Lão già này rốt cuộc không hề keo kiệt, từ kho chứa vật của mình bắt đầu lấy ra vật dụng. Rất nhanh, ngay cạnh đầu rồng chỗ Đỗ Duy đứng, ầm một tiếng rung rinh cả sàn hiện lên một mảnh kim quang. Chính là thân thể bị tàn phá của rồng vàng xuất hiện!
Quả nhiên chính là Long nhị vương tử đáng thương!
Ngày trước tại pháo đài Watt, hắn là rồng vàng uy phong lẫm lẫm cầm trong tay trường thương tung hoành vô địch, mấy vạn đại quân hắn không để vào mắt. Nhưng giờ nằm ở đây, một cơ thể rồng khổng lồ giờ còn không tới một nữa. Cái đầu coi như còn nguyên, xương cổ thiếu vài chỗ, thân thể tan nát, khó thể tưởng tượng hình dáng hoàn chỉnh của hắn bằng vào cái xác này.
Thêm nữa, mười mấy cái vảy rồng phát tán ánh vàng, mỗi cái đều to hơn cái chậu rửa mặt.
Gandalf sau khi bỏ hết mọi thứ ra đã không còn để ý đến Đỗ Duy, ánh mắt đặt trên hai bộ xưng rồng trước mặt suy nghĩ khổ tâm.
Đỗ Duy biết vị .... lão pháp sư này đang suy nghĩ biện pháp tốt nhất để luyện chế hai bảo bối này, hắn cũng không dám quấy rầy. Chỉ là chính mình đi đến nhặt vài miếng vảy rồng lên quan sát cẩn thận.
Này đây chính là vảy rồng vàng! Thân thể cường tráng của rồng vàng gần như hoàn mỹ, về mặt phòng ngự vật lý thật sự là đứng đầu thiên hạ. Mặc dù vảy rồng là vật chết, không có khí rồng vàng gia tăng phòng ngự, nhưng mà độ cứng rắn đã vượt qua sắt thép nhiều lần. Càng khó có nữa là vảy rồng nhẹ hơn rất nhiều so với sắt.
Nếu có thể dùng chế tạo áo giáp ......
Nghĩ tới đây Đỗ Duy lập tức chạy nhanh lại nhặt hết lên. Thấy trên thi thể rồng vàng còn có rất nhiều, Đỗ Duy cũng không khách khí lấy ra dao găm cắt, nhưng dao găm bình thường nào có thể cắt được vảy rồng vàng? May mắn là trên người Đỗ Duy còn có thần kiếm Nguyệt Dạ Mỹ Nhân. Cầm thanh kiếm sắc bén vô song, Đỗ Duy cũng hao phí mất cả buổi đem toàn bộ vảy rồng trên thi thể rồng vàng đáng thương cắt xuống, kể cả mấy cái không hoàn chỉnh.
Mắt thấy Gandalf còn đang si ngốc giương mắt nhìn xương rồng trầm tư, Đỗ Duy cũng không quấy rầy hắn đem toàn bộ vảy rồng cất vào trong nhẫn chứa vật. Để Gandalf ngây dại tại đây, hắn bỏ ra ngoài trước.
Đỗ Duy sau đó liền cho Marde tìm thợ rèn và thợ thủ công tốt nhất trong phủ mang đến. Đỗ Duy đã tốn kém không ít khi mang mấy thợ thủ công này từ đế đô về. Mấy người này nguyên là thợ thủ công làm tại kinh đô do Zach nhỏ trực tiếp quản lý, khi Đỗ Duy đến tây bắc đã tính sẽ cần nhiều thợ rèn quân trang vũ khí, xây dựng thành lũy nên đem theo đám thợ tốt nhất cùng mình đến Tây Bắc.
Dưới tay Đỗ Duy mấy người này đều nhận được rất nhiều ưu đãi, mỗi người còn dẫn theo mười mấy đồ đệ. Được Đỗ Duy trả thù lao cao nhất trên toàn đại lục nên họ đối với hắn làm việc hết mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đỗ Duy trực tiếp lấy vài người rồi đưa cho họ một đống vảy rồng cười nói:
-Các ngươi xem cái này có thể chế ra vũ khí gì?
Một thợ rèn nghi hoặc cầm lấy một mảnh vảy rồng, hắn kinh ngac khi pháp hiện thấy thứ này nhìn qua lớn như vậy nhưng trọng lượng lại rất nhẹ. Gõ vài ba cái hắn nhíu mày nói:
-Thưa công tước, cái này không phải bằng sắt, xem ra có chút giống vảy ma thú mà chúng ta khi còn ở đế đô phụng mệnh chế tạo vũ khí... Lúc đó, nguyên liệu được cấp cũng rất giống cái này nhưng không to như vậy.
Đỗ Duy cười cười :
-Đúng không phải là sắt... ờ, là vảy ma thú ........ Ừ, cứ coi đúng là vảy ma thú đi.
Người thợ này cười khổ:
-Thưa ngài, lần trước loại vảy ma thú này khiến chúng ta tốn rất nhiêu tâm tư suy nghĩ biện pháp luyện chế. Lãng phí cũng rất nhiều cuối cùng tìm được một biện pháp. Chỉ sợ là biện pháp đó không biết có dùng được ở đây hay không .....
„Ngươi không cần nghĩ biện pháp luyện chế, ta muốn hỏi là nếu cho ngươi biện pháp có thể tùy ý luyện chế mấy cái này, ngươi có thể chế ra vài bộ áo giáp và vũ khí không?
Người thợ rèn này trầm ngâm một chút ròi nói:
-Như thế không khó. Nếu áo giáp mà nói, không ít tướng sĩ đầu lĩnh đều mặc loại Thiết Diệp Thức (lá sắt), loại giáp này đem từng phiến ráp lại. Mấy cái vảy này cũng như lá cây, to hơn chút thôi, chúng ta dùng chút biện pháp đánh lại một tý. Có điều, để phòng hộ cánh tay và bả vai... không biết thứ này có thể uốn lại đễ dàng không .... Thưa công tước, hiện tại chúng ta ko dám chắc, phải thử mới nói được.
Đỗ Duy gật đầu lấy ra ba phiến vảy rồng dưa cho mấy thợ thủ công này nghiên cứu cẩn thận.
Mấy vảy rồng này là nguyên liệu tốt nhất để chế áo giáp! Trân quý nhất chính là kim loại bình thường trời sinh đều có tính bài xích ma pháp, muốn gia trì thêm ma pháp đều cần thêm bí ngân bên trong làm cho giá cả trở nên qua mức đắt đỏ. Trong khi đó vảy rồng này đối với ma pháp không có tính bài trừ, sau khi chế tạo thành áo giáp có thể tùy ý gia trì ma pháp!
(Thế vảy rồng vàng với bí ngân cái nào quý hơn? – Biện dịch viên
Thế mà cũng hỏi, tất nhiên là vảy rồng rồi, vàng với bạc cái nào xịn hơn?- biên tập viên)
Nếu có thể chế tạo vài bộ cực phẩm áo giáp rồi gia trì thêm mấy thứ ma pháp lợi hại thì đến .... há há, thần khí so ra cũng không kém nhiều lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ còn phải đem cây thương gãy của Long vương tử tới cho đám thợ xem xem có thể sửa lại được không... mặc dù bị gãy một đoạn nhưng vốn độ cao của thương là dành cho Long vương tử lúc hóa thành người sử dụng, người thường dùng thương như vậy sẽ thành quá dài, bây giờ chặt đứt một đoạn, chiều dài lại vừa khớp cho người thường dùng!
Có điều Đỗ Duy không phải là không có phòng bị. Hắn phân phó cho thị vệ cao Raoen đích thân dẫn người giám sát mấy thợ thủ công này.
Tự mình khuếch trương quá nhanh, rất dễ có người nằm vùng. Bản thân là người chơi đùa với người khác, nếu bị người khác chơi lại thì sẽ rất mất mặt.
Xử lý hết mấy sự tình xong xuôi Đỗ Duy quay lại phòng thí nghiệm. Bên trong Gandalf đã đứng lên đi đi lại lại không ngừng quang bộ xương rồng dài thượt. Trong miệng thì thào tự nói phảng phất rất buồn rầu:
-Ôi ... không đủ làm hai bộ! Mặc kệ làm thế nào cũng lãng phí mất một phần .... Ôi... làm thế nào mới có biện pháp không để lãng phí loại đồ quý giá này ....
Đỗ Duy mắt thấy Gandalf đã không còn trầm tư nữa liền tiến tới cười nói:
-Thưa thầy, người nói cái gì vậy?
Gandalf liếc nhìn Đỗ Duy nói:
-Đây đều là nguyên liệu quý hiếm, nếu chỉ luyện một rồng xương tất nhiên sẽ thừa ra một ít. Như vậy lãng phí quá. Ta vừa rồi nghĩ chế rộng xương rồng này ra, nhưng chính là lại có chút khó xử. Không nói chuyện xương bất đồng có tính chất bài trừ lẫn nhau, nếu tùy tiện làm nó to ra khiến thể tích quá lớn không chừng ảnh hưởng đến thực lực chiến đấu. Còn nếu làm nhỏ lại thì cả hai đều quá nhỏ .... Dù sao quý nhất cũng là hai đầu rồng ta đều có đủ, mất cái nào cũng là phí của trời đó!
Đỗ Duy ngay cả mắt cũng không chớp, bỗng cười nói:
-Thầy ơi là thầy..... đầu óc ngưòi u tối quá! Đã không muốn lãng phí thì không bằng chế ra một rồng hai đầu đi?
-Hai... rồng hai đầu à?
Gandalf ngây dại một chút rồi ngay lập tức trong mắt ánh liên một tia tinh quang kêu to:
-Biện pháp tốt! Khéo! Khéo quá!