Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu nói như vậy,
Trong lòng Dereye đã có quyết định, nếu như Công tước Hoa Tulip yêu cầu chuyện kia… nàng quyết tâm hy sinh. Nàng cảm giác được mình có thể làm được việc này.
Mặc dù Hoàng thất cực kỳ nghiêm khắc trong việc giữ gìn trinh tiết trước hôn nhân. Nhưng đối với các đại gia tộc truyền thừa lâu đời thì cũng không thiếu những biện pháp kỳ quái để lừa bịp quá trình kiểm tra trinh tiết.
Được rồi, nếu như Đỗ Duy hắn muốn vậy, ta đã cho hắn…
Trong lúc Dereye đang suy nghĩ như vậy thì Đỗ Duy cũng chỉ cười. Nụ cười của hắn cho thấy dường như đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Dereye, nụ cười này làm cho Dereye mặt mày đỏ lên, nàng cuối đầu xuống.
- Yên tâm đi, Tiểu thư Dereye thân ái, ta không có hứng thú gì đối với thân thể ngươi. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, ta đã tìm ra được một cách có thể làm cho cả ngươi và ta đều an tâm.
Sau khi nghe Đỗ Duy nói với thái độ nghiêm túc, Dereye tạm thời vứt bỏ tạp niệm trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của Đỗ Duy.
Nàng thoáng yên tâm chính là cuối cùng Đỗ Duy cũng đứng lên rời khỏi giường. Dù sao nàng cũng đang lõa thể ngồi cùng một người đàn ông ở trên giường, để mặc cho ánh mắt của đối phương tùy ý thưởng thức thân thể mình thì trong lòng Dereye cảm thấy đầy sự khuất nhục cùng hổ thẹn và làm cho nàng không thể nào tập trung. Hơn nữa, vừa rồi Đỗ Duy ngồi sát bên người nàng, trong lúc ma trảo của hắn uy hiếp làm cho trong lòng Dereye lo lắng muốn chết thì làm gì còn tâm trí đâu mà hỏi thêm được điều gì!
Sau khi Đỗ Duy đứng lên, Dereye thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó nàng bắt đầu tập trung tinh thần cảnh giác:
- Ngươi cứ kêu ta an tâm, rốt cuộc là cách gì?
- Đầu tiên, tiểu thư Dereye, ngươi phải thừa nhận một điều: sở dĩ lần này gia tộc ngươi có thể đột nhiên trở nên giàu sang đều là vì sự tồn tại của ta. Đúng không? Đây là chính trị, sở dĩ Nhiếp chính vương vĩ đại của chúng ta đề bạt các người, có thể nói là vì có ta nên các người mới được như vậy.
Dereye im lặng.
Giọng nói của Đỗ Duy dần dần trở nên khinh thường:
- Cho nên nếu nói từ góc độ này, Tiểu thư Dereye, người đã làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Ngươi mơ mộng hão huyền có thể hoàn toàn lật đổ căn cơ của ta sao? Hừ, tiếc rằng ngươi chưa làm được. Bất kỳ một anh minh quân chủ nào cũng sẽ không dễ dàng che phép dưới trướng mình tồn tại chuyện có một dòng họ hoặc một cường thần giữ vai trò lớn nhất. Cho dù ngươi thành công lật đổ ta, Nhiếp chính vương cũng sẽ tiếp tục bồi dưỡng ra một đối thủ khác để kìm hãm các người. Hiểu không?
Dereye vẫn không nói lời nào, nhưng trong lòng nàng không thể không thừa nhận cái tên Công tước Hoa Tulip đáng ghê tởm này nói rất đúng.
Vậy thì chúng ta chuyển đề tài đi, hãy nói đến các người. Tiểu thư Dereye, ta vô tình mạo phạm gia tộc ngài, ở phía nam gia tộc ngài đã có lịch sử lâu đời, có căn cơ vững chắc, nhưng… trong mắt của ta, các người chỉ giống như một đám nhà giàu mới phất. Nói rõ hơn một chút, các ngươi chỉ là một gia tộc hạng hai, hoặc có thể xem như một gia tộc hạng hai vừa mới nổi. Ngươi hiểu ý của ta không? Mặc dù Nhiếp chính vương lựa chọn gia tộc các người, nhưng các ngươi thiếu đi cái căn cơ mà một gia tộc quyền quý thực sự phải có. Ngươi có biết cái gì là thực chất của một quý tộc? Giống như gia tộc Rowling, phụ thân ta, dưới quyền bá tước Raymond có vô số thuộc hạ cũ cùng chiến hữu cũ, trải rộng khắp cả quân đội Đế Quốc. Mặc dù ông đã qua đời, nhưng sức ảnh hưởng còn lưu lại vẫn như cũ, nó có thể mang đến cho gia tộc ta nhiều lợi ích. Hơn nữa, gia tộc Rowling vẫn còn một nhóm tinh anh… còn gia tộc các ngươi có cái gì? Trong mắt của ta thì chỉ giống như một đám địa chủ địa phương thô kệch mà thôi.
Dereye tức giận đến đỏ mặt, nhưng cũng không dám phản bác cái gì. Nàng sợ rằng nếu như mình phản bác lại mà chọc giận cái tên Đỗ Duy này, như vậy thì người chịu thiệt chính là mình.
Ta thấy ngươi bất mãn với những điều ta nói. Đỗ Duy cười cười. Nhưng Tiểu thư Dereye, theo ngươi một quý tộc chân chính sẽ để một tiểu cô nương như ngươi đi làm những việc mua danh cầu tiếng hay sao? Hừ, quyên tặng trang sức của bản thân để cứu giúp nạn dân bị thiên tai… thực là nực cười! Một quý tộc quyền quý chân chánh đều cho rằng đây là hành vi thiếu lễ phép. Hơn nữa, trong gia tộc của ngươi, ngoại trừ ngươi và ca ca ngươi Alpay ra, còn có mấy tên nhân tài? Một quý tộc chân chính đều có một nhóm thân tín có thể tập trung đoàn kết lại. Nhưng theo tư liệu của ta, ngay cả việc ca ca của ngươi thăng chức cũng một phần là nhờ ngươi, đúng không?
Ngoài ra một thế gia giàu có hạng nhất vẫn còn phải có một đặc điểm trọng yếu. Chính là cơ sở cường đại của nó. Thí dụ như gia tộc Rowling của ta, cho dù phụ thân Raymond của ta đã qua đời, nhưng mà trong gia tộc vẫn có một đám người kế tục và vẫn còn lực ảnh hưởng rộng khắp trong quân đội. Chỉ cần sau khi đệ đệ ta trưởng thành, hắn không phải là một tên phế vật thì sau này gia tộc Rowling rất dễ dàng trở thành trụ cột quốc gia. Còn gia tộc các người? Sự huy hoàng của các ngươi bây giờ là dựa vào cái gì? Chỉ là vận khí mà thôi. Tiểu thư Dereye thân ái, để ta phân tích cho ngài xem. Hiện giờ gia tộc nhà ngươi đang rất hưng thịnh, đáng tiếc trụ cột của các người chỉ có hai người. Một là ca ca của ngươi, Alpay, đoàn trưởng quân đoàn Cây Roi Của Lôi Thần của đế quốc. Người còn lại là ngươi, vương phi tương lai. Ngoài ra, các người không có người nào khác, không có mối quan hệ rộng rãi ở đế đô, thiếu hụt mối quan hệ hữu nghị thâm sâu với các quý tộc khác. Hoặc nói cách khác các người không có mối quan hệ lợi ích với những nhân vật trung tâm của giới quý tộc đế đô. Có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia, những điều này gia tộc các người đều không có. Theo như điều tra của ta, hình như người có thân phận cao quý nhất mà gia tộc các người có thể nhờ vả chính là vị công chúa đơn thuần bị ngươi lợi dụng, là công chúa Louis phải không? Đáng tiếc, Nhiếp chính vương rất yêu thương muội muội của mình, từ trước tới giờ hắn đều muốn đặt công chúa tránh xa chính trị.
Trong lòng Dereye càng trầm xuống. Mặc dù những lời này cực kỳ chói tai nhưng nàng cảm giác được những gì tên Công tước hoa Tulip nói đều rất có đạo lý.
- Cho nên, Tiểu thư Dereye, ngươi đã làm một chuyện hết sức ngu xuẩn.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Ngươi biết tại sao ta ở đế đô có nhiều người ủng hộ như vậy? Có nhiều quý tộc chân chính bằng lòng kết giao với ta? Bởi vì, mặc dù gia tộc hoa Tulip chỉ là một thế lực mới phát, nhưng xuất thân của ta là gia tộc Rowling. Từ điểm đó mà xem, những quý tộc chân chính hoặc những người quyền quý xem ta là "người mình". Bọn họ chấp nhận ta là một thành viên, hơn nữa ta có lãnh thổ, có binh quyền, có của cải… Cái người thì có cái gì? Hừ, lãnh thổ nhỏ bé tận phía nam, địa chủ nhỏ? Ah, đúng rồi, các người cũng có binh quyền. Nhưng ngươi đừng quên, ca ca ngươi chỉ là một quân đoàn trưởng mà thôi, còn toàn bộ thuộc quân đội về quốc gia. Còn quân đội của ta, là người của ta. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trên thực tế, khi mà Nhiếp chính vương nâng đỡ ca ca của ngươi lên, ta liền hiểu ý của hắn. Cũng có thể nói, trong lòng của ta và hắn đã ngầm hiểu, hiểu chưa? Đáng tiếc, các người không biết! Bọn ta hiểu rằng, Nhiếp chính vương đẩy một con cờ để kiềm chế ta, đây là một loại hành động chính trị rất bình thường. Mặc dù là kiềm chế nhưng nó không hề ảnh hưởng tới mối quan hệ tốt đẹp của ta và Nhiếp chính vương. Bởi vì ta và hắn cùng biết rằng, đây là quy tắc của trò chơi. Hơn nữa, nói một câu khó nghe, cho đến bây giờ ở trong lòng ta thì gia tộc các người vẫn không phải là đối thủ của ta. Ừm, so phân lượng, thật sự các người kém quá xa.
So sánh của cải? Ta là chủ nợ lớn nhất của đế quốc.
So sánh về người? Nực cười… Ta mà nhảy mũi hắt hơi thì đế quốc cũng rung rinh vài ngày.
So về binh quyền? Ta có thể tùy lúc điều động mấy vạn quân đội làm bất cứ chuyện gì. Còn ca ca ngươi, mặc dù là một quân đoàn trưởng, nhưng mà honey ơi. Căn cứ vào đế quốc quân pháp thì vào thời kỳ không chiến tranh, cho dù là một quân đoàn trưởng đi nữa, nếu điều động vượt quá năm nghìn người thì nhất định phải thông qua thống soái bộ, nếu không chính là phản nghịch!
Các ngươi căn bản không phải là đối thủ cùng cấp với ta. Chống lưng cho các ngươi chỉ có Nhiếp chính vương. Đáng tiếc! Cho dù như vậy, nếu ta thực sự muốn đối phó các người, ta có ít nhất mười biện pháp có thể làm cho toàn bộ gia tộc của các ngươi tan thành tro bụi.
Nhưng ta không có làm như vậy, cũng không phải vì ta sợ các người, mà bởi vì ta đang tuân thủ quy tắc trò chơi! Hiểu chưa? Tiểu thư Dereye đáng thương, đây là quy tắc! Các người là con cờ để kiềm chế ta, cho nên ta có một chút tôn trọng đối với các người. Đây là chính trị! Đây là quy tắc!
Nếu như lần này ngươi không làm những việc ngu ngốc, nói không chừng chúng ta còn có thể chung sống yên ổn vài chục năm, làm bộ cãi nhau ầm ĩ trong triều, làm cho Nhiếp chính vương yên tâm!
- Đỗ Duy, ngươi, rốt cục ngươi muốn nói cái gì?
Dereye nhịn không được nói
Ta muốn nói là Tiểu thư Dereye, trong mắt ta, hủy diệt các ngươi là một chuyện dễ dàng, nhưng bởi vì ta và Nhiếp chính vương đã ngầm hiểu với nhau, nên ta mới dễ dàng tha thứ cho chuyện các người làm. Lúc trước ngươi đã xúc phạm tới điểm mấu chốt của ta, ngươi biết đó là gì không? Là "Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm đến ta,
Nếu vậy thì sao?
- Ta liền diệt cả nhà ngươi!
Đỗ Duy lành lạnh nói một câu là cho Dereye từ nội tâm run rẩy. Nàng nhận ra rằng, tên Công tước này cũng không có nói mạnh miệng.
Rất may mắn cho ngươi, bây giờ là một thời điểm không bình thường. Đỗ Duy than thở, trong lòng bổ sung một một câu: Nếu như ta không phải vì muốn đối phó với đám tội dân đang sắp xâm lấn, ta nhất định liền thuận tay tiêu diệt cái đám chống đối chính trị với ta.
Bây giờ là thời kỳ không bình thường, cho nên ta không muốn làm cho hậu phương trở nên phức tạp, không muốn ảnh hưởng tới hữu nghị giữa ta và vị hôn phu của ngươi. Cho nên, ta quyết định tha mạng cho các người, nhưng nhất định ta phải đạt được một cái cam đoan rằng sau này các ngươi sẽ ngoan ngoãn nghe lời- cũng chính là cái ta định nói: chỗ yếu.
Đỗ Duy vừa nói vừa khom người xuống, đi tới trước mặt Dereye, vươn nhẹ một ngón ta, nhẹ nhàng chạm vào cằm của nàng rồi nâng nhẹ khuôn mặt của nàng lên. Hắn nhe rằng cười cười nói:
- Con người ta thích nhất là dùng biện pháp ít trực tiếp, ít tốn sức mà có hiệu quả. Hơn nữa, nó có thể làm cho ta vừa lòng. Mà đối phó với loại đối thủ như các ngươi, thậm chí ta không cần dùng quá nhiều sức lực đã có thể tìm ra nhược điểm của các người. Ngươi xem, nhược điểm của các ngươi rất rõ ràng, hơn nữa rất dễ bị nắm lấy...
Giọng nói của Dereye run rẩy:
- Ngươi, ngươi buông… Nàng cố gắng giơ tay lên gạt đi ngón tay của Đỗ Duy, đáng tiếc sau khi Đỗ Duy nắm lấy cằm thì nàng đã cảm thấy bủn rủn toàn thân, trong đôi mắt của Đỗ Duy dường như có một cảm giác áp bức, làm cho toàn thân nàng như đang trong hầm băng, ngay một chút sức lực cũng không còn.
Nhược điểm của các người chính là ngươi và ca ca của ngươi. Đỗ Duy khinh thường cười cười nói:
- Gia tộc các người hiện đang có thanh thế phô trương và vinh quang, nhưng tất cả cũng chỉ tập trung lên hai người các ngươi mà thôi. Một người là đế quốc quân đoàn trưởng, một người là vương phi tương lai. Hừ, tưởng tượng xem, nếu hai người ngã xuống, gia tộc huy hoàng của các người lấy ai làm trụ cột? Như vậy, trong vòng một tháng, các ngươi chỉ có chạy về phía nam làm một địa chủ nhỏ mà thôi!
Nói tới đây, cuối cùng Đỗ Duy cũng thả lỏng Dereye ra, nhưng lại dùng một tay kéo nàng dậy từ trên giường! Dereye hét lên kinh hãi, hay tay cố gắng vùng vẫy. Nhưng kế tiếp Đỗ Duy không có động tác gì quá đáng, chỉ là kéo nàng xuống đất. Sau đó hắn kéo chăn khỏi giường lộ ra một miếng ván phẳng cứng rắn.
Sau đó, Đỗ Duy từ từ lấy ra từ trong lồng ngực một tờ giấy.
Ngươi xem này, Tiểu thư Dereye, những thứ này là ta lục soát được từ trong xe ngựa của ngươi, là một ít thư tín. Ta không thể không công nhận, nàng viết chữ rất đẹp. Đỗ Duy cười ầm lên sau đó đưa ra một phong thư: Đây là phong thư nàng gửi một ít mênh lệnh hằng ngày cho quản sự của gia tộc đúng không? May là có phong thư này, ta mới có thể xem bút tích của nàng. Như vậy, bây giờ yêu cầu của ta hết sức đơn giản, chính là đem những lời ta nói viết lại thành một bức thư.Ta giữ bức thư này, xem như là bằng chứng để đảm bảo sau này.
Vừa nói, Đỗ Duy vừa nhét một cây bút lông ngỗng vào tay nàng. Sau đó trải lên trên ván một tờ giấy trắng.
- Tiểu thư Dereye, dựa theo lời ta nói mà viết, một chữ cũng không sai hiểu chưa?
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi cự tuyệt thì tin ta đi, kết quả sẽ thê thảm gấp bội phần. hơn nữa ta cũng sẽ tạm thời bỏ qua quan hệ tốt đẹp giữa ta và nhiếp chính vương, san bằng cả gia tộc của ngươi.
Dereye do dự một hồi, cuối cùng cũng cầm lấy cây bút lông ngỗng. Đỗ Duy lại đặt một lọ mực bên cạnh, trong lòng Dereye thở dài, thầm nghĩ: "Hắn bắt ta viết cái gì? Chẳng lẽ chỉ là một bức thư thề hết sức trung thành? Nếu không có chuyện gì, ta viết cũng được. Một bức thư mà thôi…"
Nghĩ tới đây, Dereye chấm mực, tập trung đưa bút ra, nàng nói:
- Nói đi, ngươi muốn ta viết cái gì?
Một bức thư, dĩ nhiên là dùng nét chữ của ngươi để viết. Ta lệnh cho ngươi chỉ cần viết là được, một chữ cũng không được sửa, hiểu chứ?
Đỗ Duy cười, trong mắt của hắn lộ ra một chút ác độc. Sau đó cất giọng, bắt đầu đọc cho nàng viết:
"
Anh thân ái,
Thấy chữ như thấy người.
Giờ phút này anh đang ở phương bắc xa xôi, là một quân đoàn trưởng cao quý của quân đoàn Cây Roi Lôi Thần, trấn giữ lãnh thổ ở phương bắc…
Dereye nghe tới đó trong lòng sửng sốt. Hóa ra là bức thư này hắn định giả phong cách mình để viết cho ca ca sao? Mặc dù trong lòng nàng mờ mịt, nhưng nàng vẫn phải viết tiếp.
Nàng chỉ nghe Đỗ Duy tiếp tục nói: "… Em đang ở đế đô, ít ngày nữa sẽ kết hôn, sẽ trở thành vương phi đế quốc. Chỉ tiếc là… Em và anh, hai người cách nhau quá xa, cũng không biết lúc em lấy chồng, anh có thể tới đây hay không? Nhớ lại lúc trước còn ở nhà, tình cảm anh em chúng ta rất tốt, anh chiếu cố cho em rất nhiều, thân như tay chân, chưa từng cách xa nhau quá mười ngày. Nhưng không ngờ rằng, hôm nay có danh lợi địa vị, anh lại phải đi tới phía bắc của đế quốc, còn em sắp được gả vào Hoàng cung…
Dereye viết tới đây, trong lòng nàng cũng không khỏi thở dài. Lúc còn ở gia tộc tình cảm của mình với ca ca Alpay là tốt nhất. Cho nên lúc tranh đoạt người thừa kế gia tộc, chính mình cũng đã dốc hết sức sức ủng hộ anh ấy. Trong gia tộc, nàng cũng chỉ có thể thổ lộ cảm xúc của bản thân với một người, chính là Alpay. Giờ phút này, ca ca đang trấn giữ phương bắc, cầm giữ binh quyền, còn bản thân mình sắp gia nhập hoàng gia. Như vậy sau này cơ hội huynh muội gặp mặt chỉ sợ là càng ít đi. Nghĩ tới đây, lòng nàng cũng không khỏi sinh ra vài phần cảm thán.
Đỗ Duy im lặng đợi nàng viết xong. Sau đó đứng phía sau nàng nhìn thoáng qua bức thư, thấy không hề có sai sót. Đỗ Duy trên mặt hiện ra một nục cười hiểm ác, sau đó ho khan một tiếng tiếp tục nói:
"Những ngày gần đây, trong lòng em cứ vương vấn, hình ảnh và nụ cười của Alpay ca ca thân ái. Cách xa anh mỗi đêm, mỗi khắc đều như một con dao sắc bén đâm vào tim em. Buổi tối, chỉ cần em nhắm mắt lại liền thấy vô số hình bóng của anh, nụ cười hấp dẫn của anh, ánh mắt rạng ngời của anh, bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng của anh, cánh tay lực lưỡng và bộ bộ ngực ấm áp của anh. Em mơ vô số lần, lúc chúng ta còn ở chung một chỗ, anh ôm em vào lòng, vuốt ve cơ thể em. Những ngón tay linh hoạt của anh dễ dàng làm em cảm thấy niềm hoan lạc…
Á!! Sau khi nghe được câu cuối, Dereye hét lên một tiếng thất thanh. Nàng cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa. Cây bút trong tay run lên, một giọt mực đậm rơi trên giấy. Dereye mặt mày hoảng sợ, bỗng nhiên quay lại chăm chú nhìn Đỗ Duy, gương mặt phẫn nộ:
- Ngươi! Ngươi quá hèn hạ! Đỗ Duy, làm sao ngươi lại có thể ác độc như thế! Ngươi, ngươi!!
Đỗ Duy sắc mặt lạnh lùng bình tĩnh nhìn Dereye:
- Ta làm sao? Tiểu thư Dereye?
- Ngươi làm sao có thể bắt ta viết một bức thư ghê tởm và độc ác như thế!
Dereye chỉ cảm thấy đầu như bị đập, kêu lên:
- Viết như vậy sau này ta còn có thể làm người sao?
- Chỉ cần ngươi nghe lời, bức thư này sẽ không có người thứ 3 biết.
Đỗ Duy cười nhạt:
- Bây giờ ngươi nên tiếp tục viết đi.
Dereye chỉ cảm thấy như mình bị một con độc xà cắn trúng, chất độc thấm vào trong tận xương tủy, trong lòng nàng cảm giác tuyệt vọng.
Nàng cũng hiểu sau khi viết một bức thư như vậy là đã đeo vào đầu một cái gông. Mà sợi dây của cái gông đó lại nằm trên tay tên công tước hoa Tulip này.
Ông trời… Nghĩ lại nội dung của bức thư này, Dereye cảm giác dường như có một cái gì đó vô cùng nhục nhã và dơ bẩn.
- Không cần giả bộ ngây thơ thuần khiết.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Tiểu thư Dereye, ngươi là một quý tộc, mặc dù ta tin tưởng nàng cùng anh trai không có tình ý gì, nhưng trong giới quý tộc, chuyện này cũng không phải là không có.
Chính xác, những gì Đỗ Duy nói chính xác là sự thật.
Chuyện bên trong tầng lớp quý tộc luôn dơ bẩn, đủ loại dâm loạn dèm pha đều bị cái vẻ đẹp đẽ bên ngoài che dấu. Cho nên loại chuyện như thế này không phải là hiếm.
Dereye âm thanh run rẩy:
- Ta… ta không thể viết như vậy!
- Vậy thì chết!
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Bây giờ ta có thể thỏa mãn tâm nguyện của ngươi. Ngươi sẽ chết rất thê thảm, hơn nữa khi chết không hề còn chút tôn nghiêm nào. Ta sẽ làm như những gì ta nói với ngươi hôm nay, ta sẽ làm cho ngươi chết rất khó coi. Không hề có tôn nghiêm! Sau đó ta sẽ nhanh chóng giải quyết gia tộc ngươi cùng với ca ca của ngươi.
- Ngươi là tên hèn hạ nhất mà ta đã từng thấy!
Dereye thống khổ la lên.
- Hèn hạ?
Đỗ Duy cất tiếng cười to:
- Ngươi không xứng đáng dùng từ ngữ này để chửi ta! Là ngươi đã xúc phạm đến ta trước! Ngươi tới đây để cố hại ta, làm ta tan cửa nát nhà, phả hủy căn cơ của ta! Hừ, ngươi… là đồ ngu, ngươi có thể hại ta? Còn ta hại ngươi là hèn hạ! Ngươi nghe ta nói đây! Trong mắt của ta, địch nhân là địch nhân. Con mẹ nó, ta mặc kệ địch nhân của ta là đàn ông hay đàn bá, là xấu hay là đẹp, ta chỉ dùng một phương pháp ác độc nhất, hữu hiệu nhất để đối phó ngươi! Hèn hạ? Đó là do ngươi tự chuốc lấy. Ngươi xứng đáng bị như vậy! Ai kêu ngươi tính kế hại ta trước?
Vừa nói, Đỗ Duy vừa đi tới sau lưng nàng, ôm đầu nàng kéo lên. Nàng bị lôi kéo, nhịn đau không được liền ngửa người lên. Tư thế này làm cho bộ ngực của nàng hoàn toàn nhô ra phía trước, nhưng Đỗ Duy hoàn toàn không thèm để mắt tới.
- Viết xong bức thư này.
Âm thanh của Đỗ Duy lãnh khốc nói:
- Sau đó ngươi có thể rời khỏi nơi này, trở về đế đô làm vương phi của ngươi, hưởng thục cuộc sống gấm vốc lụa là, thâm chí có khi cả đời ngươi cũng sẽ không gặp lại ta. Chỉ cần ngươi nghe lời, không làm chuyện gì khiến ta tức giận, như vậy sau này chúng ta sống yên ổn không lo nghĩ! Bây giờ, ngươi có nghe rõ lời của ta nói không?
Dereye không nói gì, thân thể của nàng chỉ run rẩy, mỗi một tấc da thịt đều run bần bật
Kiên nhẫn của ta có hạn. Tay Đỗ Duy đã đặt lên trên vai của nàng. Nếu như bây giờ ngươi không viết, ta sẽ thưởng thức ngươi. Sau đó… hơn mười bộ hạ bên ngoài của ta đều muốn như vậy. Rồi ta sẽ lựa chọn một người cho ngươi mang thai. Ngươi lựa chọn đi!
Cuối cùng, Dereye cũng khóc, nước mắt nàng không ngừng chảy xuống. nước mắt nước mũi chảy ra, thê lương kêu:
- Ta viết! Ta viết! Ngươi nói cái gì ta cũng viết!
- Rất tốt, như vậy mới là một cô nương ngoan ngoãn.
Đỗ Duy buông lỏng nàng ra, vuốt ve đầu nàng giống như trấn an thú cưng.
Sau một lúc, một bức thư tràn ngập mùi vị dâm ô đã viết xong. Nội dung bức thư của nàng có thể nói là cực kỳ hấp dẫn, trong đó cảm xúc nóng bỏng, cay cay đều có đủ, cực kỳ đặc sắc! Hơn nữa, một khi bị lộ có thể sẽ trở thành một màn dèm pha lớn nhất của cả đế quốc trong vài chục năm tới!
Đế quốc vương phi có gian tình với anh trai nàng, một vị quân đòan trưởng!!
Nét chữ bức thư này không thể nghi ngờ chính là nét chữ của tự tay vương phi viết. Hơn nữa, chữ kí cũng là của chính tay tiểu thư Dereye ký… Tất cả đều là thật, tuyệt không giả tạo! (Sau khi bị bắt, con dấu mà Dereye mang theo cũng rơi vào tay Đỗ Duy)
Dereye đần ra, nàng chỉ cảm thấy sau khi viết xong câu cuối cùng, linh hồn đã rời khỏi thần thể. Nàng đã hoàn toàn bị Đỗ Duy đánh gục, hoàn toàn bị khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của Đỗ Duy.
Thậm chí sau khi viết xong bức thư, nàng cũng không biết Đỗ Duy cầm thư rời đi lúc nào.
Sau đó, nàng không ngừng khóc cả buổi tối, rồi tới sáng, nàng vẫn ngồi ngẩn người ra như vậy.
Không thể nghi ngờ, bức thư này chính là gông xiềng trên đầu mình. Có thể tưởng tượng nếu bức thư như vậy bị công bố ra… thì cho dù mình trở thành vương phi cũng sẽ loại việc làm bẩn danh dự hoàng gia này mà bị xử tử ngay lập tức.
Còn ca ca của mình, cho dù là đế quốc quân đoàn trưởng đi nữa, nhưng làm sao có thể chịu được chuyện như vậy. Chỉ sợ sẽ lập tức bị cắt chức! Đã không có một vương phi như nàng, cũng không còn một quân đoàn trưởng ca ca, gia tộc mình còn có căn cơ gì để có thể sống yên ổn?
Hắn… hắn quả thật là một con rắn độc… Thân mình Dereye run rẩy, khẽ lắc mạnh đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK