Hắn chậm rãi quay lại , phía sau , một thân ảnh mỹ lệ trôi nổi . Trường bào đỏ tươi , tóc trắng như tuyết , tướng mạo xinh đẹp , chỉ là ánh mắt cùng khuôn mặt rất lạnh lùng
"Ta vốn nghĩ là ngươi chỉ có lúc ta sắp chết mới đi ra cơ " Đỗ Duy nhíu mày : " Đã lâu không gặp rồi . Ta nên gọi ngươi là sinh vật ma pháp Semel không ? Hay gọi " tằng tằng tằng tằng tổ mẫu đại nhân " " ?
Semel mặt trầm như nước , tựa hồ cũng không để ý mấy câu đùa này của Đỗ Duy . Ánh mắt lạnh băng của nàng lóe lên một tia kỳ dị , nhìn hắn lắc đầu :
- Ta đã nói rồi , mặc kệ thế nào , ngươi là hậu duệ của nhà Rowling , nếu lúc nào cũng kêu la cứu mạng thật không phù hợp với truyền thống gia tộc
"Thế ngươi thì sao ? " Ánh mắt Đỗ Duy ngừng lại trên người đối phương : " Semel , chiêm tinh thuật sư đệ nhất đại lục , cũng là tằng tằng tằng tằng tổ mẫu của ta lại cố ý giả chết , phong ấn chính mình trong một bức tranh . Chả lẽ như thế rất uy phong ư ? "
Ánh mắt hai người giao nhau , phảng phất tóe lửa . Sau một lúc , Semel mới cúi đầu xuống :
- Ngươi… đã biết ?
"Cũng vừa biết không lâu " Đỗ Duy nhàn nhạt nói : " Ta sau này mới rõ , cái ma pháp sinh vật thường vung chân khoe đùi trước mặt ta , thực tế chính là tằng tằng tằng tằng tổ mẫu của mình . Tổ mẫu đại nhân , ngài giấu diếm ta thật khổ "
"Ngươi làm sao biết ? " Thân hình Semel thoáng có chút rung động
"Sinh mạng " Đỗ Duy đổi sang giọng nghiêm túc trả lời : " Năm đó ta còn nhỏ , có lẽ sẽ bị cái gọi là ma pháp sinh vật đánh lừa . Chỉ là sau này khi lực lượng của ta càng lúc càng cao , ta mới biết … hừ , sáng tạo một cái sinh mạng… không phải việc Semel có thể làm được ! Trừ khi là vượt quá cả thần cấp . Ví dụ như viễn cổ ma thần mới có năng lực sáng tạo sinh mạng . Tổ mẫu đại nhân của ta tuy là chiêm tinh đại sư đệ nhất , nhưng muốn sáng tạo một sinh mạng thì cũng không làm được . Cho nên , ta từ đó mới rõ ràng … "
Nói tới đây , hắn cố ý ngừng một chút , ánh mắt lóe lên nói : " Ngươi không phải ma pháp sinh vật . Ngươi chính là tằng tằng tằng tằng tổ mẫu của ta , Semel ! "
Im lặng….
Câu nói sau cùng của Đỗ Duy cũng khiến nét mặt Semel hơi đổi , chỉ là nàng không phản bác hay biện luận gì hết . Sau một lúc trầm mặc , vẻ mặt nàng còn mờ mịt hơn
Rất lâu , cuối cùng có tiếng thở dài : " Ta… chính mình cũng mới biết " Nàng cười thê lương : " Khi ta bị ngươi gọi tỉnh , ta cũng cho mình là một ma pháp sinh vật mà thôi . Chỉ là… kỳ thực không phải , ta giả chết , sau đó tự hạ phong ấn với mình . Sau này khi phong ấn giải khai , ta mới từ từ khôi phục ký ức …ta . Nguyên lai chính là ta . "
"Vì sao ? " Đỗ Duy lắc đầu " Vì sao lại phải làm thế ? "
Sắc mặt Semel mờ mịt : " Ta không biết , phong ấn khi trước ta tự lập ra còn chưa bị giải khai hoàn toàn . Ta còn một bộ phận ký ức không cách nào thu hồi được , cho nên rất nhiều việc chính mình ta cũng không rõ "
Đỗ Duy suy nghĩ một chút : căn cứ truyền thuyết , vị tằng tằng tằng tằng tổ mẫu này năm đó sau khi chồng chết , đau lòng mà qua đời . Như vậy nguyên nhân chỉ là thương tâm mà chết thôi . Hắn cũng không muốn hỏi nhiều , chỉ lắc đầu nói : " Mặc kệ thế nào . Ngươi…rất lâu không ra , ta còn cho là ngươi đã tìm cách thoát ly rồi ấy chứ .. "
"Ta … xin lỗi " Semel đáp : " Ngươi mấy lần gặp nạn , chỉ là thực lực sai biệt quá nhiều , ta cũng không cách nào giúp được ngươi . Cho nên ta mới không lộ diện . Khi ngươi đi tới cái hòn đảo ngoài biển kia .. ta ..ta .. "
"Làm sao ? "
"Ta không dám lộ diện " Ánh mắt Semel lộ ra một vẻ sợ hãi không rõ từ đâu tới : " Cái tên Chris kia , trên thân thể hắn có một cỗ khí tức khiến ta sợ hãi . Khi ngươi đứng trước mặt hắn , ta không biết vì sao dũng khí toàn thân mất hết , tuyệt đối không dám lộ ra trước mặt nó . Ta cũng không rõ đây là chuyện gì . Ta hẳn là chưa từng gặp Chris mới đúng . Nhưng khi ngươi đối mặt với hắn , ta lại có cảm giác sợ hãi ép ta không thở nổi , ngay cả động đậy cũng không dám "
Đỗ Duy nhíu mày
"Ta còn một phần ký ức chưa khôi phục – một phần phong ấn vẫn chưa giải khai " Semel than thở : " Ta cũng không biết là chuyện gì , ta vốn định tìm cho mình một cơ thế , có lẽ đây cũng là biện pháp . Cách này có thể giúp ta chân chính sống lại mà không giống dạng linh hồn như hiện giờ "
Nói tới đây , nàng dùng sức lắc đầu , sắc mặt lại lạnh như cũ , nhìn Đỗ Duy nói : " Những thứ này không phải nói bây giờ . Tóm lại … phần địa đồ trong tay ngươi , ta nhìn ra được là năm đó chính ta vẽ ra "
"Ngươi ? " Đỗ Duy nghi hoặc hỏi : " Ngươi làm sao có được thứ này ? Đây là cơ mật của hoàng thất , ngươi làm sao biết được ? Tại sao lại lưu lại một thứ như vậy ? Mục đích là gì ? "
"Ta không biết " Semel lắc đầu , sắc mặt thản nhiên : " Vấn đề ngươi hỏi , ta cũng không biết trả lời thế nào . Ta chỉ có thể dựa theo ký ức , bản vẽ này là ta tự mình làm ra , bên trên còn bút tích của ta. Còn về tại sao nói lại nằm ở tinh tượng quán , ta nghĩ … Đại khái chắc là khi ta đảm nhiệm chỗ này dấu nó ở đấy "
Mắt Đỗ Duy sáng lên : " Đúng , cái này còn có thể xác định ngươi năm xưa đã từng làm quán chủ ở đây , cũng từng làm chiêm tinh sư của cung đình . Cũng chỉ có chủ tịch chiêm tinh sư cung đình mới có cơ hội ra vào hoàng cung . Chỉ là…. Lối ngầm phía dưới bạch tháp thì sao … "
Semel nhìn Đỗ Duy : " Ngươi đã muốn biết , sao không vào thử xem ? "
Đỗ Duy lập tức hơi biến sắc , nhìn Semel giọng nói nghiêm túc hẳn lên : " Ta nhớ ngươi không phải là người thích mạo hiểm à ! Bạch Tháp có một đại đội cung đình ma pháp sư trấn thủ . Bên trong còn có ma pháp trận Aragorn tự mình lưu lại , còn có …. Tuy có đường ngầm còn đi vào được , chỉ là hoàng cung sao có thể tùy tiện ra vào như vậy ? Cái này coi như là thiết luật rồi , một khi xảy ra chuyện , phiền hà cũng không nhỏ ! "
Semel nhíu mày : " Chỉ là , ký ức nói cho ta biết vật này rất trọng yếu . Khi ngươi lấy nó ra là ta đã nhận ra ngay . Tuy không rõ tại sao , ta có cảm giác bản đồ này chỉ đến một thứ bên trong bạch tháp , phảng phất thứ này đối với ta rất quan trọng
Có lẽ , ta có thể nhờ đó mà phá giải phong ấn trên người đi "
Đỗ Duy quệt môi : " Ta cũng không muốn phiền hà , mặc kệ bạch tháp này có cái gì . Đây cũng là bí ẩn của hoàng thất , mà ta lại không muốn đi chọc giận hoàng thất nữa – ngay bây giờ đã thừa việc làm phiền lòng lắm rồi "
Semel còn muốn nói thêm cái gì , chỉ là vừa thấy sắc mặt Đỗ Duy lại cười , cố ý thong thả nói : " Vì sao ngươi không trực tiếp hủy nó đi ? Ngươi còn cẩn thận lưu lại làm gì ? Chẳng lẽ không phải có ý đồ rồi sao , định sau này … hừ hừ, Đỗ Duy , đừng lãng phí thời gian . Ta rất rõ tính ngươi . Loại việc này đã kích động lòng hiếu kỳ của ngươi , nếu thật sự ngươi không theo đường hầm mà đi vào , chỉ sợ mỗi tối đều không ngủ được ! Tốt thôi , bây giờ còn sớm , ngươi chuẩn bị một chút rồi tối nay chúng ta đi "
Đỗ Duy trợn mắt nhìn Semel một lúc , đành thở dài : " Được rồi . Ngươi thắng "
Trong ngày hôm nay , phủ công tước cũng đón không ít khách khứa . Đa phần đều là quý tộc đế đô , nghe tin vài ngày nữa Đỗ Duy lên tiền tuyến vội chạy tới bái phỏng vị thống soái tương lai này , cố gắng tạo chút ít quan hệ về sau
Nhưng Đỗ Duy dứt khoát đóng cửa không tiếp khác
Ban ngày , hắn đóng cửa ngủ ngon lành một giấc , đợi đến lúc chạng vạng tối mới mang theo một ít đồ vật dời đi . Sau khi nghĩ 1 lúc , hắn không nói cho Vivian cùng Joanna . Nếu không , sợ lấy tình tình "chỉ sợ thiên hạ không loạn" của Joanna khẳng định là sẽ nhao lên đòi đi theo
Chính mình đi xem đường hầm , vốn chỉ để thỏa mãn trí tò mò mà thôi , cũng không có gì khác . Nhưng nếu thật sự mang Joanna theo , không chừng còn gây loạn cái gì đó
Buổi tối , khi chuông đồng hồ điểm 10 tiếng , chính là lúc các cổng của hoàng cung bắt đầu đóng lại
Hơn trăm đội ngự lâm quân bắt đầu theo các con đường định kỳ tiến hành tuần tra . Hoàng thành từ sau khi đóng cửa , trừ phi là việc quốc gia quân tình khẩn cấp , không thì cho dù là hoàng tử hay công chúa cũng không thể tùy ý ra vào
Lúc này , tại hướng đông bắc của hoàng thành , phía mương nước , Đỗ Duy dưới trời đêm che chắn , một thân trang phục dạ hành đi vào . Hắn lắng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh , mới cẩn thận đi xuống mà không trực tiếp nhảy , e ngại sẽ phát ra tiếng nước
Mương nước này là chuyển nước từ sông Lan Thương tới hoàng thành , thường ngày nước dùng trong cung chính là từ đây mà lấy . Nếu quả thật có chiến tranh xảy ra , mương nước này còn có tác dụng hộ thành
Hai đầu mương nước , từ hai phía vây hoàng thành vào giữa , chỉ để chừa ra quảng trường phía trước – ngày chính biến , đại hoàng tử cũng là từ hướng đó phát động công kích
Hai đầu mương nước này đã được xây từ ngàn năm trước , qua vài lần sửa sang đào lấp , đường nước cũng có biến đổi phức tạp . Còn có một vài chỗ vì bị sửa thành cao thấp khác nhau mà dần dần biến hóa , khô cạn không thể tiếp tục sử dụng
Đỗ Duy chìm xuống mương nước , bơi một lát . Tuy dưới nước rất lạnh , nhưng với thân thể biến thái như hắn cũng không có ý nghĩa gì
Một đường lặn dưới nước mà đi , rất nhanh vượt qua đoạn lộ thiên , tiến vào vùng ngầm dưới đất . Mà lúc này , trước mặt là một hàng rào sắt kiên cố ngăn đường
Đây cũng là biện pháp phòng ngự , không thì đường đường là hoàng cung mà lại để ngươi tùy ý lặn vào ư ?
Đỗ Duy vẫn ẩn trong nước , bơi tới hàng rào lấy tay nắn thử . Hàng rào tuy có chút rỉ , nhưng mỗi mắt lưới đều to như cánh tay . Hai tay Đỗ Duy nắm chặt , lấy cơ thể hiện nay của hắn , chỉ phút chốc đã vặn cong hai song sắt
Nước lạnh băng , xung quanh tối hù , Đỗ Duy lại mất đi năng lực cảm giác , không còn biết đường xung quanh thế nào nữa . May mà hắn có Semel vốn là linh hồn thể không sợ bóng tối chỉ đường . Qua mấy khúc rẽ , vượt qua đủ 6 cái hàng rào
Mương nước đầu năm , tuy mỗi năm cũng có thanh lý làm sạch , nhưng phía dưới vẫn bẩn như thường . Đỗ Duy một đường qua đây không sợ lạnh , nhưng lại khó chịu vì bẩn
Cuối cùng đến một chỗ nước hơi thấp , hắn nổi lên hít sâu một hơi , chỉ thấy đầu váng mắt hoa , trên mình còn dính chút rong rêu
"Phía trước quẹo trái sẽ có một cái cửa sắt . Mở ra rồi là đã ra khỏi khu vực này "
Nghe tiếng Semel trong đầu chỉ dẫn , Đỗ Duy chỉ có thể cười khổ : " Hoàng cung này nhìn trên mặt đất thì sạch , ai biết dưới nước lại bẩn như vậy a "
Semel cũng cười đáp : " Mương nước này thường ngày cũng chỉ dùng để cho người hầu lau chùi quét dọn mà thôi , nước uống lấy từ nguồn khác . Do đó nước này sẽ chả ai quan tâm sạch hay không cả "
Đi qua chỗ rẽ này , mương nước biến thành nhiều ngách nhỏ . Chiều rộng của nó nhiều khi nhân loại tuyệt không chui vào nổi . Cái này cũng là bình thường , mương nước đi vào hoàng cung cũng phải thiết kế an toàn
Chẳng qua , Đỗ Duy có Semel chỉ đường , quả nhiên tìm được một cái cửa sắt nho nhỏ . Cửa sắt này có vẻ đã rất lâu đời , khóa đã gỉ hết . Đừng nói không có chìa , dù có cũng chả cho vào nổi
Đỗ Duy chỉ có thể rút dao găm trên người ra cắt khóa . Chỉ là cắt xong cửa vẫn không đẩy ra được
Lúc này , Semel mới cười khổ một tiếng : " Ta vừa đi qua bên kia xem … Không phải cửa có vấn đề , mà là phía sau bị sụp , đè lên cửa rồi . Ngươi chỉ có thể nghĩ cách cắt rời cả cánh cửa này ra mới có thể tiến vào "
Đỗ Duy hừ một tiếng : " Cái loại đồ cổ này . Sớm đã biết sẽ có phiền hà mà "
Hắn cũng lười dùng dao cắt , lúc này tận dụng thân thể cường hãn của mình . Khẽ vươn tay , hơi dùng sức một chút , đã kéo tung cả cánh cửa sắt đó bật ra !
Tức thì , bên trong có một luồng tro bụi thổi tới . Đỗ Duy ho khan vài tiếng , lấy nước hắt vào bên trong , từ trong ngực lấy ra một viên dạ minh châu ném vào . Viên dạ minh châu phát ra ánh sáng u ám , chiếu rõ bên trong cũng khá hẹp , chỉ cao chưa tới một thước . Nếu không phải Đỗ Duy thể hình thon dài , đổi thành một gã thô tráng tuyệt đối đừng nghĩ tới việc đi vào nổi
Bên trong không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng không người , thông đạo đầy không khí vẩn đục bụi đất . Ngẫu nhiên còn nghe tiếng chuột kêu chi chi két két . Đỗ duy chỉ có thể cứng rắn miễn cưỡng bò rạp đi vào
Lấy tư thế khó chịu đó mà đi vào chừng vài trăm thước , phía trước mới rộng ra đôi chút
Trong đem đen , hoàng thành là một mảnh im lặng , ngẫu nhiên mới có một đội ngự lâm quân cầm đuốc tuần tra
Chỗ này vốn là một biệt viện hẻo lánh nằm trong hoàng thành . Ở đây đương nhiên không thể gặp quý tộc hoàng thất , mà là một vài người hầu cung đình có chút thân phận mà thôi
Bên ngoài tòa viện này nguyên bản là một cái hồ phun nước , chỉ là cái hồ này nối với mương ngầm cũ . Từ sau khi mương ngầm cũ bị bỏ , chỗ này cũng bị san bằng , biến thành một vườn hoa
Lúc này , trong đêm đen , giữa vườn hoa đột nhiên lay động một chút . Một miếng đất bị lật lên , sau đó Đỗ Duy nhẹ nhàng chui ra
"Không cần lo lắng . Binh sĩ tuần tra đã đi qua rồi , đội binh lính gần nhất cũng cách ngươi hơn 500 thước "
Trong đầu , Semel nhắc nhở Đỗ Duy
Đỗ Duy hừ một tiếng … Semel ít nhất cũng còn có chỗ tốt . Nàng hiện tại đã có thể rời xa mình một khoảng lớn . Hơn nữa nàng là linh hồn thể , người thường không thể nhìn thấy được . Đỗ Duy hiện giờ mất đi giác quan nhạy bén , may mà còn có Semel trinh sát , cũng không sợ đột nhiên có người tới tóm cổ mình
Trong vườn hoa xem xét một lúc , Đỗ Duy lại nhìn cả tòa kiến trúc trước mặt – rút cục cũng nhận ra đây là chỗ nào !
Lúc chập tối , Đỗ Duy cùng Semel ở trong phòng , nghiên cứu cẩn thận địa đồ kia
Tuy địa đồ ghi rất rõ ràng , có thông đạo ngầm dẫn tới bạch tháp . Nhưng dù sao đó cũng là thứ từ cả ngàn năm trước … Xa như vậy , vật còn người mất , có mấy đường tuy rành rành trên bản đồ , nhưng căn bản đừng có mơ tiến vào được !
Ví dụ , Đỗ Duy nhìn ra một con đường bí mật từ của tây nam hoàng thành tiến vào – có vẻ ngàn năm trước , tây nam hoàng thành là chuồng ngựa , tiến vào cũng không khó . Chỉ là , bây giờ Đỗ Duy biết , chỗ đó đã thành doanh trại ngự lâm quân !!Muốn tiến vào từ hướng đó , e là độ khó không thấp .
Mà còn có đường khác , ví dụ nguyên bản đi xuyên qua phòng vật tư cung đình . Có điều bây giờ , thần hoàng tử thích cảnh sắc vườn hoa đã đem chỗ ấy biến thành thư phòng của mình ! Muốn tiến vào ư ? Nằm mơ à ?
Chỉ có chỗ trước mặt mới có một đường để thâm nhập . Trước khi xuất phát , Đỗ duy đã cẩn thận nghiên cứu chỗ này , cộng thêm ký ức của hắn về hoàng cung , nhớ được chỗ này dành cho một ít nhân viên cung đình cư trú , phòng bị hẳn cũng không quá nghiêm mật , có lẽ là nơi lẻn vào tốt nhất
Hắn trong vườn hoa chờ một lúc , xác định bên trong không có người mới lập tức tiến lên . Thân hình lên xuống vài cái , đã như một cơn gió đến cạnh hiên nhà
"Hừ , hiện tại ngươi ma pháp tụt lùi , nhưng võ kỹ thì lại rất thành thạo a " Trong đầu , câu nói của Semel vang lên , cũng không biết là khen ngợi hay châm chọc nữa
Đỗ Duy cũng chỉ cười đáp : " Nói vớ vẩn . Ta từ lúc mất đi ma pháp , mấy ngày liền dưỡng bệnh nằm nhà , đương nhiên không thể không luyện võ kỹ rồi . Không chỉ có bộ cung pháp Nguyệt Vũ đã có hình có dáng , chỉ là sau khi mất đi ma lực , ngay cả áo giáp trăng khuyết năm màu cùng cung tên địa ngục Pandora đều không dùng được nữa , chỉ có thể phỏng chế một cái tương tự mà dùng "
Lẩn vào hiên nhà xong , đột nhiên một trận gió thổi tới , dưới xà nhà vang lên tiếng đinh đinh đang đang , Đỗ Duy tức thì chấn động . Nhìn cẩn thận mới thả lỏng ra , cũng không rõ ai treo chuông gió ở đây
Tòa nhà này rất lạnh lẽo im ắng , lại phảng phất không người cư trú , nhưng Đỗ Duy vẫn ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt
Chỉ sợ chỗ này là dành cho nữ bộc cung đình à . Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Đỗ Duy hơi nhíu mày
Kiến trúc lớn như vậy , hành lang lại chia ra làm bốn năm căn phòng . May mắn chỗ này cũng không bị thay đổi nhiều , còn miễn cưỡng nhận ra phương hướng trên bản đồ
Đi qua một cái hành lang , Đỗ Duy chợt nhíu mày dừng lại
Trên địa đồ ghi rõ , cửa vào một cái đường ngầm ở bên trong này …. Chỉ là , đứng ở ngoài , hắn lại lờ mờ nghe được có tiếng người hô hấp bên trong , giống như đang ngủ say
"Có người ? " Đỗ Duy nhíu mày
Xui xẻo thật … phòng khác đều không có người , chỉ có đúng cái phòng này lại có người đang ngủ ? Hơn nữa nghe mùi hương , hình như là phụ nữ .
"Đánh ngất nàng " Semel nhàn nhạt nói " Cẩn thận đừng để lại dấu vết "
Đỗ Duy hừ một tiếng , cũng đang định tiến vào , đột nhiên dưới hiên vang lên tiếng gió , sau đó tiếng thở trong phòng cũng dừng lại . Sau đó truyền đến tiếng bước chân , tựa hồ có người từ trên giường đi xuống
Sau khoảng khắc , trong phòng bừng lên ánh nến , một thân hình nữ tử chiếu lên cửa sổ
"A… mấy đứa lười này lại quên thu chuông gió vào rồi . Ngày mai phải trách mắng bọn nó một trận mới được "
Bên trong vang lên tiếng nữ nhân , giọng nói vui tai cũng dễ nghe
Đỗ Duy cẩn thận cúi đầu ngoài cửa sổ chờ một lát , mong cô ta nhanh chóng tắt đèn đi ngủ . Chỉ là chờ mãi lại thấy người trong phòng mặc quần áo , ngồi bên cửa sổ than thở . Lại còn nghe thấy cả tiếng giấy loạt xoạt – nàng … nửa đêm đứng dậy đọc sách ? !
Đỗ Duy cảm giác được trên đầu mình bắt đầu đổ mồ hôi
Hắn không sợ phải rời đi . Mà chỉ là ban đem lẻn vào cung , nếu bị người khác phát giác thì cực kỳ phiền toái . Với thực lực của hắn hiện giờ , nghênh ngang chém giết ra cũng không khó . Chạy ra cũng dễ . Nhưng muốn nhẹ nhàng lẻn vào , lại không để người ta phát hiện ra mình lại không dễ
Cái cô gái này … Không sớm không muộn cứ nửa đêm nghe tiếng chuông gió tỉnh dậy , lại còn mở sách … cái này không phải là muốn mạng của người ta à !
Đỗ Duy trong bụng đã bắt đầu nôn nóng , cô gái trong phòng vẫn ngồi ở bàn , theo ánh nến đọc sách . Phảng phất đọc quá say mê , không biết bao lâu , đột nhiên vang lên một tiếng thở dài , giọng nói buồn bã cất lên : " Hay cho một câu " Chỉ hận tấm thân này là phận nữ, không gặp thời thế! " . Lời này của công tước hoa tulip , ngày mai không biết phải giải thích cho công chúa thế nào "
Ớ ?
Đột nhiên nghe thấy bên trong nói ra " công tước hoa tulip " , khiến Đỗ Duy đổ mồ hôi lạnh . Trong bụng toàn hồ nghi – người bên trong rút cục là xem cái sách gì ? Sao lại có quan hệ tới mình ?
Chỉ nghe thấy tiếng lật sách , mà người bên trong dường như tự nói : " Đáng tiếc thật , từng nghe những lão sư cung đình nói tới vị hoàng hậu Sophia , ai ai cũng không cho là đúng . Chỉ có vị công tước hoa tulip này mới đáng làm tri kỷ của nàng . Tiếc rằng nàng sinh sớm mấy trăm năm , lời tán dương oán thán này của công tước hoa tulip , nàng không nghe được "
Đỗ Duy vừa nghe tới đây , tức thì hiểu ra !
Cô gái này chính là đang xem bản bút ký " Đại lục thống sử " của mình !!!
Trong " đại lục thống sử " của đế quốc , quyển thứ tư có ghi chép lúc đế quốc lập ra chừng hơn 500 năm , hoàng thất xuất hiện biến cố . Khi đó hoàng đế chưa đến 30 tuổi đã chết , lưu lại con thơ vợ góa . Mà các thân vương khác cũng có dã tâm bừng bừng muốn đoạt quyền . Vì thế mà dẫn đến một hồi đấu tranh
Ngược lại là thể tử của vị hoàng đế đã chết kia , chính là hoàng hậu Sophia . Lúc khó khăn , chính nàng tiến ra . Hoàng hậu Sophia nguyên bản xuất thân từ một gia đình đại quý tộc , nàng dựa vào bối cảnh gia tộc , cuối cùng ổn định cục diện , giữ lại được ngai vàng cho con mình . Hơn nữa khi hoàng đế còn nhỏ chưa thể chấp chính , vị hoàng hậu Sophia này cũng có chút tài cán , liên hợp thế lực gia tộc vào việc quốc gia , tổng cộng kéo dài 9 năm !
Vốn lịch sử Roland đế quốc đánh giá vị hoàng hậu này cũng không quá tốt . Bởi vì sau khi vua nhỏ lớn lên , đã từng vì vấn đề quyền lực mà phát sinh tranh chấp với nàng . Chỉ là từ truyền thống , sau khi hoàng đế lớn lên , đế quốc từ trên xuống dưới đều hy vọng hoàng đế nắm quyền . Vị hoàng hậu Sophia kia mới cuối cùng chịu giao quyền lực ra . Sau chưa đến nửa năm thì buồn bã mà chết
Đỗ Duy năm đó đọc qua đoạn sử này , cũng tìm hiểu một chút ghi chép khác . Trong thời gian vị hoàng hậu Sophia kia chấp chính , quốc thái dân an , rất có tác phong lãnh đạo . Hơn nữa vị hoàng hậu này cũng rất dũng cảm , thậm chí còn hơn khá nhiều người ! Từng có quý tộc phương nam không phục tùng nữ nhân chấp chính định tạo phản , đều bị nàng dùng các thủ đoạn lôi kéo phân hóa , sau đó tiêu diệt từng phần . Thủ đoạn chính trị trong đó , lắm lão chính khách cũng không bằng được . Mà đối với mấy gã thân vương từng tranh đoạt ngai vàng với con trai , nàng đều có sách lược nhất định đối đáp . Tên nào thề chết đối kháng thì giết , tên nào đáng thả thì thả , mà những gã chịu thua thì bị tước quyền lực , ban cho ít chức tước , thu lấy danh tiếng nhân từ
Đáng tiếc , khi về già , nàng tựa hồ ham mê quyền lực , không nguyện ý giao quyền cho con mình – theo Đỗ duy , đây cũng là phản ứng bình thường
Càng huồng hồ , thủ đoạn chấp chính của nàng cao hơn con của nàng rất nhiều . Sau khi hoàng hậu Sophia bệnh chết , con nàng kế vị , ra sức tiêu diệt nhà ngoại . Ra tay tàn khốc , cái này cũng không nhắc đến . Nhưng vị hoàng đế đó thực là hôn quân , trong khi tại vị , tây bắc mấy lần phản loạn , cả phương nam cũng xuất hiện đạo tặc thổ phỉ
Khi Đỗ Duy đọc xong đoạn sử này , hứng chí lên viết vào trang sau một đoạn
"Chỉ hận tấm thân này là phận nữ, không gặp thời thế! Trong lòng đã nắm chắc mọi việc, nếu như gặp được thời cơ tốt, sợ rằng người con gái này cũng không kém Võ Chu " !
Hắn trong bụng nghĩ tới chỗ này , lập tức hiểu ra : cô gái trong phòng , chính là đang đọc " đại lục thống sử " đã qua tay mình viết thêm vào !
Chỉ là … bản đại lục thống sử này mình đã cấp cho tiểu hoàng đế cùng công chúa Karina làm lễ vật bái sư . Làm sao mà….
Lúc này , nữ nhân trong phòng kia đột nhiên có chút khổ não , than thở : " Đáng tiếc , lời phía trước thì ta rõ ràng , chỉ là phía sau một câu " Không kém Võ Chu " , Võ Chu không biết nghĩa là gì ? "
Trong lòng Đỗ Duy cũng đành chịu
Võ Chu … sợ là cả thế giới này cũng không ai biết ..
Cô gái trong phòng đương nhiên không biết , Võ Chu là một từ cổ trong lịch sử Trung Quốc cổ đại của kiếp trước Đỗ Duy , chính là người phụ nữ quyền lực nhất Trung Quốc cổ đại , một lần ngắn ngủi thay Lý Đường tự xưng là Đại Chu nữ hoàng đế – Võ Tắc Thiên
Chính mình khi đó hứng trí mà đọc , lại sẵn giấy bút trong tay viết ra , trong đó không ít nội dung chỉ có mình mới hiểu được . Người khác nhìn , đương nhiên là mù mờ
Lúc này , lại thấy tiếng Semel truyền tới : " Không thể tiếp tục chờ ! Có một đội ngự lâm quân hướng tới đây ! Còn có 400 thước ! Lập tức tiến vào , đừng để nàng phát ra tiếng động ! "
Đỗ Duy trong lòng cả kinh , quyết định dứt khoát , đưa tay lên cửa sổ đinh leo vào !
Mặc kệ thế nào , cứ vào là đánh ngất nàng cái đã