Biên: Hắc Thiên Long
***
Mặc dù sắc trời đã lờ mờ tối, nhưng quán trà nơi Kế Duyên và Trương Nhụy ngồi vẫn náo nhiệt như trước. Các vị khách đã sớm thay đổi mấy đám, cũng chỉ có vài bàn là chưa có ai rời đi. Một vị tiên sinh đang kể chuyện ở trung tâm đại sảnh, hấp dẫn đại đa số khách uống trà trong lầu, kể cả Kế Duyên.
Chỉ là Trương Nhụy chẳng còn tâm trí nghe kể chuyện nữa. Nàng vừa mới nghe Kế Duyên nói về chuyện của Vương Lập, trong lòng có chút bối rối.
"Kế tiên sinh, ý của ngài là Vương Lập sắp gặp nguy hiểm sao?"
Đạo hạnh của Trương Nhụy không cao. Nếu muốn xem khí tượng của Vương Lập thì nhất định phải thông qua việc cầu nguyện, ví dụ như Vương Lập đi đến miếu thờ nàng để thắp hương chẳng hạn. Nếu không, nàng chỉ có thể nhìn thấy rất ít. Lúc trước, nàng còn không thể nhìn ra Vương Lập sắp gặp tai họa sát thân nữa mà.
"Chuyện ẩn giấu trong câu chuyện của Vương Lập là Tiêu gia - ngự sử đại phu đương triều, có chức năng giám sát đủ loại quan lại. Ở một mức độ nào đó, quyền lực có thể được xem là dưới một người trên vạn người. Nếu không có Doãn gia chen ngang một chân thì Vương Lập đã chết từ lâu rồi."
Trương Nhụy biết rõ Tiêu gia là quan lớn, nhưng nàng cũng hiểu rõ ràng rằng Doãn Triệu Tiên như mặt trời ban trưa.
"Nhưng mà có Doãn công ở đây. Quỷ thần đều biết Doãn công là Đại nho đương thời, thân mang Hạo nhiên chính khí, quang minh chính đại giữa chốn thị phi, gột rửa trọc khí trong muôn nẻo Kinh thành. Nếu Doãn gia đã hỏi tới, Vương Lập hẳn là không có việc gì mới đúng..."
Nói đến đây, Trương Nhụy chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt lập tức biến đổi.
"Không đúng! Nghe nói bệnh tình của Doãn công rất nguy kịch! Chẳng lẽ Doãn công sắp..."
Chuyện này thì liên quan gì chứ, nhưng rõ ràng Trương Nhụy quan tâm sẽ bị loạn. Kế Duyên vội cắt lời nàng.
"Đừng suy nghĩ lung tung. Cho dù thật sự xảy ra đại loạn gì, chỉ cần trực tiếp cướp Vương Lập ra là được, chúng ta có thể nhìn y đi vào chỗ chết sao?"
Trương Nhụy sửng sốt một chút cũng lập tức phản ứng lại.
"Đúng vậy, trực tiếp cướp ra là được rồi. Nếu mất mạng thì còn quản nhiều như vậy làm gì! Ta cứ cho rằng Kế tiên sinh là tiên nhân sẽ không can thiệp vào sự vụ trần gian..."
Kế Duyên cười cười.
"Phàm trần có bao nhiêu chuyện bất bình, biết bao nhiêu người chết oan. Kế mỗ quả thực không quản được. Có đôi khi cũng không tiện quản nhiều. Nhưng điều đó không có nghĩa là người tu tiên sẽ không để ý tới thế sự. Kế mỗ biết trong số các cao nhân, cũng có không ít người có tính cách này."
Trương Nhụy nghe lời này cũng có chút chộn rộn.
"Nếu không đêm nay, ta mang Vương Lập ra nhé?"
Kế Duyên khẽ lắc đầu. Hắn nghĩ tới tình cảnh của Vương Lập, lại nghĩ về tình huống của Tiêu gia và tình huống của Doãn gia.
"Trước tiên cứ tới hỏi Vương Lập nghĩ thế nào đã."
...
Trời dần vào đêm, quán trà cũng đã đóng cửa. Kế Duyên và Trương Nhụy đi trên con đường vắng vẻ, rảo bước về phía đại lao phủ Trường Dương. Lúc này, Trương Nhụy không còn lo lắng nhiều cho Vương Lập nữa, mà là tò mò về Kế tiên sinh bên cạnh hơn. Nàng tụt lại phía sau nửa bước, liên tục cẩn thận quan sát Kế Duyên.
Kế Duyên cứ bước đi, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Trương Nhụy, khiến cho bạch y thần nữ sợ hết hồn.
"Có chuyện gì muốn nói sao?"
Trương Nhụy xấu hổ, khẽ nhếch miệng cười cười.
"Ta từng nói bóng nói gió hỏi qua Văn Phán Quan ở phủ Trường Dương, biết được thủ đoạn lúc trước ngài mời Thủy thần sông Túc, thật ra là một loại đại thần thông không tưởng. Ta càng hiểu rõ Long Quân trong miệng Thủy thần kia, kỳ thật chính là Chân Long trong Thông Thiên giang. Kế tiên sinh, đạo hạnh của ngài rốt cuộc cao bao nhiêu?"
Trương Nhụy chỉ là một tiểu thần chuyên về phẩm hạnh đạo đức, không được xem là Thổ địa cũng chẳng thuộc về Âm Ti. Tất nhiên, nàng cũng không hiểu được nhiều lắm. Năm đó chuyện ở trên thuyền hoa xảy ra, trong lòng Thủy thần và Đồ Tư Yên cảm thấy rất chấn động nhưng động tĩnh cũng không quá lớn. Nhưng cảm giác của Trương Nhụy và Vương Lập lại kém hơn nhiều, chỉ biết là vào lúc giao phong ngắn ngủi, Kế Duyên và Thủy thần đã chiếm thượng phong.
Nhưng mấy năm nay, khi Trương Nhụy càng biết được nhiều chuyện hơn, nàng dần dần minh bạch Kế Duyên rất lợi hại, rất có thể không kém hơn Thành Hoàng của một phủ là bao.
"Sao thế? Ngươi sợ ta không cứu được Vương Lập à?"
Nghe Kế Duyên hỏi như vậy, Trương Nhụy vội vàng khoát tay.
"Không phải, không phải, ách ha ha. Ta chỉ tò mò thôi. Đạo hạnh của tiên sinh nhất định là cực cao. Ta nghe nói có một số tiên đạo cao nhân dạo chơi hồng trần thực ra là đang vấn đạo khấu tâm. Lúc trước, có phải ngài đã sớm biết tình kiếp của Bạch tỷ tỷ không?"
Kế Duyên hơi sửng sốt, giật mình nhớ tới trong truyện "Bạch lộc duyên". Bạch lộc kỳ thật là tọa kỵ của "lão thần tiên", trên danh nghĩa xem như có quan hệ sư thừa với bạch lộc.
Sau khi suy nghĩ một chút, Kế Duyên cảm thấy việc này nói nhiều thì càng sai. Hắn khẽ cười trả lời một câu "Ta cũng không biết", rồi tiếp tục đi về phía trước không nói gì nữa.
Câu trả lời này của Kế Duyên khiến Trương Nhụy cũng sửng sốt một chút. Vốn là một chuỗi vấn đề phía sau nàng đều đã nghĩ kỹ, kết quả Kế tiên sinh trực tiếp nói một câu "không biết". Nàng đứng yên tại chỗ một hồi. Thấy Kế Duyên đi xa, Trương Nhụy mới vội vàng đuổi theo.
Nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng, nàng luôn cảm thấy nụ cười kia của Kế tiên sinh cực kỳ cao thâm khó lường. Nàng suy tư một lát, bỗng nhiên cảm thấy tiên sinh có phải đã biết nàng muốn hỏi cái gì hay không, cảm thấy phiền toái nên mới cố ý nói như vậy?
Khu vực nha môn vào ban đêm vô cùng yên tĩnh. Thủ vệ đứng bên ngoài đại lao phủ Trường Dương liên tục ngáp dài. Kế Duyên và Trương Nhụy cứ như vậy đi qua hai thủ vệ canh cửa rồi tiến vào trong nhà lao. Trước khi đi tới phòng giam của Vương Lập, ngục tốt đang đi tuần tra trên đường và lính canh ngục đang ngủ gà ngủ gật đều làm như không thấy hai người. Các phạm nhân trong các phòng giam khác cũng đang ngủ say sưa.
Chỉ có con hạc giấy nhỏ trên nóc phòng giam của Vương Lập nhận thấy chủ nhân đã đến. Nó vỗ cánh từ trong lao bay ra, đáp xuống vai Kế Duyên.
"Cách cách á... Cách cách á..."
Con hạc giấy nhỏ nhanh chóng vỗ cánh vài cái, mang theo một làn gió nhẹ và tiếng động. Sau đó nó vươn một cánh chỉ xuống mặt đất dưới phòng giam. Kế Duyên và Trương Nhụy nhìn theo phương hướng cánh của nó, nhìn thấy bên kia có một đống chất lỏng còn chưa kịp khô, cùng với mấy mảnh đồ sứ chưa được thu dọn sạch sẽ.
"Thì ra là thế, làm không tệ!"
Kế Duyên khích lệ một câu. Con hạc giấy nhỏ liền vặn vẹo thân thể vài cái, lộ ra vẻ cực kỳ thích ý.
Ánh mắt Trương Nhụy dời từ vũng rượu đổ trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Vương Lập đang ngủ.
"Vương Lập, Vương Lập, tỉnh dậy đi. Kế tiên sinh đến rồi!"
Kế Duyên cũng đang nhìn Vương Lập. Dưới pháp nhãn, Kế Duyên mơ hồ cảm thấy khí tượng của y tựa hồ có chút không tầm thường. Hắn còn chưa kịp nhìn kỹ, Trương Nhụy đã xuyên thẳng song sắt, đi vào bên trong phòng giam, vô cùng tự nhiên túm lấy lỗ tai Vương Lập.
"Tỉnh dậy đi, Kế tiên sinh đến rồi!"
Dưới sự kích thích đau đớn mãnh liệt, Vương Lập lập tức tỉnh táo lại.
"Ai ôi!!! Hí...iiiiii... Bà cô ơi, ngươi nhẹ tay, nhẹ tay..."
"Nhỏ giọng một chút! Kế tiên sinh đến rồi!"
"Hả?"
Vương Lập chẳng còn để ý tới đau nhức nữa. Sau khi tìm kiếm quanh phòng giam, y nhìn ra bên ngoài song sắt, quả nhiên đã nhìn thấy Kế Duyên đứng nơi đó. Dường như nhiều năm như vậy, Vương Lập cảm thấy cuộc sống mình ngày càng thăng trầm nhưng hình tượng Kế tiên sinh trong trí nhớ vẫn giống hệt như ngày xưa.
"Vương Lập ra mắt Kế tiên sinh!"
Mãi đến khi Vương Lập hành lễ, Trương Nhụy mới buông tay. Kế Duyên nhìn Vương Lập bị Trương Nhụy tác động vật lý đánh thức, lông mày hắn không khỏi nhảy dựng lên. Nhìn lỗ tai của Vương Lập đã đỏ au, vừa rồi có lẽ thần nữ ra tay không nhẹ đâu đấy.
Kế Duyên cũng nhẹ nhàng đáp lễ với Vương Lập. Nhìn y, hắn cũng có hơi xúc động. Tuổi tác của người kể chuyện này cũng không còn trẻ, bây giờ tóc mai đã có sợi điểm bạc. Chỉ là thân hình của Vương Lập rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Kế Duyên.
"Nhiều năm không gặp, nghe nói bản lĩnh kể chuyện của ngươi vẫn không giảm sút, ngay cả trong nhà lao nhỉ."
Vương Lập cho rằng Kế Duyên đang trêu chọc mình, ngượng ngùng gãi gãi đầu.
"Gặp tiên sinh ở nơi này, Vương mỗ thật xấu hổ. Chẳng qua, Vương mỗ cũng không nhàn rỗi. Ta đã viết xong rất nhiều chuyện xưa mà năm đó tiên sinh kể lại, cẩn thận trau chuốt nhiều lần. Có không ít câu chuyện đã được truyền đi rộng rãi, xem như không phụ tiên sinh giao phó."
"Ừ, ta có nghe."
Vương Lập nhìn Trương Nhụy ở bên cạnh, nhất định là do nàng kể rồi. Y theo bản năng xoa xoa lỗ tai, cũng may mỗi lần nhéo lỗ tai thì Trương Nhụy đều đổi một cái, nếu không y còn hoài nghi không biết lỗ tai nào sẽ bị vặn đứt, có khi là hai tai một lớn một nhỏ đấy.
"Chuyện viết sách trước tiên không nói nhiều, còn có một chuyện liên quan đến ngươi."
"Đúng rồi. Vương Lập, sắp tới ngươi sẽ gặp tai họa huyết quang, hay là theo ta rời đi đi, ta nói cho ngươi biết..."
Trương Nhụy vội vàng nói hết đầu đuôi mấy chuyện mình hiểu ra, hơn nữa còn bổ sung chuyện bình rượu trên mặt đất. Vương Lập càng nghe thì sắc mặt càng không đúng, cuối cùng kinh ngạc nhìn về phía bầu rượu vỡ nát trên mặt đất.
"Đây là rượu độc?"
"Cũng chưa chắc là rượu độc. Hạ độc thì rõ ràng quá. Nhưng chắc chắn đây không phải thứ tốt lành gì. Nếu không hạc giấy sẽ không đánh nát nó."
"Con hạc giấy?"
Vương Lập ngẩn người, bỗng nhiên phát hiện trên vai Kế Duyên có một con hạc giấy màu trắng. Y hồi tưởng lại đạo bạch quang kia, không khỏi hành lễ.
"Đa tạ Kế tiên sinh, đa tạ ân công hạc giấy!"
"Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi?"
Trương Nhụy lại thúc giục một lần. Vương Lập đang muốn đáp ứng, bỗng nhiên lại nhíu mày.
"Nhưng nếu ta rời đi như thế, chẳng phải là vượt ngục, chẳng phải là sợ tội bỏ trốn sao? Vì ta mà Doãn đại nhân trượng nghĩa chấp ngôn. Ta vừa đi, đám kẻ địch chính trị trong triều há có thể bỏ qua cơ hội này ư?"
"Cái tên ngốc nhà ngươi. Doãn đại nhân là đại quan triều đình, lại là con của Doãn công, y có thể có chuyện gì chứ? Nhiều nhất là bị đám người kia quở trách vài câu. Mặt ngươi hiện tại đầy vẻ tối tăm, ngươi đúng là muốn mất mạng mà!"
Vương Lập nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Kế Duyên, lại nhìn Trương Nhụy lộ vẻ nóng nảy, do dự nói.
"Lúc đám ngục tốt nói chuyện phiếm đã nhắc tới, bệnh tình của Doãn công rất nguy kịch, vào thời điểm này..."
"Ai nha, vậy ngươi..." . truyện ngôn tình
Trương Nhụy gấp đến độ đến gần Vương Lập. Y theo phản xạ có điều kiện che hai tai lui ra sau một bước, nhìn thấy nàng đang vừa tức vừa buồn cười.
"Cho dù ta ở trong tù, có Trương cô nương ngươi ở đây, bọn họ nhất định không thể làm gì ta!"
Vương Lập cũng không phải thật sự không sợ chết, mà y hiểu được Trương Nhụy sẽ không mặc kệ mình. Trương Nhụy bị thái độ vô sỉ này chọc giận.
"Dù ta là quỷ thần thì cũng không có khả năng ở lại đây mãi được, sẽ có lúc sơ sẩy. Nhỡ may ta không ở bên cạnh lúc ngươi bị hại thì sao? Chuyện của Doãn gia đến lượt ngươi cống hiến cái gì hả? Ngươi là một tiểu nhân vật, tỏ vẻ đức độ như vậy để làm chi?"
Vốn dĩ Vương Lập luôn khúm núm trước mặt nàng, nhưng nghe xong lời này của Trương Nhụy, y càng nghe thì càng dồn nén trong lòng. Rốt cuộc, đợi Trương Nhụy nói xong, Vương Lập buông hai tay đứng thẳng người, siết chặt nắm đấm mà nói với nàng.
"Tiểu nhân vật thì như thế nào? Tiểu nhân vật cũng có cốt khí! Doãn công là Đại nho đương thời, Doãn gia cả nhà trung liệt. Người đọc sách trong thiên hạ, có ai không ngưỡng, có ai không mộ hả? Nếu như hôm nay Doãn gia gặp tình thế nguy hiểm, tiểu nhân vật là ta đây không thể giúp cái gì, nhưng cũng sẽ không gây trở ngại!"
"Ngươi!"
Trương Nhụy vừa tới gần, khí thế của Vương Lập lập tức xẹp xuống, sợ tới mức bịt lỗ tai lui về phía sau hai bước.
"Được rồi. Hai người các ngươi hoàn toàn quên Kế mỗ rồi..."
Kế Duyên bất đắc dĩ lên tiếng. Trương Nhụy và Vương Lập trong phòng giam cũng sửng sốt, vừa rồi quả thật bọn họ đều không để ý tới Kế tiên sinh.