Giờ phút này sắc mặt y vô cùng lạnh lùng, trong đôi mắt xám như tro, một tay cầm lấy bát canh thịt bò, tay kia cầm cái bình thủy tinh tinh xảo, trong bình đựng một loại rượu ngon màu đỏ tươi.
Rosetta ngồi ở đó, miệng nhồm nhoàm ăn thịt uống rượu.
- Thế nào?
Đỗ Duy nở một nụ cười lạnh lùng.
Động tác của Rosetta như cứng lại một lúc, y ngẩng đầu lên, ánh mắt tựa hồ ảm đạm không chút ánh sáng. Do dự một lát y mới chậm rãi gật đầu:
- Rất tốt.
- Đây là thịt bò thượng hạng do đầu bếp của ta đem từ đế đô tới, giá trị của nó thậm chí vượt qua một gã quý tộc cấp thấp! Còn cái bình rượu trong tay ngươi cũng có giá hơn một vạn kim tệ!
Đỗ Duy cười nhạt:
- Ngươi xem xem, Rosetta, ta có thể cho ngươi thưởng thức tư vị mỹ diệu nhất, hưởng thụ cao quý nhất trên thế giới này… Đương nhiên, nếu bây giờ ngươi muốn nữ nhân ta cũng có thể tìm tới một người cho ngươi.
Ánh mắt Rosetta hiện lên một chút đau đớn, sau đó y cắn răng, lắc đầu một cách khó khăn:
- Không cần.
Đỗ Duy đứng dậy, nhìn Rosetta từ trên xuống dưới:
- Sao? Vẫn còn cảm thấy chưa quen phải không? Không sao. Dù sao ngươi cũng đã quen với cuộc sống khổ tu tẻ nhạt từ nhỏ rồi… Nhưng cũng nhanh thôi, ngươi sẽ quen với tất cả những thứ này, rượu ngon, vật quý, đàn bà… còn có tất cả mọi loại hưởng thụ nữa. Ngươi xem xem, cuộc sống thật ra rất đặc sắc, có rất nhiều thứ thú vị và ngươi chưa từng thử qua.
Rosetta ném bình rượu và bát thịt bò trong tay xuống, gắng gượng ngồi dậy:
- Lúc nào ta thể xuất phát?
- Sáng mai.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Ta đã chuẩn bị tốt rồi… Ngươi có vẻ sợ ở gần ta?
Rosetta đi thẳng tới cánh cửa mà chẳng hề ngoảnh đầu lại, lúc mở cửa phòng, thân thể y dường như khẽ run lên một trận, quay đầu lại nhìn Đỗ Duy, trong đôi mắt ngoại trừ vẻ sợ hãi chỉ còn tuyệt vọng:
- Giờ ta mới biết, hóa ra trên thế giới này thực sự có ma quỷ… Ngươi chính là một trong số chúng!
Đỗ Duy mỉm cười:
- Cảm ơn lời khen của ngươi.
Vài ngày sau, một buổi tối, một bóng người tập tễnh xuất hiện bên ngoài Quang Minh thần điện ở đế đô.
Thần Thánh kỵ sĩ phụ trách gác đêm lập tức chú ý tới bóng dáng khả nghi này. Vài thần thánh kỵ sĩ tuổi còn trẻ lập tức rút kiếm, chỉ vào thân hình phía xa quát lớn:
- Ai?
Khi bóng người tập tễnh này từ trong bóng tối bước ra, những kỵ sĩ trẻ tuổi này mới kinh ngạc phát hiện đó là một người mặc một bộ áo giáp đã hư hỏng tới mức đáng ngạc nhiên!
Không thể nghi ngờ, người này tất nhiên là Rosetta.
Áo giáp trên người Rosetta vẫn còn cố ý lưu lại vết máu chưa rửa. Giáp vai, giáp tay, giáp ngực đều hỏng hóc tới mức khiến người ta nhìn vào mà ghê rợn.
Mà bản thân Rosetta thì đầu dính đầy mắu tươi, xoắn lại thành từng cục, bên trong chiến bào dường như cũng là một màu đỏ sậm.
Hắn thất tha thất thểu đi tới trước thần điện. Một tay buông thõng xuống, một tay ráng hết sức vươn về phía trước, mà khiến những thần thánh kỵ sĩ đó càng thêm kinh ngạc là trong lòng bàn tay của người này rõ ràng là một huân chương thần thánh kỵ sĩ cao cấp nhất!
Rất nhanh, mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng những kỵ sĩ trẻ tuổi đó vẫn mau chóng đem Rosetta vào trong thần điện, chuyện này cũng lập tức được báo cáo lên cấp trên. Chỉ trong chốc lát, Giáo Hoàng Mihus XVI trong phòng cầu nguyện của mình sẽ lập tức biết tin.
Vừa thấy được tấm huân chương thần thánh kỵ sĩ đó, y sẽ biết ngay là Rosetta đã trở về!
Chuyện này theo mệnh lệnh nghiêm ngặt của giáo tông phát ra, ba kỵ sĩ trẻ tuổi phát hiện và đưa Rosetta vào đều quỳ xuống, dùng linh hồn và tín ngưỡng của mình thề rằng sẽ tuyệt đối không tiết lộ chuyện này.
Mà ngay lúc này Rosetta đã bị đưa vào trong phòng cầu nguyện của giáo hoàng.
Mihus XVI thấy Rosetta không ngờ vẫn sống sờ sờ, xuất hiện nguyên vẹn trước đôi mắt của mình. Khuôn mặt già nua của y tựa hồ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó, giáo hoàng tự mình kiểm tra thương thế trên người Rosetta, khiến cho Mihus XVI thở dài là vết thương trên người Rosetta rõ ràng là đã trải qua một trận huyết chiến vô cùng tàn khốc! Nhất là xương bả vai bên trái của hắn, gần như bị chém đứt!
Chỉ vết thương này cũng suýt nữa biến hắn thành tàn phế!
May là giáo hoàng đã có lực lượng thánh giai, với lực lượng thánh giai cường đại của y thi triển thần thuật trị liệu làm liền vết thương, nhanh chóng giúp Rosetta giảm bớt đau đớn.
Nhưng hơn mười vết thương nặng nhẹ khác nhau trên người, cánh tay, ngực bụng của Rosetta vẫn khiến cho y mê man chừng nửa canh giờ mới tỉnh lại được.
Khi Rosetta tỉnh lại, y phát hiện mình đang trong phòng cầu nguyện của giáo tông.
Ngoài Mihus XVI đang ngồi ngay bên cạnh y… trong phòng còn một bóng người khác.
Eupudeas, người đứng đầu thiên sứ quân đoàn này mặc một chiếc áo dài màu đen, khuôn mặt cũng bị che trong bóng tối nhưng đôi mắt lạnh lùng của y vẫn dán chặt trên người Rosetta.
Rosetta lập tức chuyển mình cố gắng ngồi dậy, sau đó quỳ một gối xuống trước mặt giáo hoàng, giọng nói của y đầy vẻ đau đớn:
- Bệ hạ… Ta, nhiệm vụ của ta đã thất bại! Sphinx đại nhân cũng lâm nạn! Toàn bộ lực lượng do ta thống lĩnh cũng đã bị tiêu diệt mà ta cũng bị hắn bắt vào thành Gilleat!
- Ngươi bị tên công tước hoa Tulip đó bắt làm tù binh sao?
Giọng nói như vang vọng lại từ nơi xa xăm, phảng phất như mang theo tiếng thở dài, đó là thanh âm của Eupudeas.
- Đúng vậy thưa thiên sứ đại nhân.
Rosetta ngẩng đầu lên, y nhìn thẳng về phía Eupudeas rồi lại cúi thấp đầu xuống:
- Đây chính là sự sỉ nhục của ta, nhưng ta không dám giấu diếm, ta quả thực đã bị bắt!
Mihus XVI lập tức biến sắc!
Khác với Eupudeas, Mihus XVI từng có quan hệ trực tiếp với Đỗ Duy! Hắn hiểu rõ Đỗ Duy âm hiểm và giảo hoạt tới mức nào!
Mà Rosetta nếu đã bị bắt, vậy… chẳng lẽ đã bị Đỗ Duy tra khảo?
- Ngươi…
- Tín ngưỡng của ta chưa từng dao động! Bệ hạ!
Giọng nói của Rosetta vang lên kiên định khiến giáo hoàng yên tâm trở lại.
Có thể nói, giáo hoàng tuyệt đối tin tưởng đối với sự trung thành của Rosetta. Không nói tới đám người này đều đã được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, nếu tín ngưỡng xảy ra dù chỉ một chút vấn đề đều tuyệt đối không được lựa chọn vào Thiên Sứ quân đoàn!
Những vết thương kinh người trên người Rosetta cùng với tín ngưỡng kiên định trước sau như một của thần thánh kỵ sĩ đều khiến cho Mihus XVI không chút hoài nghi, dẫu vậy y vẫn hỏi:
- Như vậy ngươi làm sao trốn ra được?
Giọng nói của Rosetta phảng phất như đang cố nén cơn đau nhưng vẫn tràn ngập kiên định:
Đại nhân, ta bị công tước Tulip nhốt tại thủy lao trong thành Gilleat. May mà mấy ngày trước thành Gilleat xảy ra chuyện… Hôm đó, ta bị một tiếng nổ mạnh kinh động, tiếng nổ đó rất lớn. thậm chí ngay cả địa lao cũng sụp xuống, xích sắt trói ta cũng đứt đoạn trong vụ nổ đó.
Ta nhân cơ hội chạy khỏi địa lao, hơn nữa giết chết một tên coi ngục. Trong căn phòng bên ngoài địa lao ta tìm được chìa khóa mở xích đồng thời phát hiện tấm huân chương thần thánh kỵ sĩ của ta trong ngăn kéo nên cầm lại.
Vốn tên công tước Tulip mỗi ngày đều dành một khoảng thời gian đến tự thẩm vấn ta nhưng hôm đó hắn lại gặp phiền toái lớn.
Khi ta lao ra ngoài địa lao, phát hiện bên ngoài đã vô cùng hỗn loạn, trong thành vài nơi xuất hiện ánh lửa. Địa lao của thành Gilleat nằm trong phủ tổng đốc bỏ hoang, khi ta đi ra ngoài, giết chết mấy tên canh gác cũng thấy phủ tổng đốc dường như vừa trải qua một trận nổ mạnh.
Vốn ta còn lo tên công tước uất kim hương đó sẽ đến bắt ta - bệ hạ, ta phải nhắc ngài chú ý, thực lực tên Đỗ Duy kia đã đạt tới thánh giai! Mặc dù ta không biết hắn làm sao đạt được nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nghi ngờ! Bởi ta đã tận mắt thấy hắn giết chết Sphinx đại nhân. Hơn nữa dễ dàng đánh bại và bắt ta làm tù binh.
Trong cơn hỗn loạn, ta chạy khỏi nơi đó, hạ một tên lính bảo vệ phủ tổng đốc, mặc áo giáp của hắn vào rồi thừa cơn loạn lạc trốn khỏi thành Gilleat.
Ta bị phát hiện cở cửa thành, hơn nữa bị gia tộc Tulip truy đuổi. Ta cướp được một con ngựa nhưng kỵ binh của bọn chúng vẫn đuổi giết rất lâu, cuối cùng ta mới trốn được.
Eupudeas đột nhiên mở miệng:
- Ngươi nói lúc ngươi trốn ra ngoài thành Gilleat xẩy ra nổ lớn? Còn có ánh lửa nữa, có chuyện gì xảy ra vậy?
- Đây chính là việc ta liều chết trở về báo cáo cho ngài!
Giọng nói của Rosetta không lộ chút sơ hở:
- Trước đây trong chiến tranh ở Tây Bắc, Đỗ Duy đã sử một một loại vũ khí gọi là thuốc nổ, mà hiển nhiên thành Gilleat là nơi hắn chuyên môn sản xuất thứ này… Nguyên nhân của vụ nổ lớn đó càng là một bí ẩn lớn! Bệ hạ, thiên sứ đại nhân… Lúc ta trốn ra ngoài từng thấy trên bầu trời của tòa thành có Đỗ Duy … và …
- Và cái gì?
Giáo hoàng lập tức hỏi.
- Và một con rồng! Bệ hạ!
Rosetta trả lời:
- Hiển nhiên, công tước Tulip dường như đã có được một long sủng. Chỉ là con rồng kia có vẻ không bị hắn thu phục lại vô cùng cuồng bạo nữa nên mới dẫn tới một tràng hỗn loạn như vậy.
Eupudeas gật đầu:
- Chỉ là một con rồng mà thôi.
- Không phải như vậy đâu, thiên sứ đại nhân.
Rosetta hít một hơi thật sâu:
- Đó là một hoàng kim long! Ta xin thề ta không nhìn lầm!
Sắc mặt giáo hoàng lập tức thay đổi còn Eupudeas đứng trong bóng tối lại tiếp tục im lặng, không nói một tiếng.
Một lát sau, giọng nói bình tĩnh của Eupudeas truyền tới:
- Rosetta, lúc ngươi bị bắt có tiết lộ bất cứ thứ gì cơ mật về giáo hội hay không?
Ánh mắt Rosetta lóe lên một tia sáng. Hắn chẳng quản thân thể đầy vết thương của mình mà đột nhiên đứng dậy, lảo đảo tới bên cạnh chiếc bàn, trên đó là một quyển giáo điển của Quang Minh giáo hội.
Rosetta một tay đặt lên quyển giáo điển, một tay đặt lên trái tim, trầm giọng nói:
- Ta xin thề, ta chưa bao giờ rời bỏ tín ngưỡng của mình!
Giọng nói kiên định của Rosetta vang dội trong căn phòng cầu nguyện nho nhỏ.
Giáo hoàng và Eupudeas đều trầm mặc, sau đó ánh mắt giáo hoàng chuyển tới những vết thương khắp người Rosetta:
- Hoan ngênh ngươi về nhà. Hài tử!
Còn thanh âm của Eupudeas lại một lúc sau mới truyền tới:
- Rosetta, ngươi đã mang tới tin tức hữu dụng cho chúng ta, nhưng mà…
Thanh âm của thiên sứ đột nhiên trở nên lạnh lẽo:
- Ta tin lời thề của ngươi, nhưng, Rosetta, ngươi phải hiểu…
- Ta nguyện ý tiếp nhận thẩm vấn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Rosetta trả lời không chút do dự.
Mihus XVI liếc mắt nhìn thiên sứ, đột nhiên mở miệng chậm rãi nói:
- Rosetta, vốn ta nghĩ ngươi đã chết, bây giờ ngươi trở về. Vậy ta nghĩ, qua mấy ngày nữa ta sẽ giúp ngươi thay một thân phận khác, sau đó ngươi chính thức rời khỏi Thiên Sứ quân đoàn, trở lại Thần Thánh kỵ sĩ đoàn đi! Vị trí đại kỵ sĩ trưởng đã để trống quá lâu rồi.
Nghe xong lời này, Rosetta đột nhiên kích động hẳn lên. Hắn quỳ gối trên mặt đất trước mặt giáo hoàng, khuôn mặt đầy vẻ kiên định:
- Bệ hạ! Xin người cho ta ở lại Thiên Sứ quân đoàn!
- … Tại sao?
Sắc mặt giáo hoàng có phần khó coi.
Ánh mắt Rosetta đầy vẻ cừu hận:
- Bệ hạ, thất bại lần này đối với ta mà nói là một nỗi đau, một sự sỉ nhục không thể rửa sạch! Ta mất đi mấy trăm bộ hạ, ngay cả Sphinx đại nhân đồng hành cũng lâm nạn, còn bản thân ta lại bị địch nhân bắt làm tù binh… Đối với một kỵ sĩ mà nói đây là một sự sỉ nhục không thể quên được! Ta không muốn thay đổi thân phận để trốn tránh như vậy! Trước khi ta rửa sạch món nợ máu này ta cầu xin người cho ta ở lại Thiên Sứ quân đoàn!
- Ngươi muốn báo thù sao?
Thanh âm Eupudeas vẫn vang lên không nhanh không chậm.
- Đúng vậy!
Rosetta không chút do dự trả lời.
Một lúc lâu sau, Eupudeas đột nhiên cười, tiếng cười của y vang lên rất nhẹ nhàng, sau đó ánh mắt ẩn trong bóng tối của hắn dường như quét về phía giáo hoàng một cái:
- Bệ hạ, xem ra ngài phải tìm một kẻ khác thích hợp cho vị trí đại kỵ sĩ trưởng rồi!
Đôi mắt của Mihus XVI khẽ hiện lên một tia âm u.
…Còn Rosetta…!
Mặc dù hắn vẫn quỳ ở đó, nhưng những ngón tay lại nắm rất chặt, rất chặt…
Trong thành Gilleat, Đỗ Duy nhìn Gandalf, một tay y cầm ly rượu, khuôn mặt nở nụ cười:
- Sư phụ, người đã từng nghe qua một câu nói chưa?
- Câu gì?
- Sau khi sa ngã, lâm vào điên cuồng!
Đỗ Duy cười lên vui vẻ:
- Cái đinh đã được đập xuống…