Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Gần mười ngày sau, một chiếc thuyền bé tí chở Kế Duyên, Vương Lập và Trương Nhụy chạy dọc trên một con sông nhỏ, dần dần đến gần Thông Thiên giang phía trước.
Thuyền chạy rất êm, hầu như không rung lắc gì cả. Trong khoang có đặt một chiếc bàn nhỏ, trên đấy có bút, mực, nghiên và giấy. Vương Lập đang chấp bút viết gì đó trên bàn trong khi Trương Nhụy ngồi một bên quan sát.
Thật lâu sau, rốt cuộc Vương Lập cũng viết xong chữ cuối cùng, bèn thở phào nhẹ nhõm rồi đặt bút lên giá.
Nhìn Trương Nhụy bên cạnh, Vương Lập bỗng nhớ tới bài học trước đó của mình, vội hỏi Kế Duyên:
"Kế tiên sinh, chẳng hay người có ngại không nếu ta biên tập lại một vài chi tiết trong câu chuyện ấy? Có một số tình tiết không tiện ghi vào trong sách, nếu thay thế nó thành tiền triều hoặc bịa hẳn ra một vương triều nào đó thì thích hợp hơn."
Vừa nghe Kế Duyên kể về chuyện lão Quy trên Xuân Mộc giang, và đây là chính miệng Kế tiên sinh nói, thì gần như đó chính là chuyện đã thật sự xảy ra.
Dù sao đi nữa, Vương Lập cũng là người hiểu chuyện. Nếu không cải biên một ít, viết ra sách sẽ không ổn cho lắm.
Những điều đã trải qua trong khoảng thời gian này có khả năng đã khiến cõi lòng Vương Lập chấn động sâu sắc. Thế nhưng, vì dính dáng đến vai trò tiên sinh kể chuyện của mình, y vẫn có thể giữ được một trái tim bình thản.
“Ha ha ha… chỉ cần ngươi không thay đổi quá nhiều thì lão Quy ấy sẽ không phiền lòng đâu.”
“Thưa vâng…”
Vương Lập hồi đáp, sau khi suy nghĩ xong lại do dự nói tiếp:
“Kế tiên sinh! Thực ra, ta nghĩ đoạn kết của câu chuyện này có chút gì đó không thích hợp.”
Kế Duyên đong đưa mái chèo, trả lời một cách thản nhiên:
“Vương tiên sinh nghĩ không thích hợp ở điểm nào? Mời người nói thử xem.”
Mấy ngày nay, Vương Lực đại khái hiểu được tính tình của Kế Duyên nên mới dám mạnh dạn nói ra.
"Kế tiên sinh! Câu chuyện này có khúc chiết, có thần kỳ, không thiếu nét thăng trầm, bao hàm cả tầng nghĩa sâu xa. Thế nhưng, Vương mỗ luôn cảm thấy cái kết này không đúng. Ngài thử nghĩ xem, dù là bản triều Thái Tổ hay Tiêu gia, dù bên nào đi chăng nữa, bọn họ đều cần phải trả một cái giá. Ngài là bậc thần tiên, rõ ràng phải thấy được, nhưng khi tại hạ nghe xong lại thấy nội dung này khá mơ hồ. ”
Vương Lập ngẫm lại một vài cách dùng từ rồi nói tiếp.
"Vương mỗ tin rằng, ngoài việc mang lại một niềm vui nho nhỏ cho công chúng, hoạt động kể chuyện còn đóng vai trò cảnh báo cho thế nhân. Quả thật rất khó để chỉ rõ báo ứng của từng người đối trọng với từng chuyện thiện ác trên đời. Nhưng ít nhất, những báo ứng ấy nên hiện hữu trong câu chuyện và phải ứng nghiệm. Nếu ngay cả những câu chuyện được nghe mà còn không thể thực hiện hành vi trừ ác sảng khoái ấy, thế thì nhàm chán lắm... "
"Bộp bộp bộp bộp bộp...... "
Kế Duyên đặt mái chèo xuống, vỗ tay vài cái với Vương Lập.
"Nói đúng lắm, nói rất hay! Cứ thay đổi tùy thích theo suy nghĩ của ngươi đi."
"Khà khà, vậy ta...cứ biên tập lại nhé?"
Vương Lập lại hỏi để xác nhận lần nữa. Kế Duyên lại khua mạnh mái chèo, gật đầu, nhấn mạnh.
“Biên lại!”
Đã như vậy, Vương Lập không khách sáo nữa, cầm lấy bút đã chấm mực, viết lại trang thứ hai.
Vì đã nhớ kỹ những gì mà Kế tiên sinh từng kể trước khi trí nhớ bản thân bị xóa nhòa, những gì y viết bây giờ chỉ là bản nháp đầu tiên. Sau đó, Vương Lập mới trau chuốt câu từ, dần dần hoàn thiện bản thảo.
Để tạo thành một câu chuyện hay và đáng nhớ, dĩ nhiên không thể thiếu yếu tố cốt lõi của bản thân câu chuyện. Tuy vậy, sự tô vẽ của người kể chuyện cũng rất quan trọng. Trong quá trình này, có thể nói là Vương Lập đã dốc hết tâm huyết. Nếu so với những lời đồn đại hoặc sao chép những câu chuyện về các nhân vật nổi tiếng khác, thì những mẩu chuyện vừa thần dị vừa chân thực thế này có thể khiến y càng hứng thú không thôi.
Trương Nhụy hơi ngạc nhiên, nhìn Vương Lập. Dáng dấp của người này khi viết chuyện và kể chuyện tại thanh lâu hoàn toàn khác nhau, như hai người vậy. Hơn nữa, cái kiểu cách khi y hỏi đáp với Kế tiên sinh lại càng làm nàng bất ngờ.
Suy đi nghĩ lại, thực ra bản cải biên lúc trước của "Bạch Lộc duyên" cũng có ý nghĩa tương tự. Tự bản thân cảm thấy chán ghét, nhưng lại tình cờ trở thành "nạn nhân" của bản cải biên. Trong khi đó, dù kết cục của Bạch Lộc và Chu lang vẫn là bi thương, nhưng dù gì đi nữa thì họ cũng được đoàn tụ dưới Âm ty, kể như chính thức thành vợ chồng. Trong câu chuyện ấy, song song với yếu tố bi kịch khiến người ta thổn thức, thì luật lệ nghiêm khắc của Thành Hoàng cũng làm người nghe ghi nhớ sâu sắc.
Chỉ là lúc đó, Vương Lập không hề biết hình phạt của Âm ty nặng nề đến nhường nào. Thế nên, đối với người biết chút ít về điều đó như nàng, thì mức độ hiểu rõ câu chuyện sẽ sâu sắc hơn một chút.
Vương Lực vẫn đang phóng bút sửa đổi, thỉnh thoảng còn dừng tay mài mực. Về phần Trương Nhụy, ngoại trừ thỉnh thoảng liếc xem y viết gì, nàng đều dành phần lớn thời gian để nhắm mắt tu luyện. Hiện tại, Trương Nhụy không dám mơ ước đến hương hỏa nguyện lực, đành phải chậm rãi hấp thu âm linh khí thẩm thấu ra từ mặt nước.
Khoảng nửa ngày sau, khi thuyền nhỏ hòa vào dòng chảy của Thông Thiên giang, bất chợt có một số bong bóng đặc biệt xuất hiện bên cạnh thuyền.
“Kế tiên sinh?”
Trương Nhụy phát hiện sự bất thường, mở mắt ra hỏi, chỉ thấy Kế Duyên lắc đầu.
“Không sao đâu.”
Quả nhiên một lúc sau, mọi thứ trở lại như cũ; dưới nước cũng không có chuyện gì lạ xảy ra. Vương Lập không biết Trương Nhụy đã đề phòng từ nãy giờ, vẫn đắm chìm trong thế giới truyện của chính mình.
Khi đến phần Thông Thiên gian bên này, có nhiều gò đất và rừng cây hơn. Khoảng chừng hơn một khắc sau, con thuyền xoay quanh một khu vực uốn lượn dưới sự điều khiển của Kế Duyên. Đột nhiên, Trương Nhụy phát hiện có hai người đang đứng ở mé bờ hơi chếch sang một hướng bên cạnh.
Hai kẻ này mặc trang phục lộng lẫy, một nam một nữ. Người nam tuấn tú phi thường, trong khi những cô gái có dung nhan xinh đẹp đều phải phai mờ trước nét mặt của người nữ kia. Nhưng ở một địa điểm xa xôi và hoang vắng thế này, tại sao lại có hai người như vậy đứng trên bờ, nơi mà chẳng có ngựa xe hay thuyền bè gì xung quanh cả.
“Này, Vương Lập, có một cô gái xinh đẹp ở đằng kia.”
“Ừm.”
Vương Lập đáp lại và nhưng không nhìn lên. Dường như sau khi viết xong vài chữ rồi mới phục tinh thần, y nhanh chóng nhìn theo hướng ngón tay của Trương Nhụy, quả thật trông thấy hai người có dáng vẻ xuất chúng đang đứng tại đó.
Sau đó, Trương Nhụy và Vương Lập nhận ra rằng, bên cạnh việc hai người đó đang nhìn vào thuyền nhỏ, thì chiếc thuyền này cũng đang tiến vào bờ.
“Ứng Phong” “Ứng Nhược Ly”
“Bái kiến Kế thúc thúc!”
Ứng Phong và Ứng Nhược Ly trịnh trọng cúi đầu chào khi thuyền nhỏ cách mình gần bảy, tám thước.
Kế Duyên bàn đặt mái chèo xuống mũi thuyền, đồng thời chắp tay đáp lại.
“Chào hai vị hiền chất!”
Bình thường, Kế Duyên đều gọi họ là “Ứng điện hạ” và “Giang thần nương nương”.
Nhưng vì có Vương Lập trên thuyền, hắn sợ xưng hô như thế sẽ khiến người này lại kinh ngạc tột độ, nên dứt khoát gọi là "hiền chất".
Trên thực tế, sau khi nhìn thấy phản ứng chấn động của Vương Lập vài ngày trước, Kế Duyên cũng không muốn bản thân Vương Lập tiếp xúc với quá nhiều chuyện thần tiên quái dị như vậy. Nhắc lại việc này, cứ để y trở thành một người kể chuyện thuần túy thì tốt hơn.
Lúc này, thuyền vừa cập bến. Long Tử và Long Nữ cùng nhau bước lên mũi thuyền. Sau đó, thuyền tiếp tục trôi dọc dòng sông, hướng về kinh đô.
Từ khi hai người lên thuyền, tuy rằng không có ánh sáng thần lực hiển hiện, nhưng trong tiềm thức Trương Nhụy cũng không dám nói chuyện nữa. Ngay cả Vương Lập cũng chỉ dám nhìn lén hai người, chủ yếu là tập trung viết lách.
“Kế thúc thúc, thúc muốn đi kinh thành à? Phụ thân của con đang ngủ, có muốn đánh thức ông ấy không?”
Nhìn dáng vẻ của Kế Duyên thế này, ắt hẳn hắn không phải đặc biệt đến Thông Thiên giang đâu. Long Tử vẫn có thể thấy rõ điểm này.
“Không cần đâu.”
“Kế thúc thúc, hai vị này là ai vậy?”
Long Nữ đi đến bên cạnh khoang thuyền, vừa chào hỏi hai người, vừa mở lời hỏi thăm.
Trương Nhụy và Vương Lập vội vàng chào đáp lễ.
“Ta tên Trương Nhụy, đến... từ Yến Châu. Còn đây là Vương Lập, một người kể chuyện.”
Vương Lập bèn tiếp lời ngay sau câu giới thiệu của Trương Nhụy.
"À, xin chào, tại hạ là Vương Lập, một tiên sinh kể chuyện."
“Xin chào, tiểu nữ là Ứng Nhược Ly, còn đây là huynh trưởng Ứng Phong. Cả hai chúng ta đều là hậu bối của Kế tiên sinh.”
Sau đó, Ứng Nhược Ly tiến vào khoang để tìm hiểu xem Vương Lập đang làm gì rồi nhanh chóng ra ngoài trò chuyện với Kế Duyên.
Chỉ mới nửa ngày sau, đã có thêm hai hành khách trên thuyền. Mãi đến bến tàu kế tiếp, Kế Duyên mới chèo vào bến đỗ.
Trương Nhụy và Vương Lập biết rằng đã đến lúc phải chia tay. Cả hai lên bờ, trong khi Kế Duyên và hai người còn lại vẫn ngồi yên trên thuyền.
“Đi bến thuyền này về phía Đông Nam dọc theo Thông Thiên giang, có thể nhanh chóng đến được Yến Châu.”
Đây là điều đã được nói từ rất lâu trước đây. Đương nhiên Trương Nhụy sẽ không đến kinh đô. Nàng muốn hoàn thiện câu chuyện và đi cùng tiên trưởng, nhưng Kế Duyên cũng không có ý định dẫn nàng theo mình. Lý do mà hắn dẫn Trương Nhụy rời khỏi Thành Túc phủ là vì sợ nàng bị thanh lâu trả thù, cũng là giúp nàng rời xa nơi kỹ viện ấy.
Lúc này, Trương Nhụy biến mất thân người, đến đứng cạnh Vương Lập, tạm biệt những người trên thuyền. Vương Lập càng kích động hơn.
"Kế tiên sinh, khi nào tại hạ sẽ được gặp lại ngài? Ngài xem, liệu ta có cơ hội... trở thành một nhân vật như ngài không?..."
Vương Lực đứng trên bờ, nhìn những người xung quanh bến tàu, tỏ rõ vẻ mơ hồ và mong đợi. Những lời này khiến Trương Nhụy và Long Tử, Long Nữ đều cảm thấy buồn cười.
Kế Duyên hiểu ý của Vương Lập. Nếu người người đều là thần tiên, thật ra cũng rất tốt.
“Ha ha ha ha… Vương tiên sinh cứ làm tốt vai trò người kể chuyện của mình, chúng ta còn có thể gặp lại nhau.”
Kế Duyên cười xong, bèn lấy cọc tre trên thuyền chống mạnh vào bến, đẩy thuyền ra mặt sông. Vương Lập trông theo con thuyền xa bờ, chợt có cảm giác mất mát vô cớ.
Khi thuyền rời bến tàu vài chục trương, Kế Duyên đột nhiên quay lại rồi thét lên.
"Vương tiên sinh, những gì mà ngươi nói với ta trên thuyền ngày trước, vẫn sẽ luôn như thế chứ, đúng không?"
Câu hỏi của Kế Duyên không đầu không đuôi, Long Tử và Long Nữ cũng không biết mô tê chi, ngay cả Trương Nhụy cũng bất ngờ trong thoáng chốc. Ngược lại, Vương Lập hiểu ngay được điều mà Kế Duyên đang hỏi. Y thầm nhớ lại sự việc mà y đề nghị với Kế Duyên nhằm thay đổi kết thúc của câu chuyện, rồi Kế tiên sinh đã vỗ tay ngay lúc đó.
"Kế tiên sinh... Vương mỗ sẽ luôn như thế..."
Vương Lập hét về hướng sông để đáp lại.
Kế Duyên gật đầu, trịnh trọng chắp tay chào lần thứ hai về phía bờ.
Vương Lập cũng không dám lơ là khi thấy vậy, vội vàng đáp lễ. Sau đó, y dõi mắt nhìn thuyền thỏ càng ngày càng xa, nhanh chóng khuất hẳn trong tầm nhìn.
“Đi thôi, Vương đại tiên sinh, đừng cố lẻn đến thủ đô nha!”
“Này, Trương cô nương, nàng… nàng có thể… mà nàng không thấy cái tên của vị Ứng cô nương kia quen tai sao?"
"Quen con khỉ, ngươi mê nhan sắc của người ta chứ gì!”
“Không phải mà...”
Vương Lập cười khổ, cõng lấy bao hành lý đi tìm thuyền. Trong mắt người ngoài, tên này cứ lầm bầm một mình, y như bị thần kinh vậy.
Trên mặt sông Thông Thiên, Kế Duyên vừa chèo bằng một tay, vừa dùng tay phải tạo hình kiếm chủ. Lúc này, một quân cờ ảo ảnh lóe lên rồi biến mất.
“Mong là ngươi sẽ luôn như thế này...”
“Sao thế, Kế thúc thúc?”
“Không có gì.”
Kế Duyên chèo thuyền trôi đi. Lần này, tốc độ của con thuyền nhỏ nhanh hơn trước rất nhiều.