Biên: Tiểu Duyên
***
Vệ Hành nghe được lời của Kế Duyên, trên mặt càng tươi như hoa. Dựa theo ánh mắt của lão, xem ra Thiết Mạc trước mắt này tuyệt đối là một cao thủ Thiết Hình Công luyện rất có hỏa hầu, mà cao thủ thì không có khả năng lưu lạc trong dân gian, tất nhiên đã từng là người trong công môn ở Đại Trinh. Về điểm này, lão đã nghe hạ nhân nói qua.
Một người như Thiết Mạc có xác suất lớn từng làm vị trí tương đối cao trong công môn của Đại Trinh. Nói không chừng, hắn còn làm tổng bộ đầu của một châu, thậm chí có thể là tổng bộ đầu của kinh sư. Lúc này, hắn còn đặc biệt đến thành Lộc Bình, Trung Hồ Đạo, để bái phỏng Vệ gia, khiến cho Vệ gia rất có mặt mũi, có cảm giác như hoàng triều Đại Trinh cũng rất quan tâm mình, làm cho Vệ gia cảm thấy lâng lâng.
"Ha ha ha ha ha, Thiết tiên sinh khách khí rồi. Ngài từ xa mà đến, sớm phái người thông báo một tiếng, cần gì tự mình tới cửa bái phỏng. Vệ thị nhất định sẽ đi nghênh đón."
Quả là mèo khen mèo dài đuôi. Vệ Hành dò xét Thiết Mạc do Kế Duyên biến thành một hồi, cuối cùng mở miệng nói.
"Sớm nghe nói Thiết Hình Công dễ học khó tinh, từng có người ỷ vào nó để hoành hành thiên hạ. Tuy võ công của Vệ Hành ta chưa được xếp hạng ở trong trang, nhưng cũng tự thấy không quá kém. Không biết ta có thể hân hạnh cùng Thiết tiên sinh luận bàn một chút hay không? Chúng ta đánh đủ là dừng lại, ngài thấy như thế nào?"
Kế Duyên còn đang muốn nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng một chút, nhưng toàn bộ trang viên Vệ thị đầy rẫy sự đáng nghi, hắn không muốn lộ ra pháp lực đánh rắn động cỏ. Bây giờ Vệ Hành muốn luận bàn với hắn quả thực là vừa vặn. Hắn thấy đánh nhau dò xét người này vẫn là thứ yếu, mấu chốt là nhất định sẽ có rất nhiều người vây xem, tốt nhất là đám người trọng yếu của Vệ gia cũng ra đây, nhờ vậy hắn có thể bớt việc để quan sát kỹ hơn.
Cho nên khi nghe được lời của Vệ Hành, những người chung quanh vừa tò mò lại chờ mong. Mà Kế Duyên vẫn chưa lộ ra vẻ khiếp sợ, lấy thái độ cực kỳ phù hợp với người tu luyện Thiết Hình Công, khàn khàn cười nói.
"Ha ha ha. Vệ tiên sinh muốn luận bàn cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu Vệ tiên sinh đã nghe qua Thiết Hình Chiến Thiếp, chắc hẳn cũng hiểu được, chúng ta tu luyện công phu này, khi ra tay có thể rất khó lưu thủ."
Vệ Hành tỏ vẻ nghiêm túc, chậm rãi gật đầu nói.
"Thiết tiên sinh không cần băn khoăn, luận bàn chính là tự nguyện. Nếu có sai sót gì cũng là khó tránh được, sẽ không có bất luận kẻ nào truy cứu. Người ở đây đều là chứng kiến, đương nhiên, người tới là khách, Thiết tiên sinh nói không cách nào lưu thủ, nhưng Vệ mỗ nên lưu thủ vẫn sẽ lưu thủ."
Lời này vừa nói ra, Kế Duyên vốn mở nửa mắt thì giờ cũng trợn mắt lên. Dưới góc nhìn của người khác, nam tử vốn dĩ khá bình thản này, bỗng nhiên hai mắt tinh quang hiện ra, khí thế nổi lên.
Điều này không khó lý giải. Những lời này của Vệ Hành cơ bản tương đương với việc tự nhận mình có kỹ năng cao hơn một bậc, có thể nắm lấy Thiết Mạc.
"Ha ha ha ha ha... Tốt, Thiết mỗ nhiều năm không xuất thủ, có thể cùng luận bàn với cao thủ, tất nhiên là rất tốt. Động thủ ở đây luôn hay chỗ khác?"
Vệ Hành cười tự tin.
"Không thi triển nơi này được! Chúng ta ra võ đài phía sau. Mời Thiết tiên sinh! Mời chư vị!"
"Mời!"
Hai người Vệ Hành và Kế Duyên một trước một sau rời đi. Tân khách trong Nghênh Phong Đường cũng nhao nhao lộ ra vẻ hưng phấn đi theo. Dọc đường đi, phàm là người nghe nói việc này lại có thời gian rảnh rỗi, bất luận là con cháu Vệ thị hay là nhân sĩ bên ngoài, cũng đều rối rít đi chung.
"Nghe nói gì chưa, Tứ thúc công muốn cùng người khác luận võ!" "Cái gì?" Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi. Người đó là võ giả Đại Trinh, luyện Thiết Hình Công đấy!"
"Chà..."
...
"Ấy ấy, mau tới võ đài xem náo nhiệt đi. Tứ thái gia muốn đánh nhau với người khác, là một võ giả Đại Trinh!"
"Cái gì?" Vậy thì phải đi xem! ", "Đúng vậy, nhanh lên, đi cùng nhau nào!"
...
Chung quanh rõ ràng náo nhiệt hẳn lên. Đợi đám người Kế Duyên đến võ đài, nơi này đã sớm có người dọn dẹp, hơn nữa ít nhất hơn trăm người đã ở bên cạnh chờ đợi, xa gần còn không ngừng có người chạy tới, thậm chí còn xuất hiện bóng dáng Vệ Minh.
Võ đài này được làm thành một vòng tròn, xung quanh có rất nhiều cọc mộc nhân, cọc mai hoa linh tinh các kiểu. Ở giữa là một khoảng đất trống rộng lớn, không lát đá phiến, nhưng mặt đất lấy bột gạo nếp trộn lẫn cát làm đất nền, giẫm lên cực kỳ vững chắc.
Lúc này xung quanh là một mảnh yên tĩnh, Kế Duyên và Vệ Hành đứng ở trung tâm võ đài, cách nhau không quá hai cánh tay.
Vệ Hành nở nụ cười, duỗi thẳng hai tay ôm quyền.
"Thiết tiên sinh, chúng ta bắt đầu nhé?"
Kế Duyên ôm quyền đáp lễ, khàn khàn nói.
"Được."
Sau khi nói xong, hai người đứng yên trong khoảng thời gian chừng hai hơi thở, sau đó đồng thời xuất thủ.
"Bịch" "Bịch" "Bịch" "Bịch"...
Quyền ảnh song phương đan xen, ra tay cực nhanh. Mỗi một lần tiếp xúc, quyền chưởng đều phát ra tiếng vang nặng nề, cách quyền đánh nhau, quyền chưởng giao nhau,...
Vệ Hành vậy mà từng bước lấn tới, còn người tu luyện Thiết Hình Công nổi danh hung hãn lại không ngừng lui về phía sau. Điều này nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người. Trong quá trình này, mỗi lần tiếp xúc với Vệ Hành, Kế Duyên đều mượn cơ hội này dò xét trạng thái quanh thân. Khi giao thủ hơn mười hơi thở, hắn đã hiểu rõ một chút.
Thân thể người này cũng không có hiện tượng thiếu hụt, ngược lại khí số rất thịnh, nhưng tà tính càng mạnh, ở trong mắt Kế Duyên quả thực không giống người.
Giờ phút này trong mắt người ngoài, Vệ Hành chiếm hết thượng phong, nhưng Vệ Hành càng đánh càng gấp. Mỗi một lần lão xuất quyền xuất chưởng, mỗi một lần quét chân đá chân, đối phương đều đỡ được tất cả, thủ tới mức nước hắt không vào được, dục vọng công kích cũng không mạnh, hiển nhiên là đang lưu thủ. Hơn nữa Vệ Hành tự biết mình xuất quyền xuất cước uy thế cực mạnh, lực đạo kia tuyệt đối vượt qua cao thủ giang hồ tầm thường, còn đối phương chỉ phòng thủ mà thân thể cũng không thể lay động được, chỉ là chậm rãi lui về phía sau tiết lực. Ngược lại, quyền cước của người tấn công như lão lại bị quét sạch.
"Thiết tiên sinh, kính xin tận lực ra tay đi. Đừng tưởng rằng Vệ mỗ chỉ có chút thủ đoạn này, chờ tới lúc Vệ mỗ biến chiêu, ngươi sẽ không có cơ hội đâu!"
Câu nói của Vệ Hành vừa dứt, Thiết Mạc do Kế Duyên biến thành vốn không chút biểu tình thì lúc này trên mặt lộ ra tươi cười.
"Được!"
Bên ngoài, Giang Thông đứng bên cạnh mấy tân khách của Nghênh Phong Đường. Gã nhìn thấy biểu tình của Thiết Mạc có biến hóa, trong lòng không hiểu sao vừa động, lập tức mở miệng nói.
"Vệ Tứ gia nguy hiểm!"
"Hả? Vệ Tứ gia không phải chiếm hết..."
Người bên ngoài còn chưa nói hết, trên võ đài, khí thế của Thiết Mạc biến đổi bỗng nhiên bộc phát, động tác và tốc độ trong phút chốc tăng lên một đoạn.
Chưởng đao của Vệ Hành đang qua thì bị Thiết Mạc ngăn cản, sau đó Thiết Mạc thuận thế quấn tơ bắt lấy bả vai phải Vệ Hành, trong nháy mắt hóa thành âm trảo. Đúng lúc đang xoay khuỷu tay Vệ Hành, thủ trảo từ vai xẹt đến cổ tay Vệ Hành, dọc đường ống tay áo vỡ vụn, huyết quang phun ra.
"Rắc...."
"A...."
Tiếng xương cốt giòm rụm đáng sợ truyền ra ngoài võ đài. Tiếng kêu thảm thiết của Vệ Hành cũng đồng thời vang lên. Khi tay trái Vệ Hành bị ngăn cản, thân thể lại bị kéo nghiêng về phía trước. Lão muốn dùng đầu gối trái đá lên giải vây, lại bị Kế Duyên lách mình tránh ra phía sau. Kế Duyên hung hăng đá một cước mạnh vào đầu gối bên phải.
"Rắc rắc...."
"Á..."
Tư thế cánh tay phải của Vệ Hành bị bẻ vặn vẹo, đầu gối phải quỳ xuống đất, cũng trong tư thế vặn vẹo như thế. Một tay trái chống ở bên phải duy trì cân bằng thân thể, thống khổ hô hấp.
"Ôi... Ôi ách..."
"Thắng bại đã phân, Vệ tiên sinh thứ lỗi!"
Thiết Mạc buông tay phải Vệ Hành ra, mặc kệ cánh tay kia tự do lắc lư. Hắn lùi hai bước ôm quyền, xem như chấm dứt lễ nghi luận võ.
Giờ phút này, chẳng có ai trong những người đang vây quanh bên ngoài dám lên tiếng cả. Tất cả đều còn kinh ngạc ngỡ ngàng. Rõ ràng Vệ Hành chiếm hết thượng phong, thế cục lại nói biến là biến, chỉ trong chớp mắt dường như không hề có lực hoàn thủ mà bị đánh bại, hơn nữa chân phải tay phải tựa như đã bị phế.
"Thật ác độc..." "Cái này là Thiết Hình Công sao?"
"Quả nhiên ra tay tàn nhẫn, năm đó cao thủ kia chết không oan uổng!"
Kế Duyên vừa hành lễ vừa híp mắt nhìn dáng vẻ thảm thiết của Vệ Hành. Vừa rồi, lực đạo mà người này xuất thủ quả thực không phải con người có thể có. Nói là lưu thủ nhưng nếu là võ giả bình thường đối kháng với Vệ Hành thì thế công của lão đều là từng chiêu chí mạng, căn bản không hề có dấu hiệu lưu thủ.
Nếu là một cao thủ bất kỳ nào khác, cho dù là luyện ngoại gia ngạnh công cũng không có khả năng ngăn trở, trừ phi là võ giả Tiên Thiên cảnh giới. Chỉ tiếc là lão đang liều mạng thân thể phàm nhân với một người tiên đạo thành công.
Kế Duyên hành lễ xong, Vệ thị bên này rốt cục mới kịp phản ứng lại. Có người xông về phía võ đài kiểm tra thương thế của Vệ Hành.
"Tứ gia, Tứ gia!" "Tứ thúc công, người không sao chứ?"
"Mau mau xem Tứ gia!"
Kế Duyên cứ như vậy đứng nhìn đối phương xem xét thương thế của Vệ Hành. Tầm mắt của hắn quét ra ngoài sân, tập trung dừng lại trên người mấy người rõ ràng có vấn đề của Vệ thị. Vệ Minh mà hắn từng cảm thấy không tệ lắm lại càng được quan tâm chiếu cố.
"Không có gì đáng ngại.... Ngoài da mà thôi, Thiết Hình Công quả nhiên lợi hại!"
Hả?
Kế Duyên nghe được thanh âm này, lập tức lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Vệ Hành. Hắn phát hiện đối phương rõ ràng đang đứng lên, còn đang tự mình xoa chân và tay, cánh tay phải bóp lấy khuỷu tay, tựa như chỉ là vết bong gân cũng không có gì đáng ngại, duy chỉ có vết máu trên cánh tay bị Thiết Hình Công cào xước vẫn còn.
Tuy rằng tỷ võ thua, nhưng Vệ Hành rất hài lòng với biểu tình kinh ngạc của Thiết Mạc. Lão tự mình đứng dậy xua đám đệ tử Vệ thị bên cạnh lui ra, còn rất có phong độ đáp lễ với người trước mặt.
'Được lắm, cho dù ngươi vẫn là một người, Kế mỗ ta cũng không nhận!'
Nếu Vệ Hành đã như thế, loại khí tức quỷ dị này ở Vệ gia càng thịnh hơn một chút, tình huống chỉ có thể nghiêm trọng hơn. Chỉ là ngắn ngủi mười mấy năm mà thôi, bình thường luyện võ, người Vệ thị ngay cả khi thiên tài xuất hiện lớp lớp cũng không có khả năng biến thành như vậy.
Bản thân gân cốt này mạnh không giống người thường. Mà Kế Duyên cũng đã nhìn ra vài điểm từ tà tính bạch khí này. Đây chính là tinh khí nào đó tràn ra trong xương cốt. Trong thời khắc Vệ Hành khôi phục trong thời gian ngắn, bạch khí này rõ ràng có tác dụng bổ sung, điểm này không thoát khỏi pháp nhãn của hắn.
Loại tinh khí này tương hợp cùng nhân khí, nhưng lại không hợp với bản thân Vệ Hành. Đáp án cũng rất đơn giản. Tinh khí này đến từ người, nhưng không phải của bản thân Vệ Hành.
Lúc trước, Kế Duyên có chút cảm thấy mình như đang đứng ở bóng tối chân đèn. Rất có thể người là Vệ Hành, nhưng người thì không có khả năng hấp thụ tinh khí của người sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, phàm nhân là không có khả năng hiểu loại thủ đoạn này, như vậy đến tột cùng là cái gì đang giở trò.
Bản năng của Kế Duyên cảm thấy đồ vật sau lưng rất không đơn giản, sự thật chỉ sợ cũng là như thế. Rất nhiều người Vệ gia có lẽ còn khoa trương hơn Vệ Hành nhiều. Trong tình huống này, nhất định có không ít người bị hại, nhưng không thể cảm nhận được bất kỳ oán khí nào trong và ngoài trang viên Vệ thị. Yêu tà bình thường cũng không sẽ chú ý đến như vậy, thậm chí không biết xử lý oán khí. Ngược lại tiên phật thần đạo sẽ biết rõ, nhưng điều này có thể sao?
'Ta ngược lại muốn nhìn xem là cái gì, vì sao lại là Vệ gia.’