- Xin mời, Bạch tiên sinh.
Lạc Tuyết mỉm cười, ngữ khí rất bình thản.
Bạch Hà Sầu liếc mắt nhìn Lạc Tuyết:
- Ta nghĩ đến lúc ngươi xuất hiện, sẽ lập tức cùng ta đánh một trận, ta nhìn ra được, thực lực của ngươi có tăng lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Đây cũng là phải đa tạ Bạch tiên sinh đã trui luyện.
Lạc Tuyết cười nhạt, lời nó nói quả đúng là sự thật, không có Bạch Hà Sầu trên đỉnh núi Tuyết Sơn đem ngạo khí và nhuệ khí của nó đánh cho trầm xuống, chỉ sợ với tâm tình của nó thì vô phương mà đột phá được nữa.
- Không đánh sao?
Bạch Hà Sâu giương mí mắt, nhìn những tinh linh tộc chung quanh.
Tinh linh tộc không hổ là chủng tộc mỹ lệ trời sanh, những tinh linh này chẳng phân biệt được nam nữ, đều là dung mạo đẹp đẽ lạ thường, tư thái tao nhã, trên người áo giáp trong suốt lóe ra, hiện ra vài nét vân lộ đặc biệt của Tinh linh tộc.
Lạc Tuyết cười:
- Phải đánh chứ... Bạch tiên sinh, ngày đó trên đỉnh Tuyết Sơn, ngày cũng là chờ ta lên đến đỉnh núi mới động thủ. Bây giờ thay đổi, ta là chủ nhà, dĩ nhiên trước hết phải mời ngài tới bên trong ngồi một chút. Ban đầu, ngài cũng không có tại chân núi Tuyết Sơn đem ta đá văng khỏi cửa mà.
Bạch Hà Sầu trầm mặc một lát, nhìn hai mắt Lạc Tuyết. Đột nhiên liền thong dong đi tới, xuyên qua một đội ngũ tinh linh chiến sĩ, đi tới trước mặt độc giác thú, tung người ngồi lên.
- Ngài không hề lo lắng gì cả.
Lạc Tuyết mỉm cười:
- Đại doanh của ta, chung quanh đều là thiên quân vạn mã, trăm vạn hùng binh, kể cả là lĩnh vực cường giả, muốn toàn thân rút lui. Chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trên mặt Bạch Hà Sầu vẫn bình tĩnh, liếc mắt nhìn Lạc Tuyết, nhẹ nhàng nói:
- Ta muốn tới, không ai ngăn nổi ta; ta muốn đi, cũng không ai có thể cản được.
***
Trong cái tiểu viện ở thành nam, Allu đã sớm trốn vào trong phòng.
Mà Đỗ Duy thì lại nghênh ngang lấy một cái ghế từ trong phòng, an vị ngồi trước mặt Lam Hải Duyệt, cầm bình trà của Lam Hải Duyệt lên, đoạt lấy cái chén của lão, uống trà ngon mà lão cực kỳ trân quý....
Lam Hải Duyệt lại chỉ có thể thở dài:
- Trà của ta còn lại không nhiều, ngươi cứ uống như trâu vậy, thực sự là quá lãng phí...
- Ngươi thích thì ngày mai ta cho người mua hai trăm cân lại đây.
Đỗ Duy bĩu môi.
- Đây chính là Tuyết liên trên đỉnh Tuyết Sơn...
Lam Hải Duyệt cười khổ:
- Kể cả trên đỉnh Tuyết Sơn, một năm cũng bất quá chỉ có thể sản xuất ra ba mươi lăm cân. Từ lúc thanh niên ta đã yêu thích nó... Ngươi mở miệng là muốn có hai trăm cân? Hừ! Thế giới này tìm chỗ nào mà có nhiều tuyết liên như vậy chứ?
Đỗ Duy đặt chén trà xuống cười hì hì:
- Tuyết liên? Đơn giản chỉ là trên núi cao khí hậu rét lạnh từng khu vực khác nhau thôi. Nếu như thật sự muốn dùng, dùng ma pháp bắt chước ra một hoàn cảnh như vậy, chỉ cần dùng kim tệ đi mướn, còn sợ nhân công nuôi dưỡng không ra sao? Hừ...
Liếc mắt nhìn lão đầu tử một cái. Đỗ Duy đột nhiên đè thấp thanh âm nói:
- Nàng tới, ngươi tại sao lại không nói cho ta biết?
Lời này đột nhiên thay đổi đề tài, nhưng Lam Hải Duyệt không kinh hãi. Thở dài, đem ấm trà đổ đầy nước, lại đặt trên bếp lò, sau đó mới xoay người ngồi xuống:
- Xế chiều ngươi đã tới rồi, như thế nào lại không đi vào, mà còn ngồi hồi lâu ở tửu quán đầu đường?
Đỗ Duy hừ một tiếng:
- Đừng cho là ta không biết! Xế chiều căn bản là ngươi không có trong nhà! Với tính tình của ngươi, nhất định sẽ len lén chạy đến hiện trường để xem trận đấu.
Lam Hải Duyệt mỉm cười, giống như một người cam chịu vậy. Bất quá sau một lát, lão lại thở dài:
- Ngươi lúc xế chiều hành xử có chút quá trớn, tựa hồ không phù hợp với tính tình của ngươi a.
- Tính tình của ta? Tính tình gì của ta?
Đỗ Duy tựa hồ có chút tức giận.
- Ngươi không háo sắc.
Lam Hải Duyệt mỉm cười. Trong đôi mắt già nua của lão chớp động mỉm cười:
- Ngươi là một tên thanh niên, có địa vị hiển hánh, giàu nhất thiên hạ. Tướng mạo thì... cũng coi là anh tuấn. Trên thế giới này, bất cứ nam nhân nào nếu như có điều kiện như ngươi, chỉ sợ một trăm trong đó có đến chín mươi chín tên đều sẽ phong lưu - nhưng hết lần này tới lần khác ngươi đều không như vậy. Ta tin tưởng! Ngươi mặc dù giết người phóng hỏa, hãm hại lường gạt, buôn lậu và… nhân tiện còn buôn bán nô lệ... nhưng về phương diện đàn bà, ngươi một mực rất là sạch sẽ. Ít nhất tại tây bắc vị đế quốc đệ nhất mỹ nhân hầu tước phu nhân kia, ngươi liền hết lần này tới lần khác không động tâm, một mực giữ thân cho vị tiểu cô nương cà lăm kia. Điểm này, nói thật, ta rất bội phục ngươi.
- Hừ!
- Listeria Phu nhân so về tướng mạo với Allu còn hơn rất nhiều. Mỹ nữ như vậy ngươi cũng không động tâm... Ta còn biết, tiểu muội của Listeria phu nhân, được thanh niên đế quốc xưng là quốc hoa của phương bắc, đối với ngươi cũng có chút ý tứ, ngươi cũng đều từ chối. Thậm chí, vị thánh nữ điện hạ trong giáo hội kia, cũng không phải không có cố gắng câu dẫn ngươi. Nhưng hình như ngươi tại phương diện đàn bà rất chung thủy... Ài, ban đầu cả bốn tỉ muội sinh bốn, ngươi ngay cả đụng cũng không đụng, liền đem họ tới cửa hàng... nói thật, tuổi còn trẻ, huyết khí phương cương, về phương diện đàn bà lại tự hạn chế như thế, ngươi quả thật rất hiếm có.
- Ai nói ta không động tâm.
Đỗ Duy thở dài:
- Nói không động tâm là nói dối. Vị Listeria phu nhân kia, khuynh quốc khuynh thành, ta cũng không phải là người mù. Chỉ bất quá, có chút đàn bà mà cũng nhịn không được, ta cũng không phải là tên gia súc chỉ dựa vào nửa người bên dưới.
- Listeria phu nhân đụng không được, chẳng lẽ Allu thì đụng được sao?
Lam Hải Duyệt mỉm cười:
- Cho nên ta mới thấy hiếu kỳ.