Trong màn đêm, Ron Barton cùng một đám thủ hạ núp trong một đám cỏ rậm rạp trên sườn núi. Tùy ý vẽ một bản địa đồ trên đất, vẽ xong rồi lau đi, nhấp nháy mắt hỏi:
- Hiểu chưa?
- Hiểu rồi, lão đại
Một dong binh mặt đầy râu toét miệng cười, lộ ra một hàm răng vàng khè:
- Chuyện này cũng không phải mới làm lần đầu
Ở xa xa trên sườn núi là điểm tập trung của thú nhân. Đây là một thôn trấn mà nhân loại bỏ lại sau đó được được tội nhân tu sửa, xung quanh còn có một mảnh đồng ruộng. Lúc này là mùa thu hoạch, đồng ruộng đã thu hoạch xong xuôi. Thú nhân chồng các loại đồ vật lên nhau như lúa thóc, phần lớn lương thực thu hoạch được đều tập trung ở đây.
Từ quan sát mà thấy, xung quanh phòng ngự không được nghiêm cẩn ---- đại khái là bởi vì nơi đây là hậu phương của tội dân, nguyên nhân là cách xa chiến trường cho nên tội dân không có tổ chức phòng ngự nghiêm cẩn.
Qua nhiều ngày ẩn núp, Ron Barton mang theo một đội người, vượt qua chiến tuyến, đi theo hướng tây rồi vòng qua hướng bắc. Lúc này đã xâm nhập vào sâu bên trong nơi thú nhân chiếm giữ.
Tuy nhiên nếu quả mà truy cứu lên thì nhóm người Ron Barton thuộc chiến khu Trung bộ nhưng kỳ thực đã " vượt biên ". Bởi vì nơi này đã tính là địa bàn của chiến khu Tây bộ .
- Tốt! Cho chúng một bài học! Chúng ta chạy nhiều như vậy, huynh đệ đều không có vét được gì nhưng cũng không thể trở về tay không được !
Ron Barton cười hưng dữ trong bóng đêm .
Sau cùng hắn nhìn Muse bên cạnh:
- Ngươi đi cùng ta.
Muse không lên tiếng, gật gật đầu. Đem một thanh chủy thủ cắm vào trong ủng da.
Lúc nửa đêm, nơi thú nhân tụ tập đã sa vào một mảng tịch mịch. Ở đây không có nhiều thú nhân chiến sĩ, đại bộ phận thú nhân bên trong đều là những người già yếu, phụ nữ. Trong thôn trấn này nhiều nhất chỉ có mấy trăm là thú nhân chiến sĩ.
Mặc dù là như thế, Ron Barton cũng không có đánh giá thấp. Bởi vì cùng thú nhân nhiều lần giao tranh, hắn đã minh bạch là cho dù bên trong thành là những thú nhân thành niên. Nhưng từ thể lực cùng lực chiến đấu mà nói đều có thể sánh với một chiến sĩ của nhân loại . Mà còn những thú nhân già yếu hoặc phụ nữ kia thì chiến đấu lực cũng không thể xem thường.
Tiềm phục một lát, thẳng đến nửa đêm mới phát động đánh lén.
Một đám người phụ trách giả vờ hô hào, phát lên đợt tấn công đầu tiên. Tập trung ở xung quanh rừng cây, trong bụi cỏ, chiến sĩ nhân loại cố ý làm ra các động tĩnh, tiếng kêu thất thanh, tiếng kèn hiệu… còn có một số dong binh kinh nghiệm phong phú, cầm lấy tảng đá đập vào nhau, mô phòng âm thanh của ngựa đang phi tới.
Rất nhanh, những động tịnh này làm kinh động những thú nhân bên trong thành. Chỉ thấy một nhóm lớn thú nhân từ bên trong đi ra. Nhìn vào trong đêm đen, vô số bó đuốc hiện ra, nhiều như kiến. Tuy nhiên, chỉ có một số rất ít chiến sĩ mặc khải giáp. Còn lại đa số là những thú nhân già yếu cầm lấy những cây côn đã vuốt nhọn. Nhưng từ số lượng mà tính, lại có không ít hơn ngàn người.
Những thú nhân này bị nhân loại làm cho chú ý, hướng ra ngoài thôn trấn mà chạy đi. Mà những nhân loại phụ trách hô hào kia lại giảo hoạt lùi về phía sau, đem những thú nhân này đi càng xa nơi này càng tốt.
Sau cùng, hai đội người phụ trách phóng hỏa, thừa cơ tiếp cận từ hai bên, chạy nhanh đến những bao thóc được chồng lên nhau.
Bên cạnh những chồng thóc này tuy có vài thú nhân canh giữ, nhưng là những dong binh này đã quen rồi --- những gia hỏa này thường xuyên săn bắt ma thú nên loại sự tình bắn lén trong bóng đem là loại việc bọn họ thiện nghệ nhất. Mấy thú nhân này rất nhanh bị cung tên bắn chết, đại bộ phận không phát ra âm thanh nào, mà nhựng thú nhân không bị cung tên bắn chết thì cũng bị những dong binh nhiều kinh nghiệm rất nhanh nhào tới. Những người này nhào tới đồng loạt, thú nhân dù có cường tráng nhưng đang mơ hồ đã bị cắt đứt cổ họng.
Thanh lý xong những thủ vệ, trong bóng đêm, dong binh dùng ám hiệu mà hỗ trợ nhau đều rất thuận lợi, những gia hỏa này dùng tiếng chim hót làm tín hiệu.
- Nhanh lên! Huynh đệ chúng ta không hấp dẫn được lực chú ý của chúng lâu đâu!
Ron Barton dẫn đầu, cầm lấy tui da mang theo bên người, đem chất lỏng bên trong đổ lên những bao thóc. Từng dong binh cũng lập tức làm theo như vậy --- Trong những túi da này, cũng không phải là nước mà toàn bộ đều là dầu hỏa!
Những gia hỏa này rất có kinh nghiệm đem dầu hỏa rải đều lên. Sau đó, một đội rời đi trước, một đội phụ trách đoạn hậu và châm lửa…
Ở xa xa, thú nhân bị nhân loại dẫn đi khá xa đột nhiên kinh khủng phát hiện phía sau mình, hướng kho thóc xuất hiện lửa cháy phừng phừng! Trong đêm đen, loại hỏa diễm này rất rõ rệt và cũng rất sáng! Cơ hổ chiều rọi một nữa bầu trời trở nên sáng như ban ngày!
- Cháy !! Cháy !!
Thú nhân bắt đầu kinh hoảng hô lên, càng nhiều thú nhân trong lòng oán hận!
Bởi vì nơi đó, chính là lương thực của bọn chúng! Lương thực là quý báu nhất đối với chúng!!
Thật không dễ gì có thể quay về, chiếm được một diện tích đất lớn từ tay của nhân loại. Qua một năm khổ cực canh tác mới có thể thu hoạch được lương thực a!!
Không chỉ những thú nhân già yếu cùng phụ nữ trẻ con , còn có những chiến sĩ đang đánh nhau với loài người ngoài tiền tuyến! Cả loài người nữa nếu muốn sống đều phải dựa vào những lương thực này! Mà hiện tại đã thu hoạch, rất nhiều miệng ăn đang trông chờ vào đống lương thực này!!
Nếu như những lương thực này bị thiêu cháy…
Thú nhân không còn muốn đuổi theo những nhân loại đang chạy trong đêm đen nữa, kêu gào vang dội, thay đổi phương hướng, chạy trở về hướng kho lương thực của chúng.
Dưới tác dụng của dầu hỏa, một khi đốt lên thì thanh thế cực kỳ hung mạnh. Ngọn lửa hừng hực kia, như muốn thiêu cháy lòng của những thú nhân ! Mà đồng thời, ánh lửa chiếu sáng đêm đen, đem tung tích những nhân loại đã phóng hỏa đang muốn trốn thoát bại lộ !
- Nhân loại! Chúng thiêu cháy lương thực của chúng ta !! Nhân loại !!
Thú nhân nhìn thấy nhóm người Ron Barton đang bỏ chạy, bị chọc điên lên. Rất nhanh có mấy nhóm người, không cố kỵ gì đuổi theo.
Những chiến sĩ thân mang khải giáp , toàn bộ đều xông lên. Cho dù cự ly rất xa thì chúng cũng không từ bỏ ý đồ! Hành động này của nhân loại đã chọc giận những thú nhân, không đem những nhân loại đáng ghét này giết chết, chúng nó tuyệt đối không bỏ qua !
Bên cạnh đám cháy, thú nhân bắt đầu thủ dập tắt. Nhưng là như thêm dầu vào lửa, ngọn lửa cùng với thờ thiết khô ráo vào trời thu này, thuận theo gió thổi lan tràn ra khắp nơi. Thú nhân cơ hồ liều mạng cũng không cách nào ngăn được thế lửa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Không ít thú nhân già yếu ngồi trên đất, kêu khóc ầm lền, đấm ngực dậm chân. Một loạt tiếng kêu khóc, thanh âm truyền đi rất xa.
- Đừng có ngây người ra như vậy! Chúng nó đang đuổi theo đó!
Ron Barton hung hăng đá Muse một cước. Lúc đang đánh lén thì biểu hiện của Muse không tồi, nàng tự tay cắt cổ một thú nhân, chính là dùng thanh chủy thủ trong chiếc ủng.
Nhưng lúc rút lui, nghe thấy xa xa truyền tới tiếng kêu khó, Muse lại phảng phất có chút ngẩn ngơ, Ron Barton quát mắng một câu làm cho nàng bừng tỉnh.
Phía sau, những thú nhân giơ những trường đao sáng loáng, mặt đầy sát khí đuổi theo !
- Chạy chạy chạy! Mau chạy!
Ron Barton kéo Muse một cái, sau đó thổi lên một khẩu hiệu.
Rất nhanh, nhựng chiến sĩ thú nhân đang truy kích đã đến điểm phục kích.
Một đội phụ trách mai phục sẵn trước đó trốn trong những bụi cây cỏ trên đường rút lui, dùng cung tên tiến hành tấn công những thú nhân đang truy kích này.
Trong đêm đen, những dong binh sở trường săn bắt ma thú này sử ra bản lĩnh bọn họ am hiểu nhất: quấy rối, mai phục…
Sau đợt mưa tên đầu tiên, đội ngũ thú nhân ngã xuống hơn mười tên, rất nhanh sa vào hỗn loạn. Bởi vì trong đêm tối, chúng nó không biết kẻ địch thật ra có bao nhiêu tên, ở hướng nào! Mà những dong binh giảo hoạt có đầy tính linh hoạt. Sau khi xạ tên thì rất nhanh rời khỏi điểm mai phục, một mặt bỏ chạy, một mặt tiếp tục bắn tên quấy rối.
Sau vài đợt mưa tên, thú nhân tổn thương không quá nghiêm trọng, nhưng cũng đã bị quây đến chóng mặt.
Lúc này, Ron Barton đã dẫn nhóm chủ lực chạy rất xa. Mà những chiến sĩ phụ trách tiếp ứng cũng sau đó phân thành vô số tiểu đội, chia ra bốn phương tám hướng mà chạy.
Rất hiển nhiên là thú nhân thiếu sót về tố chất chiến thuật, tình hình hỗn loạn trong đêm thì chúng không biết phải xoay sở thế nào. Trong đêm tối, chúng mờ mịt không dám tiếp tục đuổi theo ---- tuy việc bị thiêu hủy lương thực làm chúng rất phẩn nộ. Nhưng trong đêm, chúng tất phải cẩn thận, trời mới biết nhân loại đến cùng là có nhiều hay ít quân mai phục…
- Đáng tiếc, chúng nó không đuổi theo.
Sau khi chạy một quãng rất xa, Ron Barton cùng đoàn người đến một mảng rừng cây. Hắn dùng một động tác nhảy lên một gốc cây lớn mà cực kỳ không tương xứng với thân hình. Lấy ra kính viện vọng quan sát, sau đó thở dài một tiếng nói.
- Đáng tiếc, nếu chúng tiếp tục đuổi theo, có thể mai phục thật tốt, nói không chừng có thể đem đội thú nhân này hoàn toàn tiêu diệt !
Trong đám dong binh cũng rất nhiều người than thở như vậy, không ít người chà sát nắm tay, có người bắt đầu lao chủi vũ khí. Vừa nghe thấy không thể đánh được thì không ít người lộ ra vẻ buồn bực.
- Tốt rồi, giờ chúng ta rút lui.
Ron Barton vẫy vẫy tay, nhìn sắc trời nói:
- Đêm nay hành động không sai, chẳng qua là rất nhanh thì trời sẽ sáng, chúng ta hiện tại đang ở trong địa bàn của địch, vạn nhất hành tung bại lộ thì sẽ gặp phiền hà lớn.
Nói xong, hắn ho khan một tiếng:
- Quy tắc cũ, mọi người án theo kế hoạch ban đầu mà rút lui, chú ý ẩn tàng hành tung, tập hợp tại địa điểm định trước… Ta nói trước, đến đúng giờ, nếu như ai đến trễ thì mọi người không thể chờ đợi được! Ai đến sau thì tự nghĩ biện pháp mà bò về nhà đi !
Đám dong binh cười cười, nhưng trên mặt mọi người đều rất nghiêm túc.
Mọi người đều hiều là Ron Barton không có nói đùa! Ở tại hậu phương của địch làm ra loại sự tình này, thì tính nguy hiểm là điều không cần nói cũng biết. Phân tán rút lui, sau khi đến địa điểm, nếu như ai đến trễ thì mọi người không thể chờ đợi khiến mọi người gặp phải nguy hiểm!
Cho dù Ron Barton đến trễ, không thể tập hợp tại nơi đã định thì cũng sẽ bị bỏ lại! Đây là quy cũ do chính Ron Barton đặt ra!
Quân đội phân tán ra chính là một chiến thuật của Nanh sói quân do Ron Barton đề ra: một tiếng kèn tập hợp , một tiếng lệnh tản ra
Muse đi cùng một đội với Ron Barton, không đến ba trăm người, một đường hướng Tây nam triệt thoái. Án chiếu theo kế hoạch ban đầu, họ đi hai ngày, sau đó lại theo hướng nam mà đi. Lộ tuyến này là vì không muốn bị địch nhân phát hiện ---- cho dù bị phát hiện cùng có thể đào thoát khỏi sự bao vây của địch nhân.
Bốn đoàn người án theo phương hướng bất đồng mà rút lui. Đội của Muse, Ron Barton hai ngày đầu tiên, ngày nghỉ đêm đi. Mà lúc đi đường, cũng tận lực cách xa đường lớn, gặp núi leo núi, gặp rừng xuyên rừng chọn những nơi hẻo lánh mà đi.
Chạng vạng ngày đầu tiên, đội người đã đi tới cạnh một rừng cây nhỏ. Ron Barton nhìn địa hình chung quanh một cái, tính toán thời gian:
- Nhanh! Ta nhớ trên địa đồ, phía trước có một con sông. Ngày mai chúng ta có thể đến con sông kia. Sau đó chúng ta đi về hướng đông nam. Sau hai ngày thì có thể hội hợp với đám huynh đệ.
Đàm dong binh đều ha hả cười lớn, trên mặt mọi người đều có vẻ có thể nhìn thấy thắng lợi.
Hai ngày tiếp theo, bọn họ trên đường còn thuận tiện đánh lén hai thôn xóm của thú nhân. Giết chết hơn sáu mươi thú nhân, còn lập một mai phục, đem một đội binh sĩ tuần tra của thú nhân tiêu diệt.
Theo mức thưởng của Ron Barton lúc đầu, nếu như lần này bọn họ có thể còn sống trở về thì đều được thưởng lớn ---- Nanh sói quân bỏi vì không phải là quân chính quy của đế quốc, vì kích thích tính tích cự tác chiến của những người này, Ron Barton đã lập nên một hình thức, có giết địch thì có thưởng. Thí dụ như giết một thú nhân thưởng ngần này kim tệ, giết một thú nhân chiến sĩ thưởng ngần này …..
Phía sau hắn có đại lão bản Đỗ Duy giúp đỡ, nên việc thưởng kim tệ như vậy thì trong quân đội đế quốc tuyệt đối không có.
Một hàng người chạy về phía cánh rừng này, đột nhiên nhìn thấy những dong binh dò đường ở phía trước chạy nhanh lại, ai nấy đều mang vẻ mặt khẩn trương và nghiêm túc.
Mấy người này chạy đến trước mặt Ron Barton, lập tức đè thấp âm thanh nói nhanh:
- Không thể đi tới phía trước !
- Tại sao ?
- Lang kỵ! Rất nhiều lang kỵ !!