Chẳng lẽ…
Nghĩ tới đây, Camille Ciro chăm chú nhìn Charles một chút, nhưng lại… vô cùng thất vọng. Trên mặt Charles không có chút ám thị gì, với nhãn thần này thì… dường như lại đang dò hỏi ngược lại chính mình.
Không thể! Loại sự tình này sao có thể hỏi.
Chẳng lẽ, tiểu hoàng đế lại đang kiểm tra lập trường của mình? Nếu như quả nhiên ta nói không cần tiếp tục giữ lại chi quân đội kia, cần phải thu hồi lại – như vậy nói lên rằng ta là kẻ cùng phía với gia tộc hoa Tulip.
Nếu như ta nói nên tiếp tục giữ lại, điều này chứng tỏ ta là kẻ chống lại gia tộc hoa Tulip.
Nhưng… Nếu như ngươi muốn thăm dò lập trường của ta. Những lời như vậy cũng nên gặp mặt kín đáo mà hỏi. Nơi công cộng như thế này thì sao có thể nói sự thật?
Trong lòng Camille Ciro ngầm lắc đầu. Tiều hoàng đế tuy có vài phần thông minh, nhưng xem ra trên chính trường còn rất ấu trĩ a.
Camille Ciro là loại người nào? Hắn đã ngồi tại vị trí này mấy năm, lại được lão tể tướng đích thân rèn luyện, dần dần đã biến thành một tên vô cùng giảo hoạt, sao có thể dễ dàng tỏ rõ lập trường của mình?
Suy tư một lúc, hắn hàm hồ nói:
- Bệ hạ! Tổng đốc hành tỉnh Norin đối với việc này cũng chưa có báo cáo. Về phía quân bộ thì trong thời gian sư đoàn này đóng tại địa phương thì cũng không phát hiện điều gì dị thường.
Đó cũng không phải là một kiểu trốn tránh, mà ẩn chứa ý tứ rất rõ ràng là "ngươi tự mình quyết định đi."
Bất quá, dường như tiểu hoàng này không hiểu ám thị của Camille Ciro, bộ dáng lại có phần thiếu kiên nhẫn:
- Camille Ciro, ta hỏi ý tứ của ngươi. Ngươi thân là quân vụ đại thần, ta hy vọng có thể nghe được kiến nghị từ ngươi. Ngươi thấy cần tiếp tục giữ sư đoàn này tại hành tỉnh Norin hay thấy nó không còn ý nghĩa?
Trong lòng Camille Ciro có chút nổi cáu.
Đây là ý gì? Ép ta?
Ngươi thân là hoàng đế, ngươi không nói thì sao ta có thể tỏ thái độ đây? Cái sư đoàn này cuối cùng là đi hay ở, quả thực ngươi muốn làm gì thì hãy ám thị cho ta. Ngươi một chút đều không đưa ra, hỏi ta làm sao nói lên lời?
Thân là thần tử, phải phán đoán tâm tư của quân vương… nhưng ít ra ngươi cũng phải cho ta một cái ám thị.
Chẳng lẽ… trong lòng Camille Ciro chợt nghĩ "Tiểu hoàng đế này không thích ta? Sau khi thân chính (đích thân nhiếp chính) liền muốn đổi quân vụ đại thần, nên mới gây khó dễ?
Nhìn lại ánh mắt bệ hạ đối với mình đơn giản, không chút phiền muộn, trong đó cũng không chứa thâm ý gì.
Bất đắc dĩ, trong đầu Camille Ciro xoay nhanh một ý niệm, chỉ có thể phỏng đoán ý tứ của tiểu hoàng đế này là "Vô duyên vô cớ tự nhiên lại nhắc tới sự kiện này, chẳng lẽ tiểu hoàng đế muốn đem sư đoàn kia trở về? Ừm! Nếu như hắn muốn cái sư đoàn này tiếp tục ở lại, thì cũng không tự nhiên mà hỏi tới vấn đề này."
Ừm! Chắc là như vậy.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Camille Ciro mới ho khan một cái, cẩn thận nói:
- Bệ hạ! Theo ý của ta, hiện nay phòng tuyến phía bắc của đế quốc đang chiến tranh, quân đội chính quy cũng không quá nhiều… Cái sư đoàn này nếu như có thể…
- Ý ngươi là điều về, đúng không?
Charles không nhịn được, nhíu mày nhìn Camille Ciro, rồi bỗng nhiên lên mặt:
- Camille Ciro đại nhân! Ngươi thân là quân vụ đại thần. Ta hy vọng ngươi có gì thì nói đó, không nên cùng ta tới tới lui lui dài dòng. Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi trả lời loanh quanh, cả nửa ngày mới nói rõ ràng. Ý ngươi không phải là điều về sao? Một câu có thể nói rõ ràng, hà tất phải nhiều miệng lưỡi!
Trong lòng Camille Ciro tức đến hộc máu, chỉ có thể cúi đầu, liên tục vâng lời.
Trong lòng hắn thầm mắng: "Tiểu hoàng đế này hoặc là có tâm chỉnh ta, hoặc là… nhìn qua hắn tưởng như thông minh, thực sự thì lại giống như bao cỏ khô, một điểm chính trị cũng không thông."
Nhìn quân vụ đại thần dưới mắt được chính mình giáo huấn. Trong lòng Charles liền sinh ra một cỗ đắc ý.
Đây mới chính là cảm giác hoàng quyền! Đây mới là khí thế nắm đại quyền a! Đây mới chân chính là tư vị của hoàng đế!
Thực ra hắn cũng không có lòng chỉnh Camille Ciro, chỉ thuần túy liên tưởng tới một vài sự tình, thuận miệng hỏi, sau đó không do dự phát tiết tính tình. Ẩn sâu bên trong nội tâm, hắn muốn mô phỏng uy phong của phụ thân trước mặt thần tử lúc sinh tiền.
Đối với tiểu hoàng đế mà nói, trong lòng hắn biết rõ mình nhỏ tuổi, lo sợ các đại thần xem thường bản thân nên muốn mượn cơ hội này để lập uy.
Mà hiện tại địa vị của Camille Ciro so với những kẻ khác cũng đã được tính là cao, tự nhiên hiệu quả mà tiểu hoàng đế mong muốn lại được tăng gấp đôi.
Nếu như quả thực Camille Ciro biết được tâm tư này thì chỉ sợ sẽ phải hộc máu đương trường.
- Ừm, còn nữa!
Mắt thấy Camille Ciro muốn lui về, tiểu hoàng đế mở miệng gọi lại:
- Còn một việc nữa, Camille Ciro đại nhân, ta cảm thấy sư đoàn kia không nên quay về, rốt cuộc…
Charles suy tư một hồi, lại không nghĩ ra cái gì, chỉ có thể hàm hồ nói:
- Rốt cuộc đây cũng là quyết định của phụ thân ta, ta sẽ không thay đổi nó.
Camille Ciro cảm thấy hôm nay mình trở về sẽ phải uống mấy chén trà hạ hỏa.
Ngươi thấy không cần thay đổi, thì còn hỏi ta làm gì! Trêu đùa ta ư?
- Lễ nghi đại thần!
Cuối cùng tiểu hoàng đế cũng bỏ qua cho Camille Ciro:
- Về chuyện liên quan đến tang lễ của tiên vương, ngươi còn gì để nói không?
Lễ nghi đại thần vội vã nói không có.
- Ừm, vậy chuyển danh sách thành viên dự tang lễ lên để ta xem.
Charles nhíu mày nói:
- Ta nhớ theo quy định, các công tước và quý tộc đều phải tham gia… nhưng công tước hoa Tulip lại không có mặt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lại là câu hỏi về công tước hoa Tulip.
Lễ nghi đại thần có chút toát mồ hôi, vội nói:
- Bệ hạ! Công tước hoa Tulip hiện đang lĩnh binh tại phương bắc, quân vụ rận rộn, chỉ sợ hắn không cách nào thoát thân ra được. Chiếu theo thông lệ của đế quốc thì thống soái lĩnh binh bên ngoài có thể…
- Không cần!
Charles ngắt lời hắn, lắc đầu nói:
- Cảm tình của lão sư và phụ thân rất sâu đậm, ngươi lập tức viết một văn kiện, triệu hồi công tước hoa Tulip trở về đế đô tham dự tang lễ.
- A…!
Lễ nghi đại thần thốt một tiếng, liếc vội Camille Ciro như thầm đánh tiếng: "Đang có chiến sự, đem thống soái tiền tuyến điều về đế đô để tham dự tang lễ. Chẳng may tiền tuyến xảy ra chiến sự, không còn sĩ quan chỉ huy tối cao thì làm thế nào? Đây là chuyện của quân đội, quân vụ đại thần nhà ngươi mở miệng đi."
Trong lòng Camille Ciro lúc này như bốc hỏa, cố gắng mở hai mắt, miệng ngậm chặt như không muốn nói chuyện.
Những kẻ khác đều im hơi, không ai muốn mở miệng lúc này.
Tiểu hoàng đế muốn cái gì đây?
Vào thời khắc này lại muốn triệu tập Đỗ Duy trở lại… không quản chiến sự tại ngàn dặm xa xôi.
Chẳng lẽ… muốn thừa cơ này để tước binh quyền của công tước hoa Tulip.
A! Muốn xuống tay với công tước hoa Tulip?
Sắc mặt người người đều kinh nghi.
- Vậy… Bệ hạ!
Cuối cùng, một lão thần của quân bộ cũng mở miệng, không nhịn được mà hỏi một câu:
- Tại chiến tuyến đông bộ, phải chăng người muốn lập một vị thống soái lâm thời để chủ trì đại cục?
- Không cần dùng!
Charles lắc đầu dứt khoát.
Trong lòng Camille Ciro cũng rất nghi hoặc "tiểu hoàng đế muốn động thủ?"
Lúc tan hội.
Camille Ciro thấy, nếu như quả thực muốn động thủ thì sau khi tan hội, tiểu hoàng đế sẽ triệu kiến riêng mình để thương nghị người tiếp nhận vị trí thống soái đông bộ của Đỗ Duy.
Hắn cố ý lê chân nán lại sau cùng, phán đoán là tiểu hoàng đế sẽ mở miệng gọi mình lại.
Nhưng hắn chờ cả nửa ngày vẫn không nhận được tín hiệu. Khi hắn quay người lại nhìn thì thấy tiểu hoàng đế đã mang theo người nhang chóng ly khai về phía sau cung điện.
Camille Ciro cười khổ, trong lòng thất vọng, cảm thấy bực bội.
Nhịn không được ngửa cổ lên trời thầm than "Là ta hồ đồ? Hay là tiểu hoàng đế hồ đồ?"
***
Cả quá trình diễn ra hội nghị đó, rất nhanh đã đến tai tiểu công chúa Karina.
Sau khi nghe, Karina nhíu mày không nói, trầm mặc thật lâu rồi lại than thở.
- Điện hạ! Người không đi gặp bệ hạ sao?
Cung nữ Lam Lam thấp giọng hỏi một câu.
- Không gặp!
Karina cười khổ:
- Anh ta… Hắn dường như có chút quá kích động, trong lúc đại hội đã chỉnh Camille Ciro để lập uy. Thực ra làm như vậy là không sai… nhưng lời nói lại sai rồi. Không nên động đến sự tình quân đoàn đồn trú tại Tây Bắc. Chuyện này quá mức nhạy cảm. Sau đó lại nói triệu hồi lão sư về đế đô để tham dự tang lễ. Ta thấy hắn thực ra cũng không có thâm ý gì, nhưng rơi vào tai kẻ khác… cùng với sự tình sư đoàn Tây Bắc kia khiến cho lòng người suy đoán bất thường. Chẳng qua… được! Mặt ngoài thì khiến bọn họ sinh nghi, a… Anh của ta rốt cuộc mới vừa thân chính lại làm sự tình trở lên trầm trọng. Cũng khó trách!
Lam Lam bỗng nhiên cười một cái:
- Chẳng qua cũng tốt, công tước hoa Tulip trở về đế đô, người không phải được gặp lão sư sao?
Karina lại không tỏ vẻ cười vui như bình thường, khuôn mặt nhỏ lại đầy vẻ lo âu:
- Lúc này… Kỳ thực ta không hy vọng lão sư trở lại.