Bản thân hắn "lăng nhục" vương phi tương lai của y, tiểu thư Daisy, tìm chồng cho công chúa Louise... y đều biết rồi ư?
Nhưng sau đó, câu nói của Thần hoàng tử lại làm cho tim Đỗ Duy trở lại trong người.
Vị điện hạ này hờ hững cười nói:
- Ta biết Daisy vì gia tộc của nàng, ở Tây Bắc làm một số việc... nhưng, ngươi trừng phạt nhẹ cũng được, dù gì nàng cũng là vương phi tương lai của ta. Ngươi một mực muốn giam giữ nàng, ha ha, nể mặt ta, thả nàng ấy về đi.
Đỗ Duy thở phào một hơi.
Xem ra Thần hoàng tử biết không nhiều. Chỉ biết là Daisy ở Tây Bắc làm một số việc, bị mình bắt lại... Dù gì lúc đầu, Ron Patton dẫn người giết sạch hộ vệ đi theo Daisy, việc lớn như thế, tin tức bị lộ cũng khó tránh.
Với lại, theo lời Thần hoàng tử nói... ít nhất Đỗ Duy có thể khẳng định, đối với Thần hoàng tử mà nói, Daisy chẳng qua chỉ là một vương phi tương lai, một người đàn bà thôi.
Với sự anh minh của Thần hoàng tử, trong lòng hắn, bản thân (Đỗ Duy) còn quan trọng hơn một người đàn bà nhiều. Cho nên ngữ khí của hắn xem ra không hề có ý trách cứ, ngược lại còn là loại giọng điệu ôn hòa và điều đình.
- Điện hạ người nói đùa rồi.
Đỗ Duy lập tức nét mặt thản nhiên, cười nhẹ:
- Tiểu thư Daisy tuy là "tinh nghịch" một tí, nhưng thần là bề tôi, làm sao dám giam cầm vương phi tương lai. Chỉ là bởi vì thân thể hai vị tiểu thư hơi yếu một tí, mảnh đất Tây Bắc lạnh lẽo khổ cực a. Mấy ngày trước thân thể hai người có chút không ổn, mới trì hoãn hành trình. Người yên tâm. Trong vòng vài ngày, hai người sẽ an toàn tới đế đô. Thần sẽ phái người nghiêm mật hộ vệ sự an toàn của hai vị tiểu thư. Điện hạ không cần lo lắng.
- Vậy thì tốt.
Thần hoàng tử hờ hững cười:
- Ừ, ngươi đi đi.
Nhìn Đỗ Duy đi ra, nụ cười trên mặt Thần hoàng tử mới từ từ biến thành cười khổ, sờ sờ cằm, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Ài... hay cho một tên Đỗ Duy. Ta tuy rằng rất hâm mộ ngươi, nhưng gan của ngươi cũng hơi lớn đó. Ài, tuy rằng Daisy đó chỉ là một người đàn bà hôn nhân chính trị, nhưng dù sao trên thân phận vẫn là vợ chưa cưới của ta, ngươi nói cầm tù thì cầm tù. Cả gan làm việc này, có hơi quá đáng đó. Nếu lâu lâu không trị ngươi, e rằng về sau ngươi càng lúc càng không được rồi.
Hắn xoay người, tay gõ gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, thấp giọng nói:
- Đỗ Duy à Đỗ Duy, muốn điều khiển nhân tài như ngươi, thật là không phải là một chuyện đơn giản nha.
Khi Đỗ Duy ra khỏi thư phòng của Thần hoàng tử, bị con gió đêm thổi qua, cơ thể lập tức phát lạnh. Lúc này mới biết mồ hôi lạnh đã thấm đẫm quần áo.
Vừa rồi thật sự là "báo động giả" a.
Nếu như để Thần hoàng tử biết bản thân từng lột truồng vợ chưa cưới của y, giam trong ngục, bản thân còn từng cùng ả "thân mật" tiếp xúc... thì dù y có độ lượng cỡ nào, dù không quan tâm đến người đàn bà đó thế nào, thân là đàn ông, cũng khó mà nhịn được loại việc này.
Với lại, tìm chồng cho em gái y, dùng trò này để ám toán em gái y... e rằng trên thế giới này bất kỳ người làm anh nào cũng không cho phép người khác ám toán em gái mình như vậy.
Mang theo tâm trạng này, Đỗ Duy tới tẩm cung của lão hoàng đế. Ở bên ngoài cung điện đã thấy hai vị ma pháp sư cung đình mặc áo đỏ đang bảo vệ ở đây.
- Công tước hoa Tulip.
Hai vị ma pháp sư cung đình tính ra vẫn còn khách khí với Đỗ Duy, chẳng qua ngữ khí vẫn lạnh băng băng.
- Ta cần vào trong cho "y" uống thuốc. Đỗ Duy làm động tác bỏ qua, lạnh nhạt nói:
Nếu như hai người không yên tâm, thì theo ta vào trong, đứng bên cạnh xem là được.
Hai người nhìn nhau, đều có chút do dự. Dù sao bọn họ cũng là ma pháp sư, biết quy củ của ma pháp sư: Khi một ma pháp sư đang làm một số ma pháp dược tề bí ẩn, tuyệt đối không thích có ma pháp sư khác ở bên cạnh xem. Bởi vì phần lớn ma pháp sư đều rất coi trọng bí phương và mật pháp của mình, tuyệt đối không cho phép người khác học lén.
Hai người lưỡng lự một chút. Một người nói:
- Đại nhân, mời vào trong, chúng tôi... lát nữa mới vào... Ừm, không biết đại nhân cần cần bao nhiêu thời gian?
- Không nhiều.
Đỗ Duy cười nhẹ:
- Vài phút là đủ rồi.
Nói rồi hắn nghênh ngang đi vào trong cung điện.
Trong cung điện rộng lớn như vậy, có vài cây nến đang cháy. Grooms vẫn như vậy, mặc bộ đồ hoa lệ và quý phái, đứng trước gương. Khi Đỗ Duy đi vào, ánh mắt người thợ may này có chút bi thương.
Thậm chí, sau khi Đỗ Duy đi tới sau lưng, hắn thấy rõ ràng nhưng không nói lời nào, chỉ nhìn bản thân trong gương.
- Ngươi đang nghĩ gì?
Đỗ Duy thấp giọng hỏi.
- Tôi đang nghĩ... nếu như ta sinh ra không có bộ mặt này thì tốt rồi. Như vậy, khi tìm người thế thân, sẽ không chọn trúng ta.
Giọng nói Grooms rất thấp. Đỗ Duy nhìn thấy ánh mắt hắn có chút hoảng sợ và tuyệt vọng.
Cuối cùng, hắn quay người lại, khó khăn cười với Đỗ Duy:
- Đại nhân... tới, tới lúc rồi sao?
- Đúng vậy.
Đỗ Duy gật đầu.
Đột nhiên, Đỗ Duy thò tay ra, vỗ lên vai Grooms một cái, sau đó ngón tay nhẹ nhàng gẩy, vô thanh vô tức, một quầng sáng trong suốt màu hoàng hôn bao lấy hai người vào trong.
- Groom, bây giờ thời gian gấp rút, ngươi chỉ cần nghe lời ta, không được hỏi. Chúng ta chỉ có ít thời gian. Bây giờ ta dùng một cái ma pháp, đừng lo lời của ta bị người khác nghe. Thời gian chỉ đủ để ta nói một lần, ngươi nghe hiểu, chỉ cần gật đầu là được rồi.
Grooms ngẩn người một hồi, liền nhanh chóng gật đầu.
- Theo kế hoạch của chúng ta, đêm nay ngươi chắc chắn sẽ chết, sau khi ngươi chết, bọn họ sẽ mang thi thể của ngươi tới một nơi vắng vẻ chôn cất.
Nói rồi, Đỗ Duy lấy từ trong lòng ra một bình màu xanh ngọc:
- Đây là một bình thuốc do ta phối chế, ngươi bây giờ uống đi. Bình thuốc này có thể làm cho ngươi tiến vào trạng thái chết giả, làm ngươi giống như ngủ say, thân thể tiến vào trạng thái ngủ đông... Nhưng hiệu quả ta vẫn chưa thí nghiệm qua, ta thậm chí không biết nó có thể giúp ngươi kéo dài bao lâu. Ngươi nhớ kỹ. Lát nữa người nhét viên thuốc ở bên trong này vào kẽ răng của ngươi. Khi họ giết ngươi, ngươi vào lúc cuối cùng lẳng lặng nuốt nó xuống... Sau đó... có lẽ giữ được mạng của ngươi.
Sắc mặt Grooms thay đổi lớn. Nhưng ánh mắt nghiêm túc của Đỗ Duy làm hắn không dám mở miệng.
- Ngươi nghe đây, ta không thể bảo đảm hiệu quả viên thuốc này kéo dài bao lâu. Có lẽ là sau khi ngươi bị cho là thi thể đem chôn, có thể vì thế mà bị chôn sống. Nhưng ta không thể nghe ngóng được ngươi bị chôn nơi nào. Cho nên, ta chỉ có thể để lại trên người ngươi một cái ma pháp ấn ký... một cái ma pháp ấn ký xảo diệu. Cái ma pháp ấn ký này một ngày sau mới có phản ứng. Nhưng trước lúc đó, ngay cả ta cũng không tìm được ngươi ở đâu. Cho nên, người bên ngoài có thể là ma pháp sư cung đình, ma pháp ấn ký sẽ bị họ cảm giác được. Cho nên... ý của ta là, thuốc ta cho ngươi uống, ta không xác định được nó có thể làm ngươi giả chết một ngày không. Nếu như trong vòng một ngày ngươi tỉnh lại trước, mà ma pháp ấn ký trên người ngươi lại không thể làm ta cảm ứng được, ta tìm không được ngươi... Vậy thì ngươi thật sự bị chôn sống rồi. Nhưng mặc kệ thế nào, đây là cơ hội sống sót duy nhất của ngươi. Ngươi hiểu chưa? Hiểu rồi thì gật đầu.
Nhìn thấy Grooms vội vã gật đầu, Đỗ Duy mới mở nắp bình, đem bỏ viên thuốc vào miệng Grooms, để hắn cẩn thận nhét vào kẽ răng.
Toàn thân Grooms run như cầy sấy. Có thể hiểu được. Khi một người cho rằng mình chết chắc rồi, đột nhiên lại có cơ hội sống sót, sự dao động của tâm trạng không nói cũng biết.
Cuối cùng, từ cuống họng thợ may thoát ra vài chữ khó hiểu, xem ra, hắn rất kích động, giọng nói run rẩy, giống như muốn khóc tới nơi:
- Tại... tại sao vậy, đại nhân!
Sắc mặt Đỗ Duy chợt hiện lên vẻ phức tạp, ánh mắt không nhìn Grooms mà lại nhìn trần nhà, thở dài nói:
- Có người nói ta không phải là một lãnh tụ tốt... ta nghĩ hai ngày mới hiểu...
Hắn cười:
- Ta thật sự không phải là một lãnh tụ tốt!
Sau đó, hắn lại hung ác nhìn chằm chằm Grooms:
- Được rồi. Không phí lời nữa. Tranh thủ trước khi ta thay đổi chủ ý, thu nước mắt của ngươi lại. Nếu không sẽ làm cho người bên ngoài đi vào nhìn ra sơ hở.
Grooms "chết" rất yên bình.
Hai ma pháp sư cung đình cứ như thế báo với Thần hoàng tử.
Bọn họ sau khi chờ ở ngoài cung điện một hồi, khi đi vào trong cung điện, tất cả không có gì khác thường. Đỗ Duy đứng ở chỗ đó, mà kẻ đang hấp hối đó thì khuôn mặt đầy tuyệt vọng.
Sau đó, hai tên ma pháp sư lấy ra một bình độc dược, đưa cho Grooms uống.
Nhưng tiết mục xen ngang duy nhất là: vốn hai người chuẩn bị dùng ma pháp đem "thi thể" của Grooms tiêu hủy ngay tại hiện trường, nhưng Đỗ Duy đã ngăn cản hành vi này.
Giải thích của hắn là: Bởi vì Grooms trước đó đã uống thuốc làm già nhanh do Đỗ Duy phối chế, làm cho thân thể của hắn lưu lại một ít dược tề ma pháp kỳ quái, không thể lại dùng dược tề ma pháp khác làm tan thi thể được. Nếu không, có thể sẽ trung hòa, tạo ra một thứ đáng sợ. Thứ này nếu ở trong cung điện phát tán ra ngoài qua không khí, sẽ tạo ra nguy hiểm, v.v...
Dù sao thực lực ma pháp của Đỗ Duy như vậy. Hắn đã nói, người khác cũng không dễ hoài nghi.
Nhưng, hai ma pháp sư cung đình tuy rằng bỏ qua việc tiêu hủy thi thể của Grooms, nhưng vẫn làm một việc để "bảo hiểm": bọn họ chính tay cắt đứt cổ họng, khí quản của xác chết này.
Như vậy mới chắc chắn 100% là tên này thật sự chết rồi.
Đỗ Duy nhìn thấy nhưng không hề thay đổi sắc mặt tí nào. Cắt thì cắt đi, chỉ cần sau ba ngày, khi mình tìm được, hắn vẫn chưa tỉnh lại, vậy thì Grooms trong trạng thái chết giả, khí quả dù có bị cắt đứt, Đỗ Duy cũng có cách để trị liệu giúp hắn.
Vì muốn người khác không hoài nghi, Đỗ Duy không hề hỏi xem thi thể của Grooms được chôn ở đâu.
May mắn là, trên đại lục Roland không hề có thói quen thiêu xác, bởi vì "thiêu" trên đại lục Roland được xem như một biện pháp cực đoan: chỉ có yêu quái và dị đoan tà ác mới bị thiêu chết.
Phần lớn mọi người, ít nhất cũng tôn trọng người chết, cũng không thiêu xác người chết.
Đương nhiên, nếu mấy tên này thiêu xác Grooms thì Đỗ Duy cũng bó tay, ít nhất hắn cũng đã tận lực rồi.
Đúng như hắn nói, Đỗ Duy đích xác vẫn không được coi là một người lãnh tụ lãnh khốc vô tình thật sự... một nơi nào đó trong lòng hắn vẫn có sự mềm lòng. Một cái gì đó mà cần phải hoàn toàn triệt bỏ, hắn vẫn giữ lại một ít.
Không có ai biết, vị "hoàng đế bệ hạ" tối hôm đó tham gia buổi tiệc "lễ Khánh Phong" ngay tối hôm đó đã bị giết chết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhưng "lễ Khánh Phong" hôm đó duy trì đến nửa đêm, mà khi nửa đêm, cả đế đô đều sáng rực pháo hoa do công tước hoa Tulip phát minh.
Lễ hội thâu đêm thế này khiến cho đường xá sáng sớm hôm sau yên lặng như tờ.
Ngay cả nơi báo danh tham gia thi đấu của Hiệp Hội kỵ sĩ vốn ồn ào cũng vì mọi người đêm trước ăn mừng quá khuya mà hôm sau vắng lặng hơn nhiều.
Nhưng, công tước hoa Tulip của chúng ta, mới sáng sớm đã cưỡi ngựa tới tổng bộ Hiệp Hội kỵ sĩ.
Sau khi binh sĩ dưới trướng ra sức gõ cửa đến hơn nửa giờ, kỵ sĩ Deron đang mặc áo ngủ, mắt lim dim ngái ngủ mới mở cái cửa gỗ vừa dày vừa nặng, nhìn thấy bên ngoài hóa ra là Đỗ Duy, liền giật mình ngây ngốc ra.
- Trời ơi.
Deron kêu toáng lên.
- Công tước, sớm như vậy ngài có việc gì? Ta nghe nói tối qua ngài tham gia yến hội trong cung đình, không lẽ ngài vui vẻ đến cả đêm không ngủ, sau đó chạy tới mời ta ăn sáng sao?
Đỗ Duy xua tay, cười mỉm:
- Bạn của ta, mời ngươi ăn cơm đương nhiên không có vấn đề gì. Nhưng trước hết, ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc.
- Ách?
Deron chớp chớp mắt.
Đỗ Duy cuối cùng đưa tay ra, xòe 5 ngón tay, trong lòng bàn tay là một huy chương kỵ sĩ… Deron nuốt nước bọt, đây chính là huy chương kỵ sĩ do chính tay hắn "phong tặng" cho Đỗ Duy tối hôm trước.
- Sao vậy? Công tước? Chẳng lẽ huy chương này có vấn đề?
- Không, không, không.
Đỗ Duy cười ha ha.
Deron các hạ. Ta, Đỗ Duy – Rowling – Rudolph năm nay 18 tuổi, kỵ sĩ cửu cấp đại lục, báo danh tham gia thi đấu "Thiên hạ đệ nhất".
Deron đực mặt ra, nhìn chằm chằm Đỗ Duy:
- Ngài… ngài báo danh thi đấu?
Nhìn cái miệng mở to đến nỗi có thể nhét hai quả trứng gà vào của ngài hội trưởng, Đỗ Duy cười to, ôm vai Deron, sau đó đẩy hắn ra:
- Được rồi. Bạn của ta. Mau vào trong đánh răng súc miệng đi. Ta dẫn ngài đi ăn sáng… Sau đó, ta có một kế hoạch tốt để phát tài lớn, ta nghĩ ngài nhất định có hứng thú!
- Phát tài?
Mắt Deron lập tức sáng rỡ:
- Phát tài lớn? Ách, có thể lớn cỡ nào?
- Rất lớn, rất lớn…
Bộ dáng Đỗ Duy cười rất âm hiểm.