Không phải bệnh tật cũng không phải virus mà là… tin đồn.
Bất kể là tin tốt hay tin xấu, nó dường như có thể tự phát tán trong không khí, tốc độ lan truyền thậm chí hơn xa so với nhiều người tưởng tượng.
Tin tức phòng tuyến Kaspersky bị tập kích như mọc cánh nhanh chóng truyền tới đế quốc, ở đế đô nó cũng trở thành đề tài đàm luận của mọi người.
Trong lời đồn, phương bắc đế quốc xuất hiện một nhóm địch nhân bí ẩn, một chủng tộc mới với thân thể cường tráng, hung hãn, tàn bạo… Nghe nói đã đánh với quân đoàn Bạo Phong?
Chuyện này lập tức trở thành tiêu điểm khắp đầu đường cuối ngõ, nơi nơi đều nói về chuyện này. Cuối cùng, đa số mọi người đều cảm khái một câu: may là có quân đoàn Bạo Phong cường đại của chúng ta trấn thủ biên cương.
Quả thực là ở nơi không phi cơ, không xe lửa cũng… không có công cụ thông tin hiện đại như phương bắc… Có lẽ chỉ cần cách mấy ngàn km đối với dân chúng mà nói đã là một thế giới khác. Mặc dù mọi người có phần sợ hãi đối với những kẻ địch quái vật này nhưng sâu trong lòng không ai nghĩ chuyện này sẽ liên hệ tới mình… Dù sao đó cũng là chuyện xảy ra ở cách đây hàng ngàn km, còn cách mình xa lắm… Không phải sao?
Trên thực tế, trong lời đồn mặc dù nói những kẻ địch quái vật này hung mãnh tàn bạo song cũng được nghe quân đoàn Bạo Phong đã chiến đấu với chúng và thu được một số thắng lợi - Không hổ là quân đoàn Bạo Phong! Đương nhiên rồi, đội quân quả cảm của đế quốc này còn đánh thắng cả ma thú cơ mà, một ít quái vật thì có nhằm nhò gì.
Thực ra những tin tức này cũng là do quân đội đế quốc "vô tình" lưu truyền ra ngoài.
Hoàng tử Thần thừa hiểu đạo lý "nước ấm nấu ếch"… Đạo lý này do năm xưa đỗ Duy nói chuyện với hắn, mặc dù lý luận này đã bị thực nghiệm chứng minh là ếch sẽ không ngồi im đợi nước nấu chết mà sẽ nhảy ra song lý luận này lại khiến cho hoàng tử Thần rất tán đồng.
Nếu muốn mọi người nghe một tin tức rất xấu, cách tốt nhất không phải nói hết ra.
Mà là nói ra từng chút từng chút một để mọi người từ từ tiếp nhận.
Cho nên, tin tức sau khi được đế quốc tân trang lại và… truyền ra ngoài là: những quái vật này mặc dù lợi hại song quân đội vẫn có thể đối phó, hơn nữa cũng không nghiêm trọng như hai năm trước - ma thú tàn sát bừa bãi.
Đại bộ phận dân chúng cũng bình tĩnh tiếp nhận tin tức đó mà không hề hoảng loạn, cũng chỉ đến mức khi người lớn hù dọa trẻ con sẽ nói một câu: "Con còn không nghe lời quái vật sẽ tới ăn thịt con đấy!" hay tương tự như vậy.
Quang Minh thần điện cũng có phản ứng tích cực. Sau khi tân hoàng đế Charles kế vị, Quang Minh giáo hội vẫn luôn im lặng tới khi chuyện lớn này đến rốt cuộc cũng có hành động khiến hoàng thất vừa lòng.
Thần điện tuyên bố một tin tức mới, là thông cáo của giáo hoàng bệ hạ tôn kính vĩ đại: những quái vật ở phương bắc là tà ác dị đoan đã phản bội thần linh, bất quá nhân dân Roland được thần linh vĩ đại phù hộ nhất định có thể tiêu diệt bọn chúng, vì chúng ta là dân tộc thờ phụng thần linh, thần linh sẽ đứng về phía chúng ta.
***
- Ta không thể không nói, tôn giáo có lúc cũng rất hữu dụng.
Trong đế quốc học viện quân sự, Đỗ Duy ngồi giữa gian phòng của mình - A, tên chính thức của nơi này hẳn là "Phòng làm việc của Viện trưởng."
Đỗ Duy ngồi dựa trên ghế, trước mặt là tiểu Zach thân tín và đệ đệ của hắn Gabri.
Gabri trong mấy tháng ở học viện có biểu hiện ưu tú giờ đã được thăng chức, mặc dù giờ vẫn là một học viên nhưng đã có được quân hàm kỵ trưởng.
Trong tay hắn cầm một phần quân báo do bộ Thống Soái đưa tới… Khác với tin tức lưu truyền ngoài kia, phần quân báo này là văn kiện tối mật, trên đó là báo cáo quá trình quân đoàn Bạo Phong cùng quân đội tội dân giao chiến quy mô nhỏ, một bản báo cáo chân thực chưa hề được "chế biến"!
Khác với những tin tức lưu truyền ngoài dân gian, phần quân báo này nếu công bố ra sợ là sẽ thực sự tạo thành khủng hoảng! Bởi chỉ cần là người thông minh đều có thể nhìn ra phần quân báo này biểu lộ ra sức chiến đấu của địch nhân mạnh mẽ hơn cả quân đội tinh nhuệ nhất của đế quốc! Hơn nữa… bọn chúng ăn thịt người!
Mà thú cũng ăn thịt người song ma thú không có trí tuệ nên cũng không đáng sợ.
- Quang Minh giáo hội lần này làm không tồi.
Đỗ Duy cười cười nói:
- Hy vọng bọn họ tiếp tục hợp tác… Dù sao việc này cũng liên quan tới sự tồn vong của họ, bây giờ đã là người ngồi chung thuyền rồi.
Sau đó Đỗ Duy nhìn về phía tiểu Zach:
- Ngươi làm không tồi, tin tức lan truyền đều rất có chừng mực.
- Ông chủ, bất quá phương bắc xảy ra chiến sự, sinh ý của chúng ta cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Đội ngũ săn ma thú trong rừng rậm băng phong toàn bộ đã được kéo về, trong thời gian sắp tới sinh ý của chúng ta sẽ giảm đi rất nhiều.
- Giờ chúng ta không thiếu tiền.
Đỗ Duy cười nói:
- Đợi tới tháng sau có lẽ hạm đội của chúng ta có thể đem một lượng hàng hóa từ Nam Dương vận chuyển tới đây nên sinh ý về ma thú tạm thời chuyển trọng điểm sang đầm lầy ở phía nam đi, nơi đó mặc dù ít thịt một tí nhưng có chút ít vẫn còn hơn không. Để cho Tuyết Lang dong binh đoàn sang phía nam phát triển đi. Còn chuyện ta giao cho ngươi…
- Nhóm Sư thứu đầu tiên đã được ấp trứng toàn bộ. Ta đã bố trí đủ nhân thủ trong trang viên ngoài thành, trước mắt có thể xem như thuận lợi, nhóm Sư thứu đầu tiên đều thành công, còn sống. Nhưng phương diện thuần dưỡng vẫn không có tiến triển gì, dù sao thì tuần thú sư của chúng ta đều không có kinh nghiệm tuần phục Sư thứu.
- Kỵ sĩ đoàn không trung Phách Thiên Hổ đã cử hai trăm quân dự bị tới, hai ngày nữa sẽ tới chỗ ngươi báo tin.
Đỗ Duy nghiêm mặt nói:
- Ta rất coi trọng chuyện này, đối với chúng ta mà nói, nó rất quan trọng, cho nên ngươi tạm thời đặt toàn bộ tinh lực vào nó di, công tác giữ bí mật cũng phải chuẩn bị tốt. Tuần thú sư chúng ta tìm tới có thể tin được không?
- Có thể tin.
Tiểu Zach cười nói:
- Trang viên kia giờ đã bị phong tỏa không cho bất cứ ai tùy ý ra vào, không có bất cứ tin tức gì được truyền ra, hơn nữa Hussein tiên sinh cũng tọa trấn ở đó. Ta tin rằng không ai có thể thoát khỏi tầm mắt của hắn.
- Ừm, để cho những không trung kỵ sĩ dự bị tiếp xúc với những Sư thứu con này đi, tuần phục phải bắt đầu từ thú non, kỵ sĩ cung cần tiếp xúc với tọa kỵ của mình thật sớm.
Sau khi nói xong, Đỗ Duy lại giao vài việc khác rồi để tiểu Zach rời khỏi.
- Ca ca. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Sauk hi tiểu Zach rời khỏi, Gabri nhìn vẻ mặt của Đỗ Duy, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mấy tháng sống trong quân doanh khiến cho Gabri nhìn qua càng thêm khỏe mạnh, màu da đen thêm một chút song sống lưng thẳng tắp, đã có vài phần phong phạm quân nhân.
- Đệ muốn nói gì?
- Vì sao phải giữ bí mật?
Gabri khó hiểu:
- Nếu Sư thứu có thể thành tọa kỵ của không trung kỵ binh… Như vậy chuyện này chúng ta không thông báo cho đế quốc vậy có phải không tốt không? Ý của đệ là sau này cũng phải có ngày công bố, lúc đó đế quốc có cho là chúng ta cố ý giấu diếm chuyện lớn này không?
- Huynh đã giao ra rất nhiều thứ.
Đỗ Duy thở dài:
- Sư đoàn độc lập ở Tây Bắc huynh đã giao ra, vài khoản kim tệ khổng lồ trợ cấp tài chính đế quốc, còn có hỏa dược nữa, mặc dù cách điều chế huynh không giao ra nhưng giờ cũng đã mở rộng để cung ứng cho quân đội đế quốc… Vũ khí bí mật trong tay chúng ta không nhiều lắm. Gabri, phải nhớ, để bảo đảm địa vị của gia tộc, chúng ta phải có vài món đại sát khí mới được, Sư thứu bộ đội giờ vẫn chưa thành hình, đang trong quá trình kiến thiết. Nguyên nhân huynh không công bố ra gồm có: Thứ nhất, huynh cho rằng giờ chuyện này công bố ra không tốt, huynh không ngại hoàng thất biết song.. trời mới biết trong hoàng cung có bao nhiêu con mắt của giáo hội! Huynh chỉ muốn gạt giáo hội chuyện này thôi. Còn thứ hai, huynh cũng muốn nhắc nhở Nhiếp Chính vương vĩ đại của chúng ta một câu, nói cho hắn biết Đỗ Duy ta có thể không ngừng sáng tạo ra những kỳ tích mới và đa dạng, làm ra những thứ có giá trị và hữu dụng! Như vậy hắn mới có thể tiếp tục coi trọng gia tộc của chúng ta, nếu một ngày hắn cảm thấy gia tộc của chúng ta đã không còn giá trị lợi dụng gì… Hừ, đệ tự ngẫm thử xem.
- Nhưng mà, Nhiếp Chính vương dường như rất tín nhiệm huynh mà.
- Nhưng… Hắn không phải hoàng đế.
Đỗ Duy thở dài.
Hắn tự mình đứng dậy, đi tới cửa phòng, dùng sức đóng của lại sau đó nhìn đệ đệ:
- Gabri, huynh có một dự cảm, dự cảm như vậy huynh cũng không thể nói ra lý do được, cũng chẳng có nhiều căn cứ, song…
- Huynh muốn nói gì vậy? Ca ca?
- Là Nhiếp Chính vương, còn có tân hoàng đế Charles của chúng ta.
Sắc mặt Đỗ Duy rất nghiêm túc, hắn nhắm mắt lại suy nghĩ một lát rồi dùng sức lắc đầu:
- Huynh không biết nên nói ra sao nhưng đây là một cảm giác rất kỳ quái. Huynh tiếp xúc với vị tiểu hoàng đế Charles này một quãng thời gian, làm sư phụ của nó huynh luôn cảm giác thấy… Đứa trẻ này có lẽ khi trưởng thành không phải một quân chủ anh minh!
- Cái gì?
Gabri dường như cảm thấy kỳ lạ về suy đoán của ca ca.
Giờ trong đế quốc người người đều đàm luận về hoàng đế Charles, giới quý tộc phàm có thể tiếp xúc với người trong hoàng thất đại bộ phận đều cho là vị tiểu Charles này mặc dù tuổi còn rất nhỏ song cũng rất thông minh, rất cơ trí, dù tuổi nhỏ đã có trí tuệ không tồi.
- Đệ còn nhớ ngày đó ở quảng trường huynh làm cả chuyện "thần tích" không? Sau đó Nhiếp Chính vương đến tuyên bố tin tức lão hoàng đế qua đời, tuyên bố di mệnh truyền ngôi?
Đỗ Duy đột nhiên cười nói.
Hắn chăm chú nhìn đệ đệ của mình nói:
- Gabri, trước ngày đó huynh cùng Nhiếp Chính vương cũng đã lặng lẽ nói cho nó trấn tĩnh, nói cho nó sẽ có chuyện lớn xảy ra, mặc dù huynh không biết Nhiếp Chính vương nói gì với con. Song… hôm đó biểu tình của đứa bé Charles này quá trấn tĩnh! Thậm chí… huynh đứng cách nó không xa lại có thể cảm giác được, nó dường như có một loại… khát vọng!
Đỗ Duy phất phất tay:
- Nó sớm đã thông minh, là một đứa trẻ thành thục. Song đệ nghĩ lại xem… một đứa trẻ mới mười tuổi, sớm như vậy đã có khát vọng về ngôi vị hoàng đế… không phải là phúc đâu.
- Trẻ con luôn có vài tính tình trẻ con chứ.
Gabri cười nói:
- Đệ lúc nhỏ, huynh lúc nhỏ, chẳng lẽ không thích làm vài chuyện trẻ cho náo động sao?
- Không, đây không phải tính hiếu động của trẻ con.
Đỗ Duy thở dài, cẩn thận miêu tả lại tâm tình của mình:
- Đó là khát vọng! Khát vọng với quyền lực và địa vị! Huynh thực nghi ngờ, một đứa trẻ như vậy lấy đâu ra dã tâm. Đương nhiên, từ dã tâm này có phần không thỏa đáng, song, còn có một chi tiết…
Biểu tình của Đỗ Duy dường như có chút biến hóa, ánh mắt hắn hiện vẻ cổ quái, thấp giọng nói:
- Huynh đã nói với đệ, lão hoàng đế đã chết mấy tháng trước! Tin tức vẫn luôn được giấu kín… Mà sau đó huynh ở trong cung làm sư phụ của Charles một thời gian dài! Đương nhiên, huynh không biết Charles biết tin lão hoàng đế đã chết lúc nào… Có lẽ đã biết từ sớm cũng có thể là ngày hôm đó ngoài quảng trường truyền ngôi mới được biết. Song…
Đỗ Duy tựa như đang cười:
- Nếu là một đứa trẻ bình thường, một đứa trẻ mười tuổi nghe ông nội mình qua đời, sợ rằng nó có trưởng thành sớm, có thông minh nhưng vẫn biểu lộ ra chút bi thương chứ? Cho dù Augustine VI không quá thân với Nhiếp Chính vương nhưng bất cứ ông nội nào cũng sẽ đối xử không tồi đối với cháu của mình. Song… cho dù là mấy tháng trước khi huynh làm sư phụ của nó hay sau khi truyền ngôi vào cung gặp nó mấy lần… Đứa trẻ này chưa từng biểu lộ vẻ tưởng nhớ đối với ông nội của mình.
Nói tới đây Đỗ Duy cười lạnh một cái:
- Đừng nói với huynh đứa nhóc này thông minh linh tinh các thứ… Đây không phải chuyện thông minh hay không mà là bản tính có thiện lương hay không! Nói tới thông minh, công chúa Kalinna thiên phú so với Charles hoàng đế còn thông minh hơn, cô nhóc đó theo huynh thấy mới thực sự là một tiểu thiên tài. Song… sau đó ta gặp cô nhóc đó hai lần đều thấy nó biểu lộ ra một chút đau thương vì ông nội mất. Trái lại, vị hoàng đế Charles bệ hạ kia vẫn cười nói như thường, vẫn cưỡi ngựa chơi đùa như không.
- Ca ca, ý huynh là…
- Ý huynh là, vị tân hoàng đế bệ hạ này của chúng ta… bất nhân!