước gia nhập vào quân đội của đế quốc, mà không lựa chọn làm văn chức trong thống soái bộ, trực tiếp tiến vào quân đoàn Bạo Phong tại phương bắc, sau đó làm quân cấp thấp ba năm, từ từ thăng tiến, tiếp đó lên chức đội trưởng, sau ba năm nữa thì rốt cục đã được làm thống lĩnh quân.
Đương nhiên, tốc độ thăng quan như thế quả thật là nhanh như hỏa tiễn, dù sao thân phận của hắn cũng là người thừa kế của Rowling gia tộc. Có thể quyết định như vậy, đã xem như rất hiếm thấy trong các quý tộc đương thời, bởi vì đa số các nhà giàu có quý tộc đều sẽ không đem người thừa kế của mình mà đưa đến quân đội chịu khổ sở gian nan đi đầu, mà là đều lựa chọn một cái chức vị nào đó trong các ngành tại đế đô, sau đó từ từ xây dựng tư cách, khi tới độ tuổi nhất định sẽ lại được phái đến quân đội địa phương. Trực tiếp đảm nhận một chức vụ quân cao cấp, kiếm vài cái công trạng linh tinh như "trừ phiến loạn""duy trì trị an địa phương", sau đó có thể vinh quang mà quay lại đế đô, tại quân đội trở thành một vị tướng quân có quân hàm cấp bậc, hoặc là giữ một chức vụ không thấp trong thống soái bộ…
Đấy mới là con đường làm quan của đại bộ phận những kẻ thừa kế quý tộc, rất thuận lợi hơn nữa không phải chịu nhiều đau khổ.
Năm đó Raymond xem như là một trường hợp cá biệt, hắn cự tuyệt ở lại Thống soái bộ trong đế đô, mà chạy đến gia nhập vào một trong tứ đại quân đoàn chủ chiến của đế quốc có điều kiện gian khổ nhất, thủ hộ rừng rậm Băng Phong tại phương bắc - Bạo Phong quân đoàn. Mặc dù ba năm liền lên tới chức thống lĩnh quân cũng là do có lực ảnh hưởng của gia tộc nhưng hắn vẫn cắn răng chịu khổ khiến cho tất cả mọi người rất bội phục. Hơn nữa, Bạo Phong quân đoàn có thể xem là nơi gian khổ nhất đế quốc, hắn tự mình mang theo quân đội vào rừng rậm Băng Phong giao chiến cùng ma thú, cũng cùng những dong binh đoàn buôn lậu giao thủ, thụ thương rồi lập công… những công lao này chỉ xem như đem hạt muối giữa biển…
… nhưng hắn làm vậy đã quá đủ để mọi người kính nể đối với hắn. Tất cả đều cho rằng, thân là một người thừa kế võ huân gia tộc của đế quốc, mà có thể làm như vậy, đủ để thấy được sự vĩ đại của hắn, như vậy hẳn là hắn có thể quay về đế đô để hưởng phúc rồi.
Nhưng hắn vẫn không làm vậy!
Hắn lại chạy tới quân đoàn Tây bắc! Đảm nhiệm chức đoàn trưởng đoàn kỵ binh một năm, dẫn người tại tây bắc cùng với những tên mã phỉ hung tàn và người thảo nguyên chém giết một hồi!
Có thể nói, hai quân đoàn chủ chiến gian khổ nhất đế quốc, hắn đều đã trải qua. Đã từng nằm gai nếm mật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK