***
Long Nữ càng phẫn nộ, từng đợt gió thổi và những con sóng vỗ ở xung quanh lại càng thêm mãnh liệt.
Mặt biển phụ cận bắt đầu tràn ngập một cỗ sương mù, dường như có chút cuồn cuộn. Giờ phút này, một sợi phân thần của lão Long ở trong sương mù giống như ảo ảnh, nhưng nỗi lòng của lão cũng chẳng khác con gái mình là bao.
Bất luận mối quan hệ như thế nào, người đó vẫn là phu nhân của lão Long, trước khi hóa Chân Long đã mang bầu Ứng Nhược Ly và Ứng Phong. Tình cảm của bọn họ cũng được khắc vào tận xương cốt, làm sao có thể quên được.
Cự Kình cảm nhận được trùng kích của những con sóng biển xung quanh, thân thể nó phập phồng lềnh bềnh trên mặt nước, đồng thời giọng căm hận nói hùa theo.
"Nhược Ly nương nương nói rất đúng. Tên Yêu Long vảy tạp kia quả thực đúng là chán sống, dám trêu chọc Quân mẫu. Nếu không phải ta quá yếu, ta đã sớm giết gã rồi!"
"Hừ, Mặc Vinh không có mặt thì còn có ta ở đây. Nội tình của gã Yêu Long kia như thế nào, dưới trướng có bao nhiêu yêu vật? Được rồi, cũng không cần nói, ngươi lập tức dẫn ta tới đó. Dù có liều mạng, ta cũng không bỏ qua cho gã!"
Ứng Nhược Ly rất tức giận, nhưng mặc dù đang nổi nóng, nàng cũng không phải loại người ngốc nghếch. Nàng biết cha mình không chịu ra tay, nhưng có Kế thúc thúc ở đây, chỉ cần mình nói chuyện thì rất có khả năng Kế thúc sẽ giúp đỡ.
Theo nàng, đối với cha mình và Kế thúc thúc, chỉ cần một trong hai người chịu ra tay thì tuyệt đối không có chút sơ hở nào. Mặc dù nàng không muốn kéo Kế thúc thúc vào chuyện nhà mình nhưng nàng nghĩ nếu mượn một vài món đồ thì vẫn có thể.
Quả nhiên, nghe thấy Ứng Nhược Ly nói muốn dốc lòng liều mạng, Kế Duyên cũng không yên tâm. Hắn không thể ngồi một chỗ bỏ mặc nàng. Trong ấn tượng của hắn, Long Tử Ứng Phong tương đối nhanh nhẹn, còn Ứng Nhược Ly vẫn luôn rất đoan trang, ổn trọng, ít khi thất thố như vậy. Dưới tình huống này rất dễ xảy ra sai lầm, hắn không thể không quản được.
"Giang Thần nương nương xin đừng vọng động. Nếu đối phương là Ác Giao đến từ Hoang Hải, lại còn dám dây dưa với lệnh đường như vậy thì ắt hẳn cũng có chút môn đạo."
Ứng Nhược Ly hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, nói với Kế Duyên.
"Kế thúc thúc, tất nhiên là con biết trong đó còn có tầng tầng lớp lớp nhân quả. Nhưng thân là con gái của người, nghe vậy làm sao có thể an tâm được. Nhược Ly có một thỉnh cầu quá đáng, mong Kế thúc thúc có thể đáp ứng. Đương nhiên là Nhược Ly sẽ không để Kế thúc thúc ra tay dính máu đâu ạ!"
Nghe thấy Long Nữ gọi người tu tiên kia là "thúc thúc", Cự Kình dưới nước cũng âm thầm tặc lưỡi.
Kế Duyên nhướng mày, nhìn Cự Kình rồi nhìn thẳng Ứng Nhược Ly.
"Thỉnh cầu gì?"
Ứng Nhược Ly quét mắt về Tiên Kiếm sau lưng hắn rồi nói.
"Nhược Ly cả gan muốn mượn Thanh Đằng Kiếm của Kế thúc thúc dùng một lát. Cha con nói Tiên khí có linh, Thanh Đằng Kiếm lại là tiên kiếm có lực sát phạt rất mạnh, quanh năm tàng phong dưỡng linh, ngay cả cha con còn kiêng kị phong mang ấy. Có lẽ tên súc sinh vảy tạp kia cũng không thể đỡ được mấy kiếm. Kính xin Kế thúc thúc giúp con!"
Hóa thân của lão Long lơ lửng trong làn sương mù dưới nước, trong lòng cũng có chút lo lắng.
'Con gái ngốc, Thanh Đằng Kiếm có thể được vận dụng tự nhiên trong tay Kế Duyên, há lại có thể dùng trên tay ngươi. Người ta cản không được không nói, nhưng ngươi có vung được thanh kiếm ấy không?'
Kế Duyên cảm nhận được Thanh Đằng Kiếm sau lưng khẽ rung lên, hiển nhiên nó cũng không cam tâm tình nguyện với đề nghị của Ứng Nhược Ly.
"Mà thôi, như vậy đi, ta đi cùng ngươi. Đến lúc gặp tên Yêu Long kia, nếu ngươi cảm thấy mình có thể diệt trừ được thì ta sẽ đưa Thanh Đằng Kiếm cho ngươi mượn. Khi kiếm ở bên cạnh ta, thanh ảnh của nó sẽ nghe lời nên ngươi vẫn có thể chém ra một kiếm."
Tiên khí cũng có kiêu ngạo của Tiên khí. Đối với Kế Duyên, Thanh Đằng Kiếm cực kỳ không muốn rời xa hắn. Về điểm này, Kế Duyên cực kỳ rõ ràng.
Tuy rằng vẫn có thể có những biện pháp dung hòa khác, thí dụ như Kế Duyên trực tiếp ra lệnh Thanh Đằng Kiếm bảo vệ Long Nữ, ai động thủ với nàng liền chém người đó, nhưng rốt cục thì hắn cũng không quá yên tâm.
Long Nữ cũng không sĩ diện, trực tiếp thi lễ rồi cảm tạ.
"Kế thúc thúc nguyện ý đi cùng con thì còn gì bằng, Nhược Ly vô cùng cảm kích! Chúng ta có nên khởi hành luôn không ạ?"
Kế Duyên ngẫm nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía bờ biển.
"Chờ ta một lát. Kế mỗ phải ghé làng chài ven bờ, sau đó chúng ta cùng lên đường nhé."
Nói xong, Kế Duyên lập tức bay về phía đất liền.
Long Nữ nghĩ ngợi rồi nói với Cự Kình.
"Ngươi ở đây đợi, không được chạy loạn!"
Sau đó, nàng cũng bay đi, ánh mắt hướng về phía bờ biển.
Thôn Thiên Loan nằm ở vùng duyên hải nước Tổ Việt. Tất cả mọi người trong thôn đều đang vui mừng hớn hở. Không phải vì lúc này sắp bước sang năm mới, mà vì yêu tà vây khốn vùng duyên hải lâu nay đã bị đuổi đi. Năm sau, hi vọng sẽ có thật nhiều cá.
Chuyện này không phải chỉ là lời nói một phía từ vị Pháp sư mà đã có người đứng ra xác minh. Có người đã thử giăng lưới và có thể bắt được một ít cá. Tuy không nhiều lắm, nhưng so với lúc trước thì đây là thay đổi cực lớn rồi.
Nhưng hai ngày nay, vẻ mặt đám người Trương gia vẫn có chút nặng nề, Lương gia ở trước cảng thôn cũng vậy.
Sau đêm từ trà bằng những bó đuốc, tất cả mọi người đều đã về nhà, cũng có một ít người ở lại, nhưng duy chỉ có Kế tiên sinh là không thấy đâu.
Một người chưa quen với cuộc sống xa lạ nơi xứ người, lại còn là ban đêm, khả năng rời đi mà không từ biệt cũng không quá lớn.
Ngày hôm sau, bọn họ còn kêu gọi thêm người ra bờ biển tìm người, nhưng vẫn không phát hiện được gì. Vì vậy, bất luận là Trương gia, Lương gia, hay mấy gia đình phụ cận đều cho rằng có thể Kế Duyên đã rơi xuống biển rồi.
Theo cả hai nhà, dù sao hắn cũng chết nơi đất khách quê người, ai cũng thấy áy náy, e ngại một chút, nên bọn họ đều đốt tiền giấy bên bờ biển mấy lần.
Chẳng qua, lúc này sắp bước qua năm mới, hơn nữa ai cũng lạc quan về việc sang năm sẽ bắt được cá, nên sau đó hai gia đình cũng bớt ưu sầu, bắt đầu chuẩn bị cho năm mới.
Vào lúc Kế Duyên trở lại thôn Thiên Loan, đúng lúc trời tảng sáng, Trương Phú và vợ đang dùng khăn nhúng vào nước trong thùng gỗ để lau chùi cửa sổ. Còn người cha đang sửa sang lại lưới đánh cá ở khoảng đất trống trước phòng.
Bởi vì nhà nào cũng có giàn phơi lưới đánh cá và những công cụ làm nghề nên khoảng cách giữa các hộ dân cũng tương đối xa.
Kế Duyên chậm rãi đi đến gần, Ứng Nhược Ly đi sau hắn vài bước. Dân chúng xung quanh dường như không nhìn thấy hai người mới tới, chỉ có Trương gia là ngoại lệ. Vào lúc Trương Phú lau xong cổng lớn, liền thấy Kế Duyên đang đứng trước cửa nhà mình.
"Ai ôi!!!! Ấy dà..."
Trương Phú còn tưởng mình gặp ma, thình lình bị dọa tới mức té xuống đất. Thùng nước cũng bị gã đẩy ngã, văng tung tóe một mảng bọt nước đục ngầu.
Nghe thấy có tiếng động, lão Trương quay người nhìn lại. Lúc nhìn thấy Kế Duyên, trái tim lão cũng co rút.
"Trương lão tiên sinh và Trương huynh đệ chớ sợ, Kế mỗ không phải là quỷ đâu. Lúc này, ta đang đứng dưới ánh mặt trời, dưới chân còn có bóng, sao lại là quỷ được!"
Hai cha con Trương gia thấp thỏm không yên, cẩn thận nhìn trên mặt đất. Quả thật có bóng người, hơn nữa bây giờ là ban ngày, khả năng Kế Duyên là quỷ cũng không lớn.
Loại suy nghĩ này thật ra là thuyết pháp được lưu truyền trong dân gian, kỳ thật cũng không quá chuẩn, ít nhất là không chính xác đối với những Quỷ vật lợi hại, nhưng cũng có thể là đường tắt khiến bọn họ tin tưởng.
"Kế, Kế tiên sinh, người thật sự không có việc gì?"
"Không sao, không sao. Ta có thể có việc gì chứ, chỉ là đêm đó, Kế mỗ có chút không có phúc hậu lắm. Vào lúc nhìn thấy yêu quái, ta đã chạy trước, sau đó chạy thẳng ra khỏi thôn, đi một đoạn xa cũng không quay đầu lại..."
Nói đến đây, hắn lộ ra vẻ mặt không tốt lắm.
"Về sau, nghe nói Pháp sư đã trừ yêu tà, trong lòng Kế mỗ có chút áy náy nên trở về thăm các ngươi một chuyến. Nếu không thì trong lòng mãi vẫn không yên. Đúng rồi, người nhà Lương gia không sao chứ?"
"Không, không có việc gì..."
Trương Phú vô thức trả lời.
Nghe vậy, Kế Duyên mới khẽ cười, chắp tay với hai người.
"Các ngươi không có việc gì thì Kế mỗ yên tâm rồi. Đa tạ mấy ngày trước đã chiêu đãi ta, cũng đa tạ các ngươi sau đó còn đi tìm ta!"
"Chuyện này, Kế tiên sinh nói gì vậy..." "Đúng vậy, tiên sinh không sao thì chúng ta cũng an tâm!"
Lý do thoái thác của hắn tính ra cũng khá hợp lý, đây cũng là chuyện thường tình của con người. Hai cha con thật sự yên tâm, cũng trấn an hắn mấy câu.
"Ừ, Kế mỗ vẫn mãi cảm thấy băn khoăn, hơn nữa bây giờ phải lên đường ngay. Nếu đã đến đây, ta muốn tặng chút lễ hồi báo các vị..."
Kế Duyên cân nhắc nói, Trương Phú và lão Trương vội vàng từ chối.
"Không cần, không cần, tiên sinh là khách từ xa tới, chúng ta chiêu đãi là chuyện nên làm. Ngài còn giúp chúng ta kết trận nữa mà..."
Lúc này, đám phụ nữ và trẻ em nhà họ Trương cũng đi ra. Trương Phú giải thích mấy câu để đám người trong nhà hiểu rõ chuyện Kế Duyên vẫn còn sống.
Mà Kế Duyên cũng giả bộ như đang suy nghĩ gì đó, vờ như giật mình nói.
"Đúng rồi! Các ngươi đang lau dọn nhà đón năm mới đúng không?"
Kế Duyên quét mắt nhìn thùng nước và khăn lau trong tay Trương Phú, và bên cạnh cửa nhà Trương gia.
"Như vậy đi. Kế mỗ không có vật gì ra hồn, không có gì lấy ra được. Nếu các ngươi đã muốn chào mừng năm mới, tất nhiên sẽ cần mấy loại trương thiếp. Ta sẽ viết cho hai nhà Trương, Lương hai chữ "Phúc" nhé. Tính ra chữ của Kế mỗ cũng không quá xấu đâu!"
"Cái này, cái này được không?" "Cũng không tệ..."
Người nhà họ Trương có chút động tâm. Nếu Kế Duyên có thể viết chữ thì bọn họ không cần ra chợ phiên mua nữa.
"Được quá ấy chứ! Kế mỗ có mang theo bút rồi, các ngươi tìm hai trương giấy đỏ ngay ngắn về đây là được!"
"Ấy ấy ấy, có có, mẹ đứa nhỏ ơi, mau đem giấy đỏ mà ngươi sắp cắt bao lì xì ra đây!"
Trương Phú vội vàng phân phó vợ mình một tiếng, người sau cũng nhanh chóng đi vào nhà tìm kiếm.
Sau đó, người nhà Trương gia lại nhiệt tình mời Kế Duyên uống trà.
Sau chừng nửa khắc, trên bàn vuông trong phòng, hai tờ giấy đỏ đã được trải lên, bên cạnh còn bày biện một cái nghiên mực đã được mài mực sẵn. Một cây bút vừa to vừa thô được Kế Duyên cầm trên tay.
Trên tay hắn chính là bút lông sói. Mấy năm nay ở trên đảo giữa biển, vào thời khắc Kế Duyên mượn cảm ngộ trong lúc tu hành, phân thần tự tay chế tác thành bút này. Đây cũng là lần đầu tiên hắn đưa ra sử dụng.
Hắn chấm bút lên nghiên mực, múa bút viết lên tờ giấy đỏ thẫm. Một chữ "Phúc" to xuất hiện. Giờ khắc này, Long Nữ bước lại gần nhìn xem, có thể nhìn thấy dưới ngòi bút của hắn như ẩn như hiện những đóa hoa hồng nở rộ.
'Diệu bút sinh hoa!'