Trước tiên, vẫn là giọng điệu cung kính thông thường tâu với đế vương rằng: "Thưa chủ nhân vĩ đại của thảo nguyên…". Sau đó nói rõ quyết tâm… rồi hứa hẹn rằng trong ngày quyết chiến, sẽ thân chinh chỉ huy bốn vạn quân thiết kỵ, tiến vào từ mặt bên của chiến trường, chiến đấu hết mình vì vị vua vĩ đại!! Đồng thời, để có thể tấn công quân địch trên chiến trường một cách bất ngờ, đánh cho đối phương không kịp trở tay, xin hoàng đế vĩ đại hãy tuyệt đối giữ bí mật. Sau ngày chiến thắng, nhất định sẽ đích thân quỳ trước mặt hoàng đế tâu trình…
Chữ ký ở cuối bức thư chính là tên đứa con trai của một nữ nô mà một các vương tử coi thường- "Saladin". Nếu chỉ đơn thuần là chữ ký của một Saladin, e rằng bốn vị vương tử chưa chắc đã tin, nhưng sau khi nhận được bức "Thư đầu hàng" của Saladin, bốn người lại cùng lúc nhận được một bức thư khác!
Mà bức thư này không thể không khiến cho bốn vị "Thảo nguyên vương" bị mắc lừa!
Đây là một bức thư viết tay của Hanmue, giống như bức thư trước, nội dung bức thư mà bốn vị vương tử nhận được lần này cũng chẳng khác gì.
Trong thư, Hanmue dùng giọng điệu rất thành khẩn, nói rằng:
" Lúc trước, khi ở vương đình, ta không tiếp nhận lời hiệu triệu đem quân đi trợ giúp của ngài, không phải là vì sợ hãi hay trốn tránh! Xét cho cùng thì bộ tộc của ta nhân khẩu ít ỏi, dân chỉ có ba vạn, binh lực chỉ có vài nghìn. Về căn bản không giúp được bao nhiêu. Sự ra đi của ta là để bảo tồn lực lượng, đồng thời cũng là đi tìm tiếp viện cho ngài!
Còn bây giờ, ta đã thuyết phục được vương tử nhỏ tuổi nhất: Saladin, và Saladin đã biểu thị ý muốn cùng ta dựa vào ngài. Ta và Saladin hợp quân lại thì sẽ có được mấy vạn quân, như vậy có thể giúp đỡ được ngài rất nhiều. Đợi đến ngày quyết chiến, ta và Saladin sẽ cùng đem binh mã tiến vào từ mặt bên của chiến trường, sau đó …"
Sau khi nhận được bức mật tín viết tay của Hanmue thì bốn vị vương tử thực sự bị mắc lừa.
"Hanmue là ai? Ông ấy là chú ruột của chúng ta, là huynh đệ ruột thịt của cha! Mà trong vương đình, ông ta cũng có mối quan hệ cá nhân rất tốt với các vị vương tử" - Không ai ngờ rằng Hanmue lại hại đến mình…Càng không ngờ rằng Hanmue lại "dựa vào" Saladin.- " Hanmue cũng là một vị thân vương tôn quý! Còn Saladin…chỉ là con trai của một nữ nô, một kẻ tạp chủng, chỉ dựa vào việc chạy theo cha mới có được ngày hôm nay mà thôi! Hừ…"
Hơn nữa, phải nói thêm là, ở cuối bức thư Hanmue còn viết rõ một điều!
"Thưa Thảo Nguyên vương tôn kính, ta thấy rằng tên tiểu tử Saladin tuy đồng ý giúp chúng ta, nhưng chúng ta quả thực không nên tin tưởng hoàn toàn vào tên tạp chủng này. Ta sẽ giúp đại vương theo dõi hắn cẩn thận… Chỉ là binh lực của ta có hạn, rất khó có thể hạn chế hắn một cách hiệu quả. Vì vậy, xin ngài hãy phái thêm một ít binh mã đến viện trợ ta, không cần nhiều lắm, chỉ cần cho ta thêm năm nghìn quân, ta có thể để mắt đến hắn một cách chắc chắn, nếu hắn dám có chút động tĩnh nào, ta có thể…"
Đoạn cuối quả thực đã hạ gục bốn vị vương tử. Cả bốn người đều rất vui mừng - "Quả không hổ là chủ ý của một thân vương trí tuệ của vương đình chúng ta! Hừ, thằng nhóc tạp chủng, không thể tin tưởng được! Hơn nữa chú ấy chỉ cần năm ngàn quân thôi, năm ngàn quân mà thôi, chúng ta có thể điều đi được! Để tiêu diệt được tên nhóc kia, chú ấy phải phái đi tới ba bốn vạn quân. Một chuyện rất đáng làm!!! Mặc dù binh lực của chúng ta cũng đang gấp rút, nhưng miễn cưỡng điều đi năm ngàn quân vẫn có thể làm được."
Thế là bốn vị "vua của thảo nguyên" bị mắc lừa, sau khi nhận được bức "mật thư", trong lòng đều ảo tưởng rằng mình nhận được sự hỗ trợ của Saladin và Hanmue, sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của hắn.
Ba vị vương tử đều ngay lập tức hạ lệnh phái năm vạn người ngựa đi, lặng lẽ rời khỏi lều trướng của mình lên đường trong đêm. Nhưng vị vương tử thứ tư thực sự lại không dư binh lực, dứt khoát hạ lệnh phái bộ lạc nhỏ đã đầu phục mình đi.
Trong bức thư mà Saladin, Hanmue gửi cho bốn vị vương tử thì địa điểm và thời gian không giống nhau. Vì vậy đã xảy ra hiện tượng sau:
Ba ngày sau, vào bốn thời gian khác nhau, bốn địa điểm khác nhau. Sau khi bốn đoàn quân đến được bốn địa điểm liên lạc đã chỉ định, đều tưởng là mình đã gặp được thân vương Hanmue "trung thành" và quân đội của hắn. Sau đó… số phận duy nhất đang đợi những vị vương tử bị mắc lừa này chính là: Đầu tiên, không có sự phòng bị nào đã bị Hanmue đánh lừa, rồi rơi vào vòng vây mai phục đến một con chim cũng không thoát nổi của Saladin. Cuối cùng phải hạ vũ khí và đón nhận vận mệnh của chính mình: Đầu hàng hoàn toàn!
Việc mà Hanmue cần phải làm chỉ là liên tục chạy khắp bốn nơi để diễn kịch trong ba ngày mà thôi.
Còn Saladin, không mất chút công sức nào, chỉ cần dùng một bức thư, để đổi lấy hơn hai vạn quân mã! Ngay cả Hãn Mục Da kẻ được xưng là "Trí năng" cũng phải rất kính nể âm mưu "Thiên mã hành không" vô cùng nguy hiểm này, nhưng hắn không hề biết rằng, âm mưu này không phải do Saladin nghĩ ra.
Sau khi hoàn thành kế hoạch, Saladin đã bí mật gặp Alfa. Đối diện với con người thảo nguyên âm trầm này, mặc dù hắn không thích vị vương tử này nhưng xuất phát từ lòng trung thành đối với Đỗ Duy, hắn vẫn hoàn thành xuất sắc sứ mệnh của mình.
" Ngài công tước đã bảo ta nói với ngươi rằng: Đây là lần cuối cùng ngài giúp ngươi, còn những việc sau này, nhà ngươi phải tự lo liệu! Chúng ta sẽ không giúp ngươi vô điều kiện nữa! Từ hôm nay trở đi, bất kỳ sự giúp đỡ nào cũng phải đánh đổi với cái giá của nó."
Thật không thể ngờ được rằng bốn vị "vua thảo nguyên" mặc dù đã bị "tổn thất" năm nghìn quân mã, vẫn còn mơ tưởng. họ cho rằng, ta có được sự ủng hộ của Saladin và Hanmue thì trên thực tế đã chiếm được ưu thế.
Và ngày quyết chiến đến, hiện tại, lại đánh tan giấc mộng của họ!!!
Bị những con sói độc ác trên thảo nguyên nhìn chằm chằm, cuối cùng bốn vị vương tử đã hạ quyết tâm chiến đấu! Vì bọn họ đều không thể duy trì được nữa, nên buộc phải đánh với tốc độ thật nhanh, giao chiến với huynh đệ của chính mình, sau đó lấy danh nghĩa của kẻ mạnh và kẻ chiến thắng … thần phục các bộ lạc nhỏ yếu.
Đây là cách duy nhất.!!
Thế là buổi sáng hôm đó, quân mã ở bốn phương đã tụ họp trên mảnh đất thảo nguyên này, nổi trống, thổi kèn, cưỡi ngựa xông trận… Những thanh loan đao trắng xoá như tuyết toả ra sắc vàng chói lọi dưới ánh mặt trời. Nhưng đáng cười thay cả bốn vị vương tử đều đồng thời theo dõi chiến trường….Đợi "Quân kỵ binh chi viện" của bọn họ.
Đến trưa, khi mặt trời đã chiếu lên đến đỉnh, từ phía mặt bên của chiến trường, có tiếng vó ngựa rầm rầm lao tới. Sau đó, ở đường chân trời tung bay những trận cát bụi lớn. Không biết bao nhiêu kỵ binh từ đâu tới, che phủ cả một bầu trời bởi bụi bặm. Không nghi ngờ gì nữa. Điều này đã kích thích lòng tin của bốn vị vua thảo nguyên một cách mãnh liệt!!!
Hơn nữa, từ trước khi những cơn bão bụi ấy kéo đến, là một đội kỵ binh phi tới, họ giương cờ, rõ ràng đó là Saladin và thân vương Hanmue! Đáng buồn cười và đáng mỉa mai nhất ở đây là những màn kịch này diễn ra cùng một lúc.
Bốn vị vua thảo nguyên, dường như cùng lúc chỉ trận cát bụi phía xa phi trường sau đó cùng lao tới, mang theo niềm tin chiến thắng, mặt mày rạng rỡ dõng dạc tuyên bố với thuộc hạ của mình rằng:
- Hãy nhìn xem! Những huynh đệ dũng cảm của ta! Các ngươi có nhìn thấy những quân mã từ đằng xa kia không! Đó chính là viện quân mà thân vương Hanmue cử đến hỗ trợ cho chúng ta! Viện quân của chúng ta đã đến rồi! Chiến thắng là của chúng ta! Bây giờ, các ngươi hãy vung loan đao và xông lên, hướng về kẻ địch!
Mặc dù có một vài người cảm thấy đám bụi phía trước rất lớn nhưng tiếng vó ngựa thì dường như lại không nhiều như tưởng tượng. Nhưng trong lúc hồi hộp mong chờ như thế này thì không còn ai có thời gian để suy xét những vấn đề này nữa.
Thế là…Tiếng xung trận vang lên, các chiến sĩ vung loan đao lên, thúc ngựa. Bắt đầu cuộc phản công liều chết một cách vô nghĩa…
- Ông nói xem, họ có bị lừa không?- Saladin cười và nói với Hanmue đang cưỡi ngựa bên cạnh.
Hanmue suy nghĩ một lát, lập tức nói:
- Có, thưa đại vương của ta! Còn có… Ta rất nể phục mưu kế của ngươi, hừ, chỉ dùng một nghìn kỵ binh và những cành cây được ngựa kéo theo phía sau lại có thể làm tung lên một trận bụi lớn như vậy… Bọn chúng nhất định đang tưởng rằng chúng ta xuất quân đi giúp chúng."
Saladin cười một cách âm trầm:
- Vậy thì...Bây giờ, hãy cho quân của chúng ta chuẩn bị xuất phát đi!
Trên thảo nguyên, tổng cộng bốn cánh kỵ binh hơn mười vạn đã hung hăng giao chiến với nhau, giống như miếng thịt nát bấy có thể cuốn vào đó tất cả sinh mệnh! ! Tiếng rít, tiếng chém giết. Tiếng hò hét, tiếng kêu thảm thiết…
Chiến đấu được một lúc, bốn vị "Vua của thảo nguyên" mới phẫn nộ phát hiện ra, quân chi viện kia không tham gia chiến đấu! Liền sai người đi thám thính, tin tức báo về khiến cho bốn vị vương tử như muốn thổ huyết ngay trên lưng ngựa!
Những đội quân chi viện đến nhưng chỉ có tầm ngìn người mà thôi... Bụi tung mù trời do những nhánh cây buộc phía sau ngựa tạo nên. Hơn nữa sau khi bắt đầu chiến đấu, bọn họ... toàn bộ liền chạy mất!
- Tên Saladin chết tiệt! Tên Hanmue chết tiệt!
Quả nhiên bốn vị vua của thảo nguyên cùng thốt lên những tiếng chửi độc địa. Nhưng họ vẫn cùng ra một quyết định giống nhau mà không hẹn trước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cuộc chiến đấu đã xảy ra thì không thể dừng lại! Trong tình hình hiện nay, kẻ nào rút lui, kẻ đó sẽ chết!
Bốn vị đại vương, cùng lúc hạ lệnh, cho đội quân dự bị cuối cùng của mình xông lên phía trước.
Sống chết, chính là trong thời khắc này!
Lúc này, quân của Saladin ở đâu?
Hắn phái đi bốn đội binh mã. Mỗi đội đều có năm nghìn quân. mà năm nghìn quân chỉ phân biệt được vài kẻ được phái tới lúc đầu cũng mặc trang phục giống năm nghìn quân đang phá cờ hiệu của bọn khác, sau đó trên chiến trường lúc khó phân thắng bại, lặng lẽ đến gần đại bản doanh của bốn vị thảo nguyên vương...
Mệnh lệnh Saladin hạ xuống rất đơn giản:
- Nhanh! Tất cả nhanh lên! Cái gì lấy đi được thì lấy! Cái gì không mang đi được thì đốt trụi! Giết hết , bất kỳ kẻ nào cũng không tha!!!
Nhập vào toàn bộ binh lực quyết chiến bốn vị vương tử, nanh vuốt của Saladin hoàn toàn bộc lộ... Lần này, hắn quyết định thanh toán sòng phẳng mối hận thù!