Shreck sau khi đợi tràng vỗ tay trùng xuống, hắn xoay người xuống ngựa, nhảy lên đài, ngạo nghễ nhìn Đõ Duy:
-Công tước Hoa Tulip, đến lượt ngài rồi.
Đỗ Duy cảm giác được dám quân Tây Bắc đều đang cười mỉa hắn hắn. Hắn thở dài, sau đó nói:
-Xạ thuật của tướng quân Shreck quả nhiên lợi hại, không hổ là người đứng đầu Tây Bắc! Sợ rằng cho dù là trong đội thiện xạ giỏi nhất ngoài thảo nguyên cũng không tìm được người nào bắn giỏi như ngài.
Dừng một chút, Đỗ Duy nhìn mọi người, hắn nghĩ thầm: không chứng tỏ lợi hại, nhất định bị sẽ bị bọn người này xem thường.
Dù sao trong đầu Đỗ Duy cũng xác định, đối phương…nhất định cũng để lại cho mình chút mặt mũi, không dám làm gì hắn. Quân Tây Bắc bây giờ không dám làm phản, nên sự an toàn của hắn cũng không đáng lo.
Nghĩ như vậy, Đỗ Duy cười nói:
-Tướng quân Shreck, có thể cho ta xem qua cây cung của ngài được không?
Shreck cười ngạo nghễ, phóng khoáng đưa cây cung tới, cười nói:
-Công tước Hoa Tulip cũng muốn xem qua cây cung của ta sao? Hắc hắc!
Quattro Bajeena ở bên cạnh cũng cười nói:
-Công tước Hoa Tulip, "cung cứng vàng đen" của tướng quân Shreck là vật quý nổi danh của quân Tây Bắc chúng ta. Ngoại trừ bản thân hắn và tướng quân Ruga, còn có một vài tướng quân ở bên ngoài thì người ngoài đừng nói là bắn mà cho dù kéo được, đã rất là tuyệt vời rồi!
Đỗ Duy mỉm cười tiếp lấy "cung cứng vàng đen" đặt ở cánh tay, hắn quả nhiên cảm thấy tay trịu xuống, chính xác là lít lượng không nhẹ chút nào. Hắn một tay cầm cung, một tay nhẹ nhàng vuốt ve, yên lặng nghe xong Quattro Bajeena nói. Sau đó hắn mỉm cười nói:
-Thật sao, tướng quân Quattro Bajeena ngài cũng kéo không được cây cung này sao?
Sắc mặt Quattro Bajeena nhất thời đỏ ửng, hắn tại trong quân đội Tây Bắc vốn nổi tiếng làm việc trầm ổn cẩn thận. Về võ thuật, cũng thuộc hang ngũ đứng đầu. Lúc này hắn cũng lớn tiếng nói:
-Cây cung này ta miễn cưỡng có thể kéo nhưng nếu muốn bắn thì tuyệt đối không chính xác. Công tước Hoa Tulip, xin nói thật một câu cho ngài biết, cây "cung cứng vàng đen" này là đồ vật cấp cao. Kể cả võ sĩ, nếu không phải là cấp bốn cấp năm thì đừng nghĩ đến chuyện kéo được. Nếu có thể liên lục kéo cung mười lần mà không hết sức, thì có thể được coi là mãnh tướng khó thấy!"
Đỗ Duy nghe xong, hắn một mặt nhẹ nhàng vuốt ve thân cung, một mặt nhẹ nhàng nói:
-Thật sao, kéo mười lần hả..
Nói xong, hắn một tay nhẹ nhàng cầm chắc thân cung, sau đó âm thầm thử một chút, quả nhiên rất cứng rắn. Đừng nói là kéo hoàn toàn, với sức mạnh của hắn mới miễn cưỡng kéo được một phần ba, đã cố gắng rất nhiều rồi.
Thấy Đỗ Duy không biết tự lượng sức mình kéo thử cung, mọi người không người nào là không cười to.
Vị công tước Hoa Tulip này tuổi còn trẻ, và nhìn cũng không có tráng kiện, có thể có được bao nhiêu sức lực chứ? Mọi người đều nhận định rằng, hắn lúc trước tại thành Lâu Lan đã sử dụng ma pháp vào mũi tên, vậy bây giờ sao có thể kéo một cây trường cung cứng rắn được? Huống chi đây lại là "cung cứng vàng đen" của tướng quân Shreck, ở đây có không ít tướng quân đều đích thân thử qua, đều công nhận cứng rắn vô cùng không ít người đều kéo không được. Tướng quân Shreck trời cho hơn người mới có thể sử dụng được thứ như thế này, còn người ngoài đều rất khó sử dụng! Loại sử dụng thuần túy sức mạnh, ma pháp xảo thủ nhất định không được!
Mắt thấy Đỗ Duy kéo không có ra, khóe miệng mỗi người đều có nụ cười hả hê, tựa như là chỉ chờ đợi Đỗ Duy bị như vậy.
-Quả nhiên là cung tốt.
Đỗ Duy cười nhìn mọi người xung quanh, nhưng đột nhiên trong mắt hắn hiện lên một tia quỷ dị ánh mắt:
-Tướng quân Shreck, cây cung của ngươi mặc dù rất tốt…nhưng ta thấy chỉ coi như cây cung bình thường, nếu gọi là trường cung thì thật là buồn cười, buồn cười!
Shreck nghe xong, hắn giận dữ kêu lên:
-Ngài nói cái gì! Công tước Hoa Tulip, nếu ngài có thể kéo hoàn toàn cây cung này được mười lần thì ngài thắng!
Đỗ Duy cười cười, hắn phảng phất chuẩn bị đáp ứng, rồi lại cố ý lắc đầu nói:
-Hay bỏ qua đi nhé, ta là khách sao có thể không có ý thắng tướng quân Shreck được.
Mặt Shreck tức giận đến đỏ ửng:
-Đừng có mạnh mồm! Công tước Hoa Tulip, nếu ngài có thể thắng, ta đây…ta đây…
Hắn là một người lỗ mãng, đang muốn nói ra chuyện gì thì đột nhiên Ruga ho khan một tiếng, mở miệng. Với tâm cơ của Ruga, có thể thấy được công tước Hoa Tulip này không phải là sử dụng ma pháp kỹ xảo. Nếu chẳng may Hoa Tulip thật sự thắng thì Shreck trong lúc giận dữ nói ra hết thì hỏng bét.
Chính là cẩn thận một chút vẫn tốt.
Vì vậy hắn nhanh chóng nói:
-Shreck! Nếu quả như công tước Hoa Tulip thắng thì ngươi tự phạt rượu đi nha! Ha ha ha ha…
Phạt rượu à?
Đỗ Duy cười lạnh một tiếng, hắn chỉ vào chính giữa bình đựng rượu. Đây là chỗ đựng rượu chiêu đãi của Tây Bắc, cao trên một thước, bên trong chứa ít nhất hơn trăm lít rượu. Lúc bên trong cũng còn có một nửa, xem ra cũng phải được tầm năm chục lít.
-Nếu ta thắng, xin mời tướng quân ngài uống hết chỗ này!
Nói xong, Đỗ Duy nhìn Shreck gật đầu, hắn cười lạnh một tiếng, hay tay cầm cung, chỉ thấy hai tay của hắn nhẹ nhàng sử dụng một chút lực…
Crắc!
Một tiếng như vậy, cây "cung cứng vàng đen" trong tay hắn nổi tiếng toàn quân Tây Bắc, thậm chí ngay cả không ít tướng quân cũng kéo không ra nhưng trong tay Đỗ Duy thì lại như là gỗ mục. Nhẹ nhàng kéo, dây cung đứt đoạn, mà ngay cả thân cung cũng dễ dàng gãy rời.
Nhìn cảnh này, tất cả mọi người đều chấn động.
Đỗ Duy tiện tay vứt cây bảo cung gãy trên mặt đất, hắn quay về phía tướng quân Ruga cười:
-Thật xin lỗi…ta dụng lực hơi mạnh, cây cung này chịu không nổi, đã hủy mất cây bảo cung của tướng quân Shreck, sau này ta nhất định bồi thường cho hắn một cây tốt.
Shreck nhưng lại nhìn chằm chằm cây bảo cung bị bẻ gãy trên mặt đất, mặt sững sờ không nói được chữ nào.
Đây là "cung cứng vàng đen"! Là "cung cứng vàng đen" của hắn! Toàn quân Tây Bắc, người có thể kéo được đã coi như là đàn ông đích thực rồi! Mãnh tướng có thể kéo được mười lần, không ai không phải là những mãnh tướng đứng đầu.
Nhưng tại trong tay vị thiếu niên nhỏ nhắn này, thì chỉ như là giấy, vừa kéo đã gãy?
Ảo giác! Đây nhất định là ảo giác!
Shreck dùng sức dụi mắt, nhưng vẫn thấy bảo cung đã gãy nát nằm trên mặt đất.
Đỗ Duy lại cười lạnh, hắn nhìn Shreck, giọng nói lạnh lùng truyền đến:
-Tướng quân Shreck, ngài muốn xù nợ sao?
Nhất thời mặt Shreck đỏ ửng, bộ dáng xấu hổ, rồi đột nhiên hắn giận dữ hét lên, quay người đi tới bên bình rượu. Hắn hai tay ôm lấy bình rượu, từng ngụm từng ngụm đổ xuống miệng.
-Hừ! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Đỗ Duy hừ lạnh một tiếng, vừa như lầu bầu, vừa như cố ý mang những lời này đến tai mọi người một cách rõ ràng.
Shreck đáng thương, hắn ra sức ôm bình rượu lớn như vậy, sau hơn mười lần đã có vẻ không đứng được nữa!
Một cái bình rượu lớn như vậy, bên trong dù chỉ còn một nửa nhưng cũng ước chừng năm chục lít. Mà lại là rượu Tây Bắc, tìm đâu ra một người có thể uống hết?
Cho dù chỉ là năm chục lít nước, cũng đủ dọa người chết khiếp, huống hổ đây là rượu mạnh.
Shreck sau khi cố gắng uống hơn mười ngụm, hắn đứng cũng không vững nữa, một chân hắn khụy xuống, rượu rơi đầy trên mặt đất. Bản thân hắn đã nằm trên đống rượu, đứng lên cũng không nổi.
Ở bên cạnh vài vị tướng quân muốn đứng lên giúp hắn, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt âm trầm và trong mắt đầy lửa giận của Ruga thì đã không có một ai dám tiến đến.
-Người đâu!
Ruga cố gắng hít thật sâu, hắn chỉ vào Shreck đã say túy lúy:
-Mang hắn đi xuống, lấy nước lay hắn tỉnh dậy. Khách quý ở đây, không thể để hắn phá hỏng được. Shreck phá rối trên yên tiệc, ta phạt hắn đi tắm cho ngựa trong 1 tháng coi như là trừng phạt.
Mấy tên binh lính khỏe mạnh tiến tới, người nâng đầu người nâng chân mang Shreck đã say mềm khiêng xuống.
Đỗ Duy nhưng lại tự mình cầm lấy chén rượu, đi tới trước mặt vị tướng quân thứ hai, vẻ mặt hắn thong dong mỉm cười:
-Vị tướng quân này, chén thứ hai này ta chính là mời ngài…ấy…ngài cũng không phải là muốn cá cược với ta trước rồi mới uống chứ?
Vị tướng quân thứ hai này không ai khác chính là Quattro Bajeena. Quattro Bajeena vừa nghe Đỗ Duy nói, hắn sắc mặt không khỏi biến đổi, ho khan một tiếng, nhanh tay cầm chén và Đỗ Duy cụng ly một chút rồi uống xuống.
Đỗ Duy mỉm cười, hắn rót đầy chén rượu. Lần này không đợi hắn đi đến thì vị tướng quân thứ ba trước mặt đã tự mình chủ động cầm chén rượu đứng lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng Đỗ Duy lại xem như không thấy hắn, hắn xoay người trở về bàn của mình để mặc vị kia đứng tại chỗ. Vị tướng quân đứng đằng kia nhất thời sắc mặt giận giữ, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn vẻ mặt của tướng quân Ruga đầy âm trầm. Hắn chỉ còn cách cắn răng, phẫn nộ ngồi xuống.
-Tướng quân Ruga.
Đỗ Duy bưng chén rượu ở phía xa, mỉm cười nói:
-Mười mấy đại lão gia ngồi ở chỗ này uống rượu, cũng thật không hay, không lẽ không có tiết mục trợ hứng nào sao?