Đỗ Duy hừ một tiếng, bộ mặt không quan tâm:
- Giáo hoàng bệ hạ lời nói vàng ngọc, giấy trắng mực đen đã công bố qua: phản đồ Hussein chết rồi! Hắn là giáo hoàng, lãnh tụ tinh thần của đế quốc, hắn nói chết rồi thì là chết rồi! Hiện tại thì Hussein, chỉ là một cái tên không khéo trùng vói tên phản đồ đó thôi, chẳng lẽ trên đời này trùng tên trùng họ cũng có tội ư? Hắc hắc… giáo hội muốn truy cứu? Tốt a! Giáo hoàng bệ hạ nói lời không giữ lời? Người bình thường nói không giữ lời thì không tính, nhưng hắn là ai? Giáo hoàng a! Lãnh tụ tinh thần của đại lục a! Chẳng lẽ hắn tự vả vào miệng mình? Giáo hoàng giấu mặt ở đâu a!
Hắn tuy là đang giảo biện, nhưng lúc nói chuyện lại mang một giọng điệu chính trục. Một bộ dạng vô sỉ đến cùng cực, Joanna bên cạnh nhìn mà cũng dở khóc dở cười.
Cười một lát, Joanna mới khó hiểu hỏi:
- Đỗ Duy, huynh đem Hussein phái ra tiền tuyến chém giết, như quả là bận tâm bên trong thú nhân có cường giả tham chiến, tiền tuyến không chịu được thì cũng tính là hợp lí. Chỉ là, phái Hussein không bằng phái đi Rodriquez, hoặc giả…đưa ta tới đó chém giết một trận cũng không sai.
Nói đến đây, Joanna hơi lúng túng, trộm nhìn Đỗ Duy một cái thì thấy Đỗ Duy đang cười nhìn nàng, liền chống nạnh nói:
- Làm sao! Ta ở đế đô cũng buồn gần chết rồi, đến tiền tuyến chém giết thì còn tốt hơn so với cả ngày ở đây.
Đỗ Duy lắc đầu:
- Chưa phải lúc, chưa phải lúc. Nàng xem, tương lai chắc chắn có ngày chúng ta sẽ đến tiền tuyến.
Joanna có chút nản lòng, tiếp tục nói:
- Không biết như thế nào, chàng khiến cho Hussein công khai lộ diện thì sẽ có phiền hà.
Đỗ Duy không lo nói:
- Phiền hà? Nàng sợ giáo hội đến tìm ta gây phiền hà? Giáo hội sớm đã biết là Hussein còn sống, Giáo hoàng cũng đã cùng ta có thỏa thuận. Hiện tại ư… Ta sợ giáo hội tìm ta gây phiền hà? Chẳng lẻ Hussein không lộ diện thì giáo hội sẽ bỏ qua cho ta ư? Hừ… vả lại…
Nói tới đây, thần sắc Đỗ Duy hơi chùng xuống, nhìn Joanna một cái, thanh âm có chút nhu hòa, thấp giọng nói:
- Joanna… Nàng, ta và còn có Vivian, ba người chúng ta ở cùng một chỗ, tình cảm tự nhiên là rất tốt, hàng ngày cũng nhàn nhã. Nhưng là có câu nói "kẻ không biết đói là kẻ đói". Hắc hắc, cuộc sống của nàng hàng ngày quá mỹ mãn hạnh phúc, nhưng cũng đừng quên, cái lão gia hỏa Hussein này vẫn còn là xử nam. Nếu người hắn yêu là một hài tử bình thường thì cũng thôi đi, đằng này người hắn yêu là công chúa của đế quốc a. Muốn lấy công chúa của đế quốc, không có một thân phận thì tuyệt không có khả năng. Nếu chúng ta đồng ý thì Nhiếp Chính Vương cũng không đồng ý, mà nếu Nhiếp Chính Vương đồng ý… thì Hoàng thất tất nhiên cũng không thể đồng ý. Lại nói vị công chúa Louise kia, tuổi cũng không nhỏ, hôn sự đáng lẽ đã phải có, nếu như chúng ta không nắm chặt thời gian, một khi Hoàng thất an bài cho nàng một hôn sự thì đúng là một phiền hà.
Thở dài một cái, nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ của Joanna, Đỗ Duy vươn tay ra nhẹ điểm lên chóp mũi nàng, mỉm cười nói:
- Ta muốn Hussein lộ diện, lộ diện thật hoành tráng! Sau đó quang minh chính đại lập công, cả đại lục đều biết đến tên của hắn! Hiện tại thì tốt rồi, hắn không còn bị truy nã mà đường đường là phó thống lĩnh của Nanh Sói quân, được nhận huân chương anh dũng bạch ngân của đế quốc, hộ quốc thánh giả của đế quốc. Một khi được thông qua các nơi mà công bố, chính là thân phận hợp pháp có giấy trắng mựa đen! Từ đây không còn bị truy nã mà chính là một người có địa vị ở đế quốc!
Đỗ Duy cười cười vỗ đùi mình, chậm rãi nói:
- Hiện tại a, cái thân phận này vừa trong sạch vừa vinh diệu. Nhưng là muốn cưới công chúa thì có chút không đủ, chằng qua là không cần gấp, chỉ cần Hussein lập chút công lao ở tiến tuyến, trên đầu có thêm mộ chút hào quang thì đã có đầy đủ thân phận, đến lúc đó, đến hoàng thất để cầu hôn công chúa thì cũng tốt.
Nói đến đây, trong mắt Đỗ Duy chớp qua một lẫm nhiên, ngữ khí lạnh lùng nói:
- Còn về viêc Thần điện tìm ta gây phiền hà… Những thần côn kia thì lúc nào không tìm ta gây phiền hà? Huống hồ, Hussein đối với ta cũng là huynh đệ! Vì chuyện hạnh phúc của hắn… ta đã nhường nhịn Thần điện, cũng không tính là gì! Thần điện hiện tại sớm đã muốn giết ta một trăm lần rồi, hiện tại càng hận ta thêm một chút, muốn giết ta hai, ba trăm lần thì cũng không có gì sai biệt.
***
Đế quốc lại có một cường giả thánh giai, cái tin tức này lập tức được truyền bá trên khắp đại lục Roland. Càng huống hồ, thánh giai cường giả trên đại lục đã là một tồn tại gần như truyền kỳ, tuy nhiên Rodriquez thánh giai kia, mọi người đều biết vị Ngân Tiêu Kiếm Thánh này, năm đó từng tham dự vào chính biến. Tuy nhiên thánh giai cường giả không thể dùng tiêu chuẩn thế tục để nhận định, nên ít nhiều có chút không đủ vang dội.
Còn vị thánh giai cường giả mới xuất hiện này lại lập công lớn ở tiền tuyến… có thề giúp chúng ta đánh những chủng tộc dã man a!
Mà trong quá trình truyền bá "Hỉ sự", tự nhiên cũng có không ít người nhiều chuyện, đem cái tên Hussein vào văn chương, dường như liên hệ đến tên phản đồ của giáo hội.
Chỉ là với các truyền văn này, giáo hội thủy chung vẫn bảo trì trầm mặc, không nói một lời.
Ngày thứ hai sau khi ban bố mệnh lệnh phong thưởng cho Hussein.
Công tước hoa Tulip đã ở trong phủ của mình "Dưỡng bệnh" mấy tháng, cuối cùng cũng đã bước ra khỏi phủ Công tước!
Sáng sớm một ngày nọ, Công tước đại nhân ra khỏi phủ đàng hoàng bằng xe ngựa, đi theo là một đội hộ vệ kỵ sĩ. Ra đến cổng thành, những quân cận vệ thành đều có chút không tin vào tròng mắt của mình.
Trong lòng mọi người đều đoán: vị Công tước đại nhân này xuất phủ, sợ rằng sau này đế đô không được thái bình!
Mà Đỗ Duy, lại ngồi trên xe ngựa, ra thành sau, trực tiếp đi đến nơi đã nhiều ngày xa cách "Học viện quân sự đế quốc".
Xe ngựa dừng lại tại cổng của học viện, Đỗ Duy vẫn ngồi trên xe lăn, những giáo quan cùng binh sĩ hộ vệ nghe nói Công tước đại nhân đến liến gấp rút ra nghênh tiếp.
Một đội người vây quanh xe lăn của Đỗ Duy, chậm rại tiến vào học viện. Lúc đi qua thao trường, chỉ nghe thấy giáo quan hô quát lia lịa, lại là lúc huấn luyện các học viên.
Học viện quân sự, sớm đã có điều tới 500 Vương thành cận vệ quân, trú đóng tại đây. Phụ trách trật tự và thủ hộ, cũng là đảm nhiệm luôn việc giúp các học viên "Bồi luyện".
Lúc Đỗ Duy đi tới thao trường, mấy chục sĩ quan đệ tử đang cùng hai trăm binh sĩ vũ trang toàn bộ của Vương thành cận vệ quân tiến hành diễn tập.
Đỗ Duy lập tức hạ lệnh đem xe lăn đẩy đến thao trường, cách một khoảng liền nhìn thấy một đám sĩ quan phân thành xanh đỏ hai phương đang đọ sức, làm dấy lên một khí thế nhiệt liệt.
Xe lăn Đỗ Duy phát ra tiếng cọt kẹt, vòng gỗ nghiền ép trên cát và đất của thao trường, đi đến một bên, chung quanh là một đám tùy tùng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều sĩ quan đệ tử. Có người tinh mắt thì lập tức nhận ra, người ngồi ở giữa trên xe lăn kia, khuôn mặt cười quỷ dị, ánh mắt tỏa ra hàn khí nhàn nhạt… không phải là người làm cho chúng ăn đủ đau khổ, viện trưởng đại nhân thì là ai?
Vừa nhìn thấy vị nhân vật sát tinh này trở lại, tức thì đệ tử toàn trường đều ngây dại, quên mất cả huấn luyện. Ai nấy đều coi chừng Đỗ Duy, có người còn há to miệng, kinh ngạc đến nỗi một chữ cũng nói không ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Còn có một đệ tử, đang lúc leo lên tường đất lại vừa lúc nhìn thấy Đỗ Duy, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc luôn tươi cười kia, cũng không biết thế nào, tức thời tay chân mềm nhũn. Nguyên bản là thân thủ mẫn tiệp, đột nhiên từ trên tường đất rơi xuống, ngã trên mặt đất. Nhưng hình như không thấy đau cứ như vậy mà trừng mắt nhìn Đỗ Duy.
Đỗ Duy khẽ vung tay, nhếch miệng cười nói:
- Bọn tiểu súc sinh, ta đã trở lại rồi. Các ngươi có nhớ ta không a?
Lời nói này nhẹ nhàng phiêu đãng, nhưng mọi người đều không nói một câu, tất cả đều đình chỉ hô hấp nhìn vào viện trưởng đại nhân đã quay về, đại đa số đều nghĩ trong đầu một ý nghĩ "Cái tên gia hỏa thích giày vò người khác này trở lại rồi, sợ rằng sau này càng phải nếm nhiều đau khổ…"