Mục lục
Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy thị vê phía trên cầu treo đề phòng nghiêm ngặt người trung niên dường như đang cười. Xoay người xuống ngựa, đang muốn đi qua thì bên cạnh bỗng nhiên truyền đến âm thanh cười khúc khích của một đám người.
- Viện trưởng phu nhân , người không nên nghe hắn nói bậy. Đức ngài viện trưởng của chúng ta có tính tình thế nào bà còn không biết sao? Lần này có lẽ quân Tây Bắc phải chịu xui xẻo rồi. Ta xem trên thế giới này chỉ có đức ngài viện trưởng của chúng ta dùng mưu kế với người khác. Người có thể dùng mưu kế với đức ngài viện trưởng của chúng ta còn chưa sinh ra đâu!
Bên cạnh còn một người có giọng nói điềm đạm:
-Ở nơi công cộng đông người không được nói lung tung! Buổi học hôm nay còn chưa hoàn thành, ngươi lại nói lung tung ta sẽ phạt ngươi ra khỏi thành bay một, hai trăm vòng!
Dừng một chút thì người có giọng nói điềm đạm vừa rồi lại tiếp tục:
- Viện trưởng phu nhân. Học trò thấy không còn sớm nữa rồi, hay là nhanh chóng trở về đi.
Người trung niên đưa mắt nhìn lại, liền thấy mấy người tuổi trẻ mặc áo choàng ma pháp học đồ màu xám xúm xít vây quanh một cô gái khoảng chừng mười năm, mười sáu tuổi. Cô gái dường như là tâm điểm quan tâm của nhóm đang đi đến tòa thành này. Cô gái đi ở giữa còn xung quanh là mấy người trẻ tuổi với vẻ mặt đầy cung kính, luôn cố gắng bảo tòan một khoảng cách. Dường như là sợ không cẩn thận sẽ xúc phạm cô gái nhu mì và đáng yêu này.
Phía trên khôn mặt cô gái ở giữa kia hé lộ ra mặt phấn thẹn thùng nói không nên lời. Khuôn mặt nhỏ nhắn ở phía trên vốn đã mỹ lệ lại bởi vì ngượng ngùng mà nhuộm một màu đỏ ửng. Càng hiện ra vẻ mê hoặc người hơn. Một đôi mắt to long lanh nước. Lại giống như không dám nhìn người khác, chỉ cắn cắn môi ngượng ngùng nói:
-Các… các ngươi, đừng gọi ta là… là viện trưởng phu…phu nhân…
Người trung niên quan sát đến lúc này, trong lòng đại khái có tính tóan. Hắn cười khe khẽ rồi đi ngược lại tới đứng ở giữa đường đi của đám người này.
-Là ai vậy?
Người tuổi trẻ hơi trầm ổn trong nhóm đó nhìn thấy hắn vừa nhíu lông mày lại có ý tranh trước một bước, chắn trước mặt cô gái kia- mặc dù thực lực chính thức của hắn so với cô gái kia có vẻ phải kém mười vạn tám ngàn dặm.
-Xin hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Giọng nói của người trung niên rất bình thản:
-Các người nói "ngài viện trưởng" hình như là ngài công tước Hoa Tulip phải không? Ta đang nhận sự nhờ cậy của một người bạn đi một chuyến tới Tây Bắc để gặp mặt ngài công tước.
Mấy tên ma pháp học đồ này tất nhiên là học sinh của Đỗ Duy. Mà có thể bị nhóm học viện này cam tâm tình nguyện kêu là "viện trưởng phu nhân". Danh hiệu này không cần hỏi tất nhiên sẽ là thiên tài Vivian rồi.
Vivian đang bị đám gian manh này kêu mãi là "viện trưởng phu nhân" làm cho vẻ mặt đỏ bừng. Lần trước vì say rượu mà nói lung tung trước mặt mọi người, sau đó thì ngủ khì. Nhưng trong lòng tất cả mấy tên học trò này đều đã đem cô gái mĩ lệ đáng kính nhận định là phu nhân tương lai của viện trưởng. Trong lời nói không còn che giấu chút nào. Bản tính Vivian vốn đã thẹn thùng, da mặt vô cùng mỏng manh. Hơn nữa việc say rượu kia càng được nàng coi là việc xấu hổ lớn nhất trong đời. Mỗi lần đề cập tới nàng đều không nén được thẹn thùng.
Hôm nay đang dẫn theo mấy học trò đi cửa hàng trong thành mua một vài thứ. Trên đường trở về, đám học trò mà nàng mang theo kêu vài câu "viện trưởng phu nhân" làm cho mặt nàng đỏ bừng. May mắn là học trò đứng đầu Ziege xem như chững chạc chuyển hướng vấn đề thỏa đáng. Lúc này bỗng nhiên thấy một người kì quái như vậy chặn đườngk Vivian không khỏi có một chút sửng sốt. Đưa mắt nhìn lại chỉ cảm thấy người trung niên đứng ở giữa đường này có dáng vẻ và phong độ thật sự làm cho lòng người nói không nên lời.
Xem ra đối phương sẽ vẫn cứ tùy tiện đứng giữa đường như vậy, dường như sự chú ý của người đi đường đều dừng trên mình hắn. Nhìn hắn cười khá hiền lành. Chỉ có điều loại khí thế thấp thoáng này, người thường tuyệt đối không thể có.
-Xin, xin hỏi…ngài là…
Vivian bước tới từng bước thật mềm mại.
-Ồ …
Người trung niên nhìn thấy cô gái thẹn thùng này. Hắn mỉm cười:
-Nếu ta đoán không nhầm người có lẽ chính là quý cô pháp sư Vivian. Ta nghe một người bạn nói qua tên của côi. Ở trước mặt ta, hắn khen ngợi cô không ít lời tốt đẹp đâu.
Vivian thoáng có chút, ngượng ngùng lại tò mò nhìn người trung niên này. Xác định đối phương quả thực không có ác ý gì liền cười nói:
-Ta…chính là Vivian. Ngài, ngài là…
Người trung niên sờ vào trong ngực. Cuối cùng lại đem ra một cái huy chương:
-Cái này do người bạn của ta cho ta. Ta gặp hắn ở trong rừng rậm Đóng Băng. Chỉ có điều hắn có việc gấp chạy trở về trước. Ta bị một vết thương nên phải kéo dài một khoảng thời gian mới trở về.
Vivian tiếp nhận miếng huy chương này. Vừa thấy mắt chợt sáng lên! Huy chương này rõ ràng là thuộc về Hussein! Cô gái nhỏ ngốc nghếch lập tức rõ ràng thân phận của vị trung niên trước mặt này:
-Hả !!! Ngài chính là …
-Tên của ta là Rodriguez.
Người trung niên cười nhẹ nhàng:
-Từng là một gã kị sĩ… chỉ có điều bây giờ ta chỉ là một kẻ vô dụng thôi.
Nói xong, hắn nâng tay phải của mình lên. Điều làm cho Vivian giật mình chính là tay phải của vị thánh kị sĩ này đã bị cắt đứt đến vị trí cổ tay. Toàn bộ bàn tay phải đã không còn!
Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Vivian, Rodriguez cười cực kì ung dung :
-Ta liên tục do dự vì một kẻ vô dụng giống như ta tại sau khi từ bỏ thân phận kị sĩ nên làm điều gì. Chỉ có điều may mắn là người bạn cho ta tấm huy chương này nói: có lẽ ngài công tước đại nhân có thể thu nhận ta. Cho nên… sau khi cân nhắc nhiều lần, ta đã tới Tây Bắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK