Phía trước đường hầm, như là 1 vùng ánh sáng vô tận. Mà Đỗ Duy ở bên trong hầm, xung quanh thân thể toàn bộ là ánh sáng chói lòa, cùng vô số hình ảnh.
Trong số các hình ảnh đó, có người, có việc như là mảnh vụn ký ức, tựa hồ như ảo ảnh từng cái từng cái ngắt quãng khiến người ta không muốn nhìn. Đỗ Duy nỗ lực trợn mắt nhìn cũng không thể trông rõ mấy cái hình ảnh đó.
Có hình chứa cảnh 2 thiếu niên cùng ngồi bên ngoài của sổ một căn phòng cũ. 1 trong 2 người ngồi xổm, còn người kia, đứng trên vai đồng bạn. 2 tay vươn tới cửa số, vụng trộm mở ra. Trong cửa số phát ra tiếng nước ào ào, còn có tiếng hát vui vẻ của thiếu nữ …
Hình khác, thiếu niên kia tựa hồ lớn hơn 1 chút. Hắn cưỡi trên 1 con ngựa, vác theo bao tải nhỏ theo đường mòn đi ra khỏi hương thôn. Khi hình bóng hắn khuất sau núi, một thân ảnh mỹ lệ từ xa nhìn lại… vài giọt lệ theo gió tiêu tan.
Tấm hình khác, cảnh biển điên cuồng nổi giận, sóng đánh từng đợt lên thân thuyền. Thiếu niên tay nắm chặt dây thừng, thân mình chìm trong mưa gió.
Hình khác, thiếu niên kia suy nhược nằm trước 1 lão nhân. Ánh mắt lão nhân ẩn chứa nụ cười cùng ma lực – đây là Aragorn và Chris. Đỗ Duy nghĩ thầm.
Hình khác, thiếu niên đã trở thành thanh niên cường tráng. Hắn cưỡi chiến mã, thân mặc khải giáp, sau lưng chỉ có 1 chi quân đội loại nhỏ, cờ hiệu xiên xẹo. Nhưng thiếu niên lại rút kiếm hô lớn, như tượng trưng cho báo hiệu thời đại mới đã đến!
Hình tiếp theo, thiếu niên anh tuấn ngồi trên ngai vàng. Hắn đầu đội vương miệng, bên mình là nữ nhân mặc trang phục hoa lệ, nắm tay Aragorn. Chỉ là sắc mặt hắn rất lạnh lùng, còn nữ nhân kia tướng mạo rất mơ hồ.
Ngoài thành, 1 thiếu nữ mỹ lệ mặt đầy tuyệt vọng. Trên người vẫn là bộ váy dài nhà nông, bất ngờ rút ra 1 cây kéo. 1 nhát cắt đi mái tóc dài vàng óng tuyệt đẹp của mình!
Từng sợi tóc theo gió tung bay.
Tiếp theo, cửa thành được mở ra, thiếu nữ tóc ngắn đã thay đổi hoàn toàn. Vứt bỏ áo váy nông thôn, mặc lên khải giáp của kỵ sĩ.
"Từ hôm nay, ta không còn là Lolita, ta là Mesiah. Từ hôm nay, ta không tin vào tình yêu, chỉ tin vào chiến tranh!"
Nghe người trong tranh nói câu này, Đỗ Duy trong đường hầm chợt thấy trong lòng đau quặn!
Bức tranh kế tiếp, là cảnh chiến trường. Khắp nơi là thi thể và cờ xí bị đốt cháy. Aragorn tự tay đâm chết thống soái địch nhân, đem trường kiếm chỉ lên trời. Kiếm đẫm máu, cộng với tiếng thét dài của hắn vang khắp chiến trường, vô số chiến sĩ giáp trụ đẫm máu múa kiếm chạy tới,thăm hỏi thống soái của mình, ai ai cũng mang khuôn mặt cuồng nhiệt và sùng bái. Vẻ cuồng nhiệt đó, máu tươi cũng không cách nào che đậy.
Mà phía sau Aragorn, 1 thân hình thon dài đứng đó, như như khi xưa, lúc nàng mặc lên khải giáp kỵ sĩ. Trên mặt, đeo 1 chiếc mặt nạ chỉ hở ra đôi mắt lạnh lẽo!
Hình kế tiếp, một đội binh sĩ khải giáp chỉnh tề, đao kiếm như rừng, theo trận hình xông lên. Như bầy kiến ùn ùn kéo tới, tiếng chân như thủy triều, dẫm lên mặt đấy giống như địa chấn!
Phía xa, 1 tòa thành bị khói mù bao phủ, như dưới khí thế này, đã bên bờ sụp đổ.
Mà tại tiền phương, 1 kỵ sĩ toàn thân lấp lánh đưa trường mâu lên cao, phía trên treo 1 lá cờ: hoa bụi gai.
Bên trong cung điện huy hoàng, vô số dũng sĩ mặc khải giáp thần phục quỳ 1 gối trên mặt đất, dùng tư thế cung kính nhất đối mặt với thống soái phía trên.
Aragorn ngồi trên ngai vàng, lần này, hắn trở thành hoàng đế của đại lục, trở thành tinh không đệ nhất cường giả. Bên người hắn là 1 người trung niên, mặc trường bào của Quang Minh giáo hội, thần thái trang nghiêm đem mũ miện đội lên đầu Aragorn, rồi đem 1 cây quyền trượng vàng đặt vào tay hắn.
Người trun niên mặc trang phục thần chức này, khuôn mặt có vài phần giống thanh niên lúc trước. Chính là thiếu niên cho Aragorn đứng lên vai để nhìn trộm nữ nhân tắm.
Trong đại điện, vô số dũng sĩ hoan hô nhảy nhót.
Chỉ là trong đám đông … thiếu 1 người.
Thân ảnh thon dài, tóc ngắn màu vàng, đôi mắt lạnh lùng … nữ nhân đó … nàng không ở đây!
Đỗ Duy đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng!
Trong lòng đau quặn 1 phát. Đau đớn cảm giác như xé gan xé phổi! Nhìn vào hình vẽ kia, người kia … Nàng không đến! Nàng không đến! Nàng không đến!
Trong lòng tràn lên 1 nỗi bi thương, còn có tuyệt vọng và thống khổ …. Rất nhiều tình cảm mặt trái đột nhiên tràn tới, tâm lý thống khổ vô cùng, bất chợt muốn nhấn chìm hắn!
Ngực đau nhức làm hắn không thể đứng thẳng, gần như ngã ngồi trên mặt đất.
Trong ba quân, thiếu 1 người
Người đó… nàng không tới.
Đỗ Duy hung hăng hít 1 ngụm khí. Sau đó thất tha thất thểu tiếp tục đi tới cửa hầm phía xa.
Các bức hình xung quanh vẫn tiếp tục. Chỉ là với nội dung của chúng, Đỗ Duy đột nhiên cảm giác được mình không quan tâm chút nào!
Hắn nôn nóng bay qua, nhìn lướt từng hình. Với nội dung thì không hề để ý. Cặp mắt hắn chỉ nôn nóng tìm 1 thân ảnh …ánh mắt quét qua 1 hình, không có bóng nàng, hắn lập tức hướng tới cái tiếp theo tìm kiếm. Đối với nội dung các bức hình khác, hắn không để ý!
Loại tình cảm không cách nào lý giải nổi này, khiến Đỗ Duy phẳng phất sa vào cảm giác đau đớn khó hiểu.
Cuối cùng, tại 1 tấm hình lướt qua, Đỗ Duy vẫn như cũ không tìm được thân ảnh mỹ lệ đó …. Mà đường hầm … đã tới cuối cùng!
Trướt mặt là hai luồng sáng màu lam. Hai luồng sáng đều mơ hồ có hình người, nhưng dưới ảnh sáng không thể nhìn rõ diện mạo của bọn họ.
Đỗ Duy liền bình tĩnh lại. Hắn thở dốc 1 hồi, 1 tay ấn lên ngực, tựa hồ muốn đè nén tâm tình đau đớn. Hắn gắt gao nhìn 2 chùm sáng hình người, hơi thở nặng nhọc.
- Ngươi rất thống khổ.
1 thanh âm quen thuộc nhè nhẹ vang lên.
- Ta vì cái gì mà thống khổ?
Đỗ Duy hung hăng cắn răng:
- Vì cái gì? Ta vì cái gì mà thống khổ? Cái này căn bản là chuyện của Aragorn! Vì cái gì mà ta đau lòng như vậy?
Trong chùm sáng bên trái, là thanh âm đã từng cùng Đỗ Duy giao lưu nhiều lần "Đỗ Duy 1" Thanh âm của hắn lần này không có ý cười, còn có 1 tia bi thương:
- Ngươi chính mình cũng rất rõ ràng.Chúng ta dù 1 mực phủ nhận, không chịu thừa nhận mình là Aragorn. Kỳ thực, chúng ta là 1 người!
- Ta không muốn!
Đỗ Duy vung tay, giận dữ thét lớn:
- Ta không quản Aragorn có sự tình gì! Ta là Đỗ Duy! Tên ta là Đỗ Duy! Tiền thế với quá khứ đều đã trôi qua! Aragorn cũng tốt, Lolita cũng tốt, Messiah cũng tốt. Hắn cùng nàng yêu nhau chết đi sống lại, bi kịch cũng tốt. Cũng không liên quan đến ta!
Đỗ Duy vung sức chống đỡ thân thể của mình. Dưới áp lực thống khổ, nét mặt hắn càng trở nên kiên định!
- Ta là Đỗ Duy! Ta chính là ta! Ta sống ở thời đại này! Không phải ngàn năm trước! Hiện tại, ta có bằng hữu, có người nhà, có người phụ nữ ta yêu. Ta có bộ hạ trung thành, có con dân của mình! Ta không cần phải phụ trách "tiền thế" một ngàn năm trước. Ta không muốn vác cái gánh nặng vớ vẩn đó! Ta chính là ta! Ta vì chính mình mà sống sót! Ta vì thân nhân bằng hữu bây giờ mà sống sót!
- Tiếc là ngươi chạy không thoát!
Thanh âm kia than thở "Đỗ Duy 1" cất tiếng, có chút cười khổ:
- Khi ngươi cùng ký ức tiền thế dung hợp, sẽ biến thành 1 người mới. 1 người Đỗ Duy hợp với Aragorn.
Đỗ Duy gắt gao cắt chặt răng không lên tiếng:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn cái biến lại sai lầm từ trước?
Đột nhiên, chùm sáng bên cạnh "Đỗ Duy 1" mở miệng:
- Sai lầm từ trước?
Đỗ Duy cười lạnh, hắn nói với chùm sáng kia:
- Ngươi là ký ức của Aragorn đúng không? Sai lầm từ trước? Thật đáng cười! Đó là sai lầm của ngươi! Là việc của ngươi, Aragorn! Không phải việc của Đỗ Duy ta! Cái gì mà tiền thế với hậu thế, 2 ta là một! Gặp quỷ, cút đi! Ta hiện sống tại thời đại này, có sinh hoạt của mình! Dựa vào cái gì mà đem sự tình kiếp trước đổ lên đầu ta! Dựa vào cái gì mà muốn ta gánh chịu những sự tình đó! Ta chính là ta, là Đỗ Duy! Không phải Aragorn! Cũng không phải "Đỗ Duy 1"! Càng không phải quái vật Đỗ Duy cùng Aragorn dung hợp!
Đỗ Duy hung hăng giơ ngón cái, chỉ vào mũi của mình, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngọa tự đáy lòng.
- Nghe cho kỹ đây, tên của lão tử là Đỗ Duy!
Hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn 2 chùm sáng trước mặt.
- Nếu ta mất đi nhân cách hiện tại, mất đi tính cách như lúc này, cả ký ức cũng bị dung hợp … như vậy,ta sẽ không còn là ta nữa! Nếu chúng ta dung hợp, 1 tên quái vật Đỗ Duy cùng Aragorn sẽ sinh ra! Nhưng còn ta…
Đỗ Duy vẫn lạnh lùng:
- Ta, độc nhất vô nhị Đỗ Duy, cũng coi như đã chết! Ta không muốn chết! Ta không muốn biến thành 1 cái quái vật không có nhân cách độc lập! Ta không muốn biến thành Aragorn!
- Cho tới hôm nay, trong lòng ta đều thống hận điểm này! Aragorn, đừng nghĩ ngươi có thể đem sự tình cả ngàn năm trước ném cho ta! Chết là chết! Qua là qua! Ta mặc kệ ngươi có tính toán gì! Dù là tiền thế của ta, ta cũng nói thắng: ta chán ghét ngươi. Cực kỳ chán ghét ngươi!
Nói xong, Đỗ Duy xoay tay chỉ vào đường hầm, chỉ vào các tấm hình trong đó, nói từng chữ lạnh lùng:
- Ta nhìn những hình này, lại càng chán ghét ngươi! Đừng đem ta ra so sánh với ngươi! Chí ít, ta sẽ không làm người phụ nữ ta yêu chịu nhiều đau đớn như thế! Còn ngươi, "Đỗ Duy 1"! Tại kiếp của ngươi, ngươi để mặc Joanna chết. Để nàng chết trong ma thần điện! Nếu là ta, ta sẽ không làm vậy! Ta thà chịu chết cũng không để nữ nhân thay mình chết! Cái này là khác biệt của chúng ta! Chúng ta có khác biệt! Chúng ta không phải 1 người! Ta có nhân cách độc lập, có linh hồn độc lập! Đã hoàn toàn chuyển thế! ĐM tiền thế!
Sau đó, Đỗ Duy rất nhanh hít vào 1 hơi, từ phẫn nộ chuyển sang bình tĩnh. Hắn hít thở sâu, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhàng.
- Hô … chửi 1 trận quả nhiên thoải mái.
Ánh mắt Đỗ Duy lóe lên 1 tia giễu cợt.
- Aragorn, ngươi 1 mực muốn khống chế ta! Ngươi luôn nói, 2 chúng ta là một! Hừ, trong mắt ta, ngươi chỉ là 1 kẻ mượn "ta" để "ngươi" sống lại mà thôi. Hừ "Đỗ Duy, ngươi khỏe không?" Gặp quỷ! Các ngươi, bây giờ, nghe cho kỹ đây!
Khuôn mặt Đỗ Duy từ từ lộ ra nét cười, chỉ là hoàn toàn khác với lúc trước!
- Tên ta là Đỗ Duy! Người ta yêu là Vivian và Joanna! Không phải Lolita và Messiah! Sủng vật của ta tên QQ, không phải Hughes! Bằng hữu của ta là Hussein! Phụ thân ta, tên Raymond!
Cuối cùng, hắn nói như chém đinh chặt sắt:
- Ta… Là… Đỗ… Duy!
Ngón tay Chris nhè nhẹ đặt trên trái tim Đỗ Duy đang ngủ say, bất chợt cơ thể run rẩy.
Biểu hiện đó làm Chris có chút kinh ngạc, hắn hít sâu vài cái, trong miệng càng lúc càng có nhiều hơi nước thoát ra, đem Đỗ Duy đang ngủ say bao bọc chặt. Từ đầu ngón tay của hắn, 1 tia ma lực thử đem trái tim trong lồng ngực Đỗ Duy dung hợp.
Chỉ là …
Đột nhiên, Đỗ Duy đang ngủ say mở mắt! Nhìn mặt Chirs, tựa hồ có chút giễu cợt
Sau đó, đột nhiên từ đầu ngón tay ba 1 tiếng. "Vương giả chi tâm" vừa đổi lấy đột nhiên phát ra 1 màn mây máu rồi nứt vỡ!
- Không!!!
Chris hét to 1 tiếng, chỉ là xung quanh các bộ vị dung hợp tức thời xuất hiện vết nứt. Theo sau đó, trái tim vừa rồi còn động biến thành khô quắt đi.
Trái tim kia tức thì biến thành 1 mảng tro bụi dưới ngón tay của Chris!
Chris gấp gáp, Đỗ Duy đã thống khổ gầm rú, miệng và mũi tràn máu.
- Gặp quỷ! Chết tiệt!
Chris phẫn nộ gầm rú, nhưng không thể không liều mạng điều ra 1 tia ma lực, đem trái tim Đỗ Duy vừa bị hắn móc ra trở về trong lồng ngực.
Biểu tình của hắn vô cùng cuồng nộ, chỉ là ngón tay vẫn ổn định. Trái tìm cùng máu thịt là 1 lần nữa dung hợp.
Máu mũi máu miệng của Đỗ Duy đã ngừng chảy, mặt đầu mồ hôi.
Hắn đã tình, vừa rồi đã tỉnh.
Chris cáu tiết gào thét:
- Ngươi! Ngươi là đồ ngu ngốc! Ngươi có biết ngươi vừa làm sự tình ngu xuẩn thế nào không? Ngu xuẩn tột đỉnh!! Ngươi! Ngươi ….!!
Đỗ Duy miễn cưỡng mỉm cười, nhưng thanh âm tràn ngập kiên quyết.
- Đây là lựa chọn của ta, cũng là lựa chọn cuối cùng!
Đỗ Duy tự nói 1 mình…
Kỳ thật, ta rất tham lam…
Khi ta biết được mình từng là Aragorn, đã từng rất đắc ý…
Aragorn có bao nhiêu tên gọi vĩ đại. Khai quốc hoàng đế, đế vương vĩ đại cả đời. Cường giả đứng đầu đại lục. Tinh không đê nhất cường giả. Lá cờ hoa bụi gai của hắn tung bay cả 1 ngàn …
Hừ!
Khi đó, ta tham làm, thậm chí có chút tưởng tượng. Giá như có ngày ta khôi phục ký ức kiếp trước, lập tức có thể trở nên vô cùng cường đại. Có thể có được lực lượng mà không ai mơ tới nổi.
Thật sự là rất mê người – mà dụ dỗ, cũng đánh vào tâm lý này của ta.
Ta từng thử kháng cự, nhưng là, dụ dỗ trở thành vĩ nhân kia quá lớn, ta hy vọng có được lực lượng to lớn, trở thành tuyệt đỉnh cường giả.
Chỉ là ta quên, lực lượng cũng không phải thứ duy nhất.
Như thế ta sẽ biến thành 1 người … dù có được lực lượng cường đại, ta cũng không còn là ta.
Đỗ Duy đã chết rồi. Sống sót chỉ là 1 kẻ mới sinh, 1 kẻ mới ra ngoài mà thôi.
Mà lại …
Ta mệt mỏi, cùng chán ngán.
Tiền thế của ta từ thế giới kia mà tới. Khi ta vừa xuyên việt tới đây, mấy mười mấy năm mới yêu thế giới này, yêu đại lục Roland. Yêu mẫu thân, bá tước phú nhân lương thiện. Yêu em trai Gabri.
Yêu Vivian, yêu Joanna. Yêu bằng hữu của ta ở đây. Hussein lạnh lùng, còn có gã béo tà ác Ron Barton.
Ta hiện này mới 19 tuổi.
Ta đến thế giớ này, mất 19 năm mới thành công biến mình thành người đại lục Roland. Biến thành Đỗ Duy Rudolf Rowling.
Theo ý nghĩa mà nói, tiền thế tại địa cầu hiện đại đã chết rồi.
Ta mất 19 năm, đem thân phận biến thành Đỗ Duy, để gã từ địa cầu chết đi.
Ta không muốn lại biến đổi thân phận 1 lần nữa. Để quên thân phận từ địa cầu, ta tốn 19 năm. Mà lần này, ta không muốn biến hóa như thế 1 lần nữa! Nếu ta và Aragorn dung hợp, ta liệu còn tiếp tục yêu Vivian và Joanna không?
Cũng giống khi mới sinh trong nhà Rowling, ta xem cha mẹ đều là người xa lạ. Ta không cách nào tưởng tượng được sẽ nhìn Vivian như người xa lạ.
Ta rất rõ ràng, nếu ta biến thành Aragorn, toàn bộ tình cảm oán hận sẽ dung hợp cùng hắn.
Lúc đó, ta nên thế nào? Yêu Lolita? Yêu Vivian? Yêu Messiah? Hay yêu Joanna?
Ta chán nản. Ta không muốn mất thêm mười mấy năm thích ứng thân phận mới, linh hồn mới.
Hiện tại ta là Đỗ Duy, rất tốt.
Ta có sự tình mình muốn làm, có trách nhiệm của mình – không phải của ngàn năm trước.
Mà là của hiện tại!
- Người biết không, vừa rồi ngươi chỉ cần hấp thụ trái tim hoàng đế kia. Sẽ dung hợp với ký ức linh hồn của mình… sau đó sẽ biến thành lĩnh vực cường giả.
Chris đau lòng nói:
- Ngươi biết không, lực lượng của ngươi đều từ phong ấn trong linh hồn! Ngươi …
Nói xong, Chris vươn tay ra, trong tay là cái huy chương lúc trước.
Chỉ là, huy chương này đã bị tàn phá, phía trên không còn lóe lên tia sáng nữa.
- Bên trong có phong ấn 2 ký ức linh hồn, vừa rồi bị ngươi bài xích, toàn bộ tiêu tan!
Chris giận quá hóa cười:
- Đỗ Duy, tiểu tử! Ngươi biết không, ngươi hiện tại còn thừa lại cái gì?
Đỗ Duy hư nhược nằm 1 chỗ, vết thương nơi ngực từ từ lành lại:
- Còn thừa lại cái gì?
- Lực lượng của ngươi … khi lực lượng bên trong phong ấn tan biến… tiểu tử… ngươi không còn là lĩnh vực cường giả! Phong ấn linh hồn trong huy chương đã mất, lĩnh vực cũng theo đó tan biến! Hiện tại ngươi chỉ là 1 tên thánh giai đáng thương!!!
Đỗ Duy lại cười:
- Nói cách khác, lúc trước khi ta gặp lúc sinh tử nguy hiểm, có thể dẫn phát lực lượng lĩnh vực cấp… hiện tại làm không được nữa?
- Phế rồi! Lực lượng lĩnh vực kia căn bản không phải của ngươi! Là bị phong ấn trong huy chương! Hiện tại huy chương đã vỡ! Ngươi còn muốn…
Đỗ Duy cắt lời Chris, ánh mặt trở nên phi thường sảng khoái!
- Chris thân ái. Ngươi vừa nói 1 câu rất trọng yếu.
Chris sững sờ:
- Cái gì?
Đỗ Duy biểu tình nghiêm tức hẳn lên:
- Ngươi nói "lực lượng lĩnh vực cấp căn bản không phải của ngươi". Lời này chính là mấu chốt. Lực lượng đó không phải của ta, không phải của Đỗ Duy. Mà là của Aragorn!
- Nhưng các ngươi chính là một …
- Ta chỉ là ta!
Đỗ Duy kết thúc tranh luận.
Chris thở dài 1 hơi.
Qua 1 hồi lâu, hắn mới thấp giọng làu bàu:
- Thật đáng chết… chẳng lẽ ngươi không biết có được lực lượng lĩnh vực khó khăn thế nào? Ngươi cho là trở thành lĩnh vực cường giả là cơ hội mỗi ngày hay sao? Ngươi cho rằng tùy tiện tu luyện có thể trở thành lĩnh vực? Ta nói cho ngươi biết, ngàn vạn năm nay, đạt tới lĩnh vực cấp, trừ mấy vị thần chỉ có 1 mình Aragorn!
- Không!
Đỗ Duy trong mắt lóe lên 1 tia sáng, nhìn Chris mỉm cười:
- Ngươi không biết, trên đời này có 1 gã …. Cũng là do cha mẹ sinh ra. Cùng được nuôi dạy bình thường. Dựa vào thiên phú kinh người cùng nghị lực siêu việt để khổ tu! Hắn cũng không dựa vào lực lượng tiền thế tỉnh giấc, hay giao dịch với người hầu của ác mà! Thuần túy dựa vào chính mình, qua vài chục năm, từ phàm nhân biến thành 1 lĩnh vực cường giả!
Chris lắc đầu:
- Ta không tin. Nhân loại sao có loại thiên tài này được.
- Thực là có, tên gã kia là … Bạch Hà Sầu.
Đỗ Duy đột nhiên hít 1 ngụm khí:
- Nói thật, ta cảm thấy gã này, so với Aragorn cường đại hơn nhiều. Vì hắn hoàn toàn dựa vào chính mình.
Sau đó, Đỗ Duy lắc đầu:
- Thành thật mà nói, ta hiện giờ cũng biết hắn đang ở đâu.
***
Cửa mở …
- Ken két ken két két...
Tòa thần điện màu lục, cửa chính nhiều ngày không mở, cuối cùng cũng chậm rãi mở ra.
Cánh của chính phủ đầy tro bụi, giờ khắc này bị thổi tung, khiến toàn bộ tinh linh quỳ trước cửa điện kinh động.
Mấy vị trưởng lão tinh linh tộc mấy ngày nay cơ hồ không ngủ không nghĩ, chỉ quỳ gối cầu khẩn trước cửa thần điện, chờ đợi vương của chúng đi ra.
Tuy nhiên đại quân thú nhân không tuân thủ ước định, đã sớm rời đi, tiến về thế giới của nhân loại.
Nguyên bản là 1 mảng náo nhiệt phía dưới thần sơn, giờ chỉ còn lại tinh linh tộc.
Lúc này, cửa chính của thần điện mở ra, đông đảo tinh linh cũng kinh hô, giương đầu nhìn về hướng cửa.
Khi thân hình của Lạc Tuyết xuất hiện, đông đảo tinh linh mới yên lòng. Nhìn thấy vương đi ra, nhất thời bạo phát tiếng hoan hô!
Tinh linh yêu quý sinh mạng, thậm chí còn nhảy lên khiêu vũ trước cửa thần điện. Dùng cành và lá cây ca hát.
Sắc mặt Lạc Tuyết tái nhợt không 1 giọt máu, con ngươi vốn tràn đầy duệ khí giờ lại như 1 đầm lầy khô cạn, tựa hồ bị rút đi phần lớn tinh lực.
Nhìn tộc nhân đông đảo phía dưới, Lạc Tuyết bình tĩnh 1 lát, ánh mắt vô cùng phức tạp, cuối cùng nâng tay lên, làm ra 1 tư thế yên lặng.
- Vương!
1 lão tinh linh già nua đi tới, khom lưng hỏi:
- Ngài cuối cùng đã đi ra … tên nhân loại kia đầu?
- Hắn…
Ngữ khí Lạc Tuyết rất cổ quái, rồi thở ra:
- Hắn đi rồi.
Đi rồi?
Tinh linh tộc ngơ nhác. Mọi người đều chờ trước cửa thần điện mấy tháng …. Thế mà … tên nhân loại kia đi rồi, không ai phát hiện ra?
Cửa lớn của thần điện lại 1 lần nữa khép chặt.
Lạc Tuyết truyền ra 1 mệnh lệnh kỳ quái: lưu lại mấy trưởng lão, mang theo thân vệ, đến trước cửa thần điện tiếp tục chờ.
Chờ cái gì, chờ đến lúc nào, Lạc Tuyết đều không nói.
Nhưng mà với tinh linh tộc, sự sùng bái đối với Vương là rất lớn, tất cả không chút do dự chấp hành mệnh lệnh cổ quái này.
Lệnh này thực sự rất cổ quái.
Bởi vì khi Lạc Tuyết đi ra liền hạ lệnh, toàn tộc chuẩn bị di dời. Hạ lệnh mọi người chuẩn bị hành trang cùng vũ khí chuẩn bị theo dấu thú nhân hướng tới thế giới loài người.
Theo truyền thống của tinh linh tộc, mỗi khi đến đâu sẽ rải xuống 1 ít hạt giống thần kỳ, dưới ma pháp của tinh linh sẽ sinh ra những thực vật to lớn, những thực vật này sẽ biến thành tường thành, phòng ốc, cung điện …
Khi tinh linh tộc dời đi, những thực vật này mất đi ma lực chống đỡ, rất nhanh sẽ theo gió tiêu tan.
Nhưng lúc này, khi toàn tộc di chuyển, tinh linh vương lưu lại mệnh lệnh, bảo các trưởng lão tiếp tục dùng ma lực duy trì tòa thần điện này, không cho phép để nó khô héo!
- Toàn bộ, đều giống như lúc ta còn ở bên trong! À, tư thế cùng lễ nghi, càng phải cung kính gấp 10!
Bên trong tòa thần điện màu lục. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Cửa chính đóng lại, trong thần điện chỉ còn 1 tia sáng.
Mấy tháng trước, Lạc Tuyết cùng Bạch Hà sầu thăm dò, cái bàn bị hủy, chính là tại chỗ này.
Chỉ là, đối với tượng tinh linh thần phía sau …
Trong không khí, tựa hồ có 1 sức mạnh cường đại, trong mấy mét vuông thể tích như có 1 cái vòng xoáy tồn tài. Vòng xoáy này là 1 khe hở không gian, cũng là thông đạo.
Ẩn ần bên trong vòng xoáy, còn có tiếng gào thét, cùng thanh âm vũ khí va chạm.
- Phanh!
Loan đao nhè nhẹ gõ lên 1 cánh cung đặc biệt! 1 tia lửa theo đó bắn ra, rồi loan đao đột nhiên hướng về phía sau bắn đi. Ngón tay trên chuôi đao phát ra thanh âm ken két, tựa hồ như xương gãy.
Theo sau, 1 bóng áo trắng phá không bay lên, hướng phía sau bay ra. Khi hắn chạm đất, phần thân có chút loạng choạng, nhưng eo vẫn giữ thẳng tắp!
Bạch Hà Sầu mặt trầm như nước, như rất tùy ý đem loan đao sang tay bên kia. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhìn đối thủ cao cao tại thượng.
Trong này tựa như 1 toàn núi dốc. Xung quanh đều là sỏi đá khô cằn, không có chút sinh cơ nào.
Mà lúc này, dưới sường núi, trên mặt đấy đầy 1 mảnh mấp mô, còn có vô số vét rạn – tựa hồ trải qua 1 trường kịch chiến tàn khốc mà thành!
Trên sườn núi, 1 thân ảnh thon dài đứng đó, toàn thân đều mặc ào bào. Áo choàng lớn đem toàn thân người này che đi, chỉ lộ ra vũ khí trong tay!
Trong tay là 1 cánh cung rất kỳ lạ. 2 bên canh cung uốn cong, mang theo gai nhọn và lưỡi sắc.
Nếu Đỗ Duy ở đây nhất định sẽ kinh hãi! Bởi vì cánh cung này, cùng thần cũng Pandora của hắn giống hệt nhau!
- Bạch Hà Sầu. Ngươi cuối cùng cũng đánh trúng vũ khí của ta.
Thanh âm kia từ áo choàng truyền đến, thanh thúy vui tai, đồng thời mang theo 1 tia kinh ý.
- Chúng ta đánh đã lâu, ngươi tổng cộng 6 lần đánh trúng vũ khí của ta.
Thanh âm này tựa hồ tán thưởng, mà như như giễu cợt.
- Ta biết!
Bạch Hà Sầu nhàn nhạt nói. Hắn giơ đao nằm ngang, mũi đao có 1 viên đạn nhỏ.
- Ngươi rất xuất sắc!
Áo choàng phát ra thanh âm than thỏ:
- Ngươi thậm chí so với tinh linh vương còn mạnh hơn gấp 10 lần. Mấy ngày nay, ngươi 6 lần đánh trúng vũ khí của ta. Lần thứ nhất ngươi mất 3 tháng mới đánh trúng. Lần thứ 2 ngươi chỉ dùng 1 tháng. Lần thứ 3 người dùng 15 ngày. Mà lần này, ngươi chỉ dùng 2 ngày.
Thanh âm đó cũng nghiêm túc dần:
- Có nghĩa là, tại cái địa phương này, tựa hồ lĩnh vực của ta càng lúc càng khó trói buộc ngươi, đúng không? Hiện tại, ngươi đã dần dần nắm giữ quy tắc lĩnh vực của ta, đồng thời lại có thể phá giải các quy tắc đó. Ngươi càng lúc càng mạnh.
- Còn chưa đủ mạnh!
Bạch Hà Sầu lắc đầu, thanh âm vẫn trầm mặc.
- Hừm, ngươi hy vọng chính mình trở nên cường đại? Con người! Ngươi chỉ là 1 con người mà thôi. Nếu ta muốn, tùy thời có thể giết chết ngươi. Hiện tại ngươi chỉ là 1 món đồ chơi cho ta phát tác. Có lẽ, ta ngày mai sẽ giết ngươi! Ngày mai liền giết ngươi!
- Ngươi có thể tiếp tục nói như vậy.
Bạch Hà Sầu nhàn nhạt nói:
- Từ 2 tháng trước, ngươi đã nói với ta "ta ngày mai liền giết ngươi". Đáng tiếc. đến giờ ta vẫn còn sống. Ngươi không muốn giết ta. Ngươi đối với ta rất hiếu kỳ.
- …
Áo choàng tựa hồ phát ra ánh mắt, chiếu lên Bạch Hà Sầu, cuôi cùng thở ra 1 hơi:
- Ta thực sự rất hiếu kỳ … 1 vạn năm… cuối cùng cũng có 1 sinh linh dựa vào lực lượng bản thân, đột phá tới lĩnh vực. Có thêm thời gian, ngươi nhất định trở thành thần cấp. Cường giả thần cấp thực sự quá ít. Chúng ta có mấy người tranh nhau quá lâu rồi. Nói thật,có thêm 1 khuôn mặt, cũng là 1 việc tốt.
Nói xong, hắn chợt bắn 1 phát vào dây cung, ngữ khí lạnh lùng:
- Chẳng qua ngươi nghe đây! Đây là ta cho ngươi 1 cơ hội sau cùng! 1 tháng! Trong 1 tháng, nếu ngươi không đột phá lĩnh vực của ta, không có tiềm lực của thần cấp cường giả … lúc đó, ta sẽ giết ngươi.
Bạch Hà Sầu nghe câu này, trầm mặc 1 lát:
- Nếu ta đột phá thì sao?
Bạch Hà Sâu nhìn đối phương:
- Ngươi nói cho ta biết, những thần khác ở chỗ nào!