Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
“Kế tiên sinh, có quỷ thần ở đằng kia...”
Hồ Vân thận trọng nói với Kế Duyên như thế, còn nhanh chóng chạy đến trước mặt Kế Duyên, như thể có hắn ngăn chặn thì quỷ thần phía sau sẽ không nhìn thấy nó vậy.
“Ừ, ta biết, ngươi cứ đi bình thường.”
Kế Duyên chỉ đáp một câu rồi đưa Hồ Vân rời khỏi phường Miếu Ti, đi về phía Vĩnh Ninh Nhai.
Quỷ thần người ta cũng không mù không ngốc, tuy rằng rất khó phát hiện ra hơi thở của Kế Duyên nhưng Âm sai tuần tra vẫn luôn đi tới đi lui trước cửa đấy. Chỉ là, bọn họ không xuất hiện để làm phiền hai người thôi.
Tất nhiên, khi Kế Duyên chuẩn bị rời đi, bên phía Âm sai xác định là cần phải cho cả hai biết bản thân vẫn đang tồn tại ở nơi này đấy. Thế nên mới có chuyện Hồ Vân nhận ra có quỷ thần nơi đây.
Trong thành của Kinh Kỳ phủ, có ba con đường dẫn đến hoàng thành. Con phố ở giữa là Vĩnh Ninh Nhai, hai bên trái và phải là Thuận Thiên Nhai và Vinh An Nhai. Đồng thời, tòa phủ đệ của vị quan được người người biết đến như phụ tể đương triều của hoàng thượng và dân chúng, Doãn Triệu Tiên, nằm trên Vinh An Nhai.
Kế Duyên dẫn theo Hồ Vân đi đến con đường này. Rõ ràng, nơi đây có nhiều tòa phủ lớn hơn, nhà cao cửa rộng hơn. Chỉ là, Hồ Vân lại đi rất chậm, còn Kế Duyên cũng không đi nhanh lắm.
Nhìn con hồ ly lông đỏ này đi đường bằng hai chân, một chân cầm mặt nạ, chân còn lại dùng làm vuốt nhổ liên tục mấy nhúm lông trên người, hắn cảm thấy khá buồn cười.
Tuy nhiên, Hồ Vân cũng được xem là đang làm chính sự đấy. Nó chọn một phần lông đỏ thích hợp trên người rồi giật ra một ít, sau đó đính vào mặt nạ. Mặc dù ban đầu chiếc mặt nạ cũng có lông nhưng thực chất vẫn rất thưa thớt. Tuy nhiên, vật này dần dày đặc lông hơn; tất cả là nhờ Hồ Vân đính vào trên đường đi.
“Cẩn thận, đừng để bản thân trọc lóc luôn là được.”
Kế Duyên cười nói, còn Hồ Vân đáp mà không ngẩng đầu lên.
“Không sao đâu. Ta không hề nhổ mỗi một vị trí, nên sẽ không giống trường hợp như Lục Sơn Quân khi trước.”
“Ha ha.”
Kế Duyên mỉm cười. Hồ Vân sẽ chẳng thể hoàn thành xong việc này trong một thời gian ngắn được. Xem ra, món quà này cũng tốt. Đoán chừng, phải mất một ít thời gian mới có thể tặng quà, nhưng bọn họ cũng không thể tùy tiện viếng thăm Doãn phủ một lần nữa vào ngày khác được.
Dù chưa bao giờ hỏi vị trí chính xác của tòa phủ đệ, nhưng hắn chỉ cần nhìn vào vầng ánh sáng màu trắng của Hạo Nhiên Chính Khí ở phía chân trời mà tìm. Cơ bản là chẳng cần phải lo chuyện không biết đường đi đến chỗ ở của Doãn Triệu Tiên.
Ước chừng đến khoảng canh ba - giờ Mùi lúc xế chiều, Kế Duyên và Hồ Vân đã đến khu vực phía trước một tòa phủ đệ ở đường Vinh An Nhai. Kế Duyên ngẩng đầu, nhìn lên bảng hiệu của tòa phủ này. Chữ đủ lớn, cộng với cái họ đặc biệt của chủ nhân nhà này, hắn có thể thấy rõ đó là “Doãn phủ.”
Có một vầng ánh sáng trắng mờ nhạt ngưng tụ nơi bầu trời phía trên tòa phủ đệ, và một luồng hơi thở mênh mông cuồn cuộn quét sạch mọi thứ vẩn đục xung quanh. Người duy nhất tại Đại Trinh có được mức Hạo Nhiên Chính Khí như này chỉ có thể là Doãn Triệu Tiên.
Đứng trước cửa là bốn người hộ vệ canh cổng với trường côn và bội đao đeo bên hông. Rõ ràng, họ nhận ra Kế Duyên dừng bước trước Doãn phủ. Chỉ là, bọn họ không quá ngạc nhiên trước bộ dáng ăn mặc nho nhã đàng hoàng của Kế Duyên. Dù gì đi nữa, lão gia nhà này là Doãn công, được người đời tôn sùng là Văn Khúc Tinh hạ phàm, thế nên được người đọc sách trong thiên hạ ngưỡng mộ là chuyện hiển nhiên.
Kế Duyên tiến tới vài bước, thậm chí còn định đi thẳng lên bậc thang, Nhưng lần này, người hộ vệ ở phía trước bên tay phải vội vàng lên tiếng:
“Đứng lại! Đây là dinh thự của Doãn công, chính là phủ tể tướng. Người không phận sự, miễn vào!”
Tể tướng không phải là một chức quan chính thức, mà là một dạng hình dung về chức trách quan viên ở một độ cao nhất định. Trong ba tỉnh, sáu bộ của Đại Trinh, một vài vị chủ quan của ba tỉnh cũng có thể được gọi là tể tướng. Và mặc dù không phải là người quyền lực nhất trong số các tể tướng, nhưng chắc chắn Doãn Triệu Tiên là người nổi tiếng nhất giữa đương triều và quần chúng nhân dân.
Kế Duyên dừng bước lại, chắp hờ tay.
“Các vị, kẻ hèn này họ Kế, Kế trong kế sách, đến từ Kê châu, huyện Ninh An, là hàng xóm của Doãn phu tử. Hôm nay, ta đặc biệt đến viếng thăm, hy vọng các vị thông báo giúp một phen.”
“Đến từ huyện Ninh An à?”
“Đúng vậy!”
Người thị vệ cau mày quan sát Kế Duyên. Trông người này cũng có chút phong thái, có vẻ như không phải phường dối gian, nhưng nếu đến viếng thăm vào dịp cuối năm thế này thì hơi kỳ quái. Dù gì đi nữa, nếu đi chúc Tết thì phải đến sau đêm giao thừa mới là hợp lý.
“Chờ một chút, ta đi vào thông báo.”
“Phiền ngài rồi!”
Người thị vệ giao trường côn cho gã đồng liêu cạnh bên, sau đó nhanh chóng rời đi. Sau khi vào trong, gã vội vàng đi tới hậu viện. Trong một căn thư phòng, Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh đang dò đọc công văn.
Dù chưa phải đến sát đêm giao thừa, nhưng hai phụ tử nhà này vẫn bận rộn đến mức không thể nghỉ ngơi vì gần đây có một số việc cần phải thường xuyên thảo luận với bên Lễ Bộ.
Một trong hai người ngồi ở chiếc bàn lớn, trong khi người còn lại ngồi ở cạnh một chiếc tủ nhỏ.
Bếp than trong nhà giữ cho nhiệt độ phòng làm việc ở mức rất thoải mái, Doãn Thanh cầm bút, chỉ vào nội dung dưới phần tấu chương trong tay rồi nói với phụ thân mình:
“Phụ thân, quả nhiên thư lệnh mà phụ thân thi hành trước đây vẫn bị chỉ trích.”
“Ha ha, ta đã sớm dự kiến đến chuyện này rồi. Không cần phải hoàn thành trong một sớm một chiều, cứ chậm rãi tiến hành là được.”
Nghe phụ thân nói như vậy, Doãn Thanh cũng yên tâm cười nhẹ.
“Có những lời này, cộng với uy tín của phụ thân trong sĩ lâm và giới văn đàn, con tin tưởng mọi việc sẽ dần dần tốt lên.”
Cùng lúc này, gã thị vệ vội vàng chạy tới cửa thư phòng, cố ý để bước chân của mình to tiếng hơn trước khi gõ cửa.
“Cốc, cốc, cốc...”
“Tướng gia, Thị lang đại nhân, bên ngoài có khách đến thăm. Y nói rằng, y đến từ huyện Ninh An, họ Kế...”
Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh ngồi trong phòng vừa nghe thấy hai cụm từ “huyện Ninh An” và “họ Kế” thì đột ngột sững sờ trong nháy mắt, sau đó bật đứng dậy cùng một lúc.
Người thị vệ vẫn đang bẩm báo chưa dứt câu, cánh cửa trước mặt gã đột nhiên bị mở ra từ bên trong, kéo theo một luồng hơi mang nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ trong phòng.
“Người đâu? Người đang ở đâu? Ngươi mời khách vào sảnh chính rồi à?”
Doãn Triệu Tiên nói chuyện rất gấp gáp; vì tìm toàn bộ huyện Ninh An cũng không thể đào ra một người thứ hai mang họ Kế đấy. Và lúc này, người ấy đã đến rồi.
Gã thị vệ lập tức nhận ra rằng, khách đến thăm chắc chắn là một người rất quan trọng với tướng gia. Thế nên, gã bèn trả lời ngay.
“Vì tiểu nhân vội vàng đến đây nên không kịp mời ngài ấy vào đại sảnh. Hiện tại, hẳn là đang chờ ngoài cửa đấy.”
“Ồ, làm sao có thể để Kế tiên sinh chờ đợi được? À mà không, không thể trách ngươi được, đây cũng là chức trách của ngươi mà thôi. Đi đi đi, dẫn chúng ta qua đó!”
Nói xong, Doãn Triệu Tiên vội vã đi ra ngoài, Doãn Thanh cũng hấp tấp theo sau.
Thị vệ không dám lơ là, nhanh chóng bước tới trước, dẫn đường cho hai vị đại nhân. Trong quá trình này, quản gia và nhóm hạ nhân trong thư phòng cũng đi theo cùng.
Một lúc sau, Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh đã nhanh chóng ra đến trước cổng Doãn phủ. Cả hai trông thấy Kế Duyên đang đứng bên ngoài bậc thềm. Dĩ nhiên, vẫn tương tự như trong ký ức như thế, trông Kế tiên sinh chẳng khác gì so với ngày xưa.
“Kế tiên sinh?”
Phụ tử hai người đồng thanh nói, âm điệu có chút kích động xen lẫn sự khó tin. Trong những năm này, dù là viết thư hay hỏi thăm, tất cả tin tức đều như đá chìm đáy biển. Về cơ bản, cả hai chưa từng nghĩ đến sẽ được Kế Duyên ghé thăm vào thời điểm sắp bước sang năm mới thế này.
Thấy cả hai kích động đến mức đều quên luôn việc chào hỏi, Kế Duyên mỉm cười áy náy, chắp tay nói:
“Doãn phu tử, Doãn Thanh, đã lâu không gặp! Hai người vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe, khỏe, khỏe! Tất cả đều khỏe!” “Chúng con rất khỏe ạ!”
Hai người vô cùng phấn khích, liên tục chắp tay chào đáp lễ, thậm chí tay còn run nhẹ nữa. Mấy thị vệ ở bên cạnh khó có thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy cảnh tượng này; vì đối mặt với quan lớn trong chiều, thậm chí là hoàng thượng, hai vị đại nhân đây vẫn rất ung dung cơ mà.
“Doãn Thanh!”
Một giọng nói nhẹ nhàng pha lẫn chút sắc bén vang lên sau lưng Kế Duyên; và sau đó, Hồ Vân chui ra, sững sờ nhìn Doãn Thanh và Doãn Triệu Tiên.
Về phần Doãn Triệu Tiên, Hồ Vân chỉ là liếc nhìn trong thoáng chốc. Chủ yếu, nó nhìn chằm chằm vào Doãn Thanh một hồi lâu.
Mặc một chiếc áo choàng nhung thật dày, đầu đội một chiếc phương quan(*), trên mặt có vài nếp nhăn, râu trên cằm dài bằng lòng bàn tay, hình tượng này khác xa với Doãn Thanh trong trí nhớ của nó. Thế nhưng mà, Hồ Vân vẫn nhận ra bạn tốt của mình trong nháy mắt.
(*)phương quan: nón của quan lại ngày xưa)
Doãn Thanh bị giọng nói này làm cho sững sờ, sau đó chợt vui mừng một cách điên cuồng.
“Hồ... Hồ ly nhỏ?”
Nhưng sau đó bèn nhận ra có những người khác bên cạnh, Doãn Thanh lập tức im lặng, chỉ nháy mắt với Hồ Vân.
“Kế tiên sinh, vất vả cả quãng đường rồi. Mời vào, mời vào!”
Doãn Triệu Tiên chỉ cười nhẹ với Hồ Vân, sau đó tranh thủ nhiệt tình mời Kế Duyên vào nhà, đồng thời không quên căn dặn người hầu xung quanh:
“Mau kêu nhà bếp chuẩn bị yến tiệc. Đêm nay, ta phải mở tiệc chiêu đãi Kế tiên sinh. Nhân tiện, đừng quên thông báo cho phu nhân, sau đó đi rước tiểu công tử trở về!”
“Vâng!”
Quản gia bên cạnh vội vàng nhận lệnh.
Chờ khi Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh dẫn Kế Duyên bước vào phủ đệ, những người thị vệ bên ngoài mới quay sang nhìn nhau.
“Ôi trời, người này có lai lịch gì mà có mặt mũi đến thế? Tướng gia và Thị lang đại nhân đều kích động đến vậy à?”
“Chẳng lẽ là người thân của lão gia ở huyện Ninh An?” “Cũng có thể...”
...
Trong phòng khách của Doãn phủ, sau khi dọn trà lên và đặt xong bếp than, Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh kêu tất cả mọi người hầu đều lui xuống, chỉ để lại ba người và một con hồ ly trong phòng. Lúc này, Hồ Vân đã trực tiếp lao vào lòng của Doãn Thanh.
“Kế tiên sinh, chúng ta đã gửi rất nhiều thư về huyện Ninh An, nhưng người dân trong huyện nói người chưa từng quay lại. Không thể nhận được tin từ ngài trong bao năm nay, chúng ta rất lo lắng đấy!”
“Đúng vậy, Kế tiên sinh, nhưng chúng con biết ngài không phải là người phàm tục, chắc chắn sẽ không sao. Chỉ là, con hồ ly nhỏ này...”
Doãn Thanh nhìn con hồ ly lông đỏ đang ngồi trên đùi mình, cảm nhận sự ấm áp từ lớp lông xù của nó.
“Ta cũng không trở về từ rất lâu. Cứ vừa xong một việc này là phải bận rộn sang chuyện khác, thế mà mãi chẳng hết việc đấy. Ta cũng rất nhớ hai người, nhớ con cá trắm đen, nhớ lão rùa già kia...”
“Cũng tại ta; Thanh nhi là phụ tá đắc lực của ta đấy, thế nên ta phải dựa vào nó rất nhiều.”
Kế Duyên vừa nếm trà, vừa thỉnh thoảng phụ họa một câu. Hắn cũng quan sát Doãn Thanh và Hồ Vân đang cười nói ở đó, quang cảnh lúc này trông y hệt bầu không khí tại Cư An Tiểu Các ngày xưa.
Đương nhiên, trước đây Doãn phu tử và Hồ Vân rất ít giao lưu với nhau. Nhưng hiện tại, ông ta mang trên mình một thân khí độ của bậc Đại nho, thế nên khi nói chuyện với con hồ ly này cũng dũng ngôn ngữ mang thái độ tựa như khi trò chuyện với con cháu.
Kế Duyên lấy ra thịt gà, thịt vịt, tất cả đều là của người dân huyện Ninh An tẩm ướp gia vị rồi tặng cho gã. Đây là đặc sản mà Kinh Kỳ phủ này khó tìm ra được. Ngay lập tức, Doãn Triệu Tiên như bắt được bảo vật, vội vàng sai người mang vào nhà bếp. Cùng lúc này, Hồ Vân nói với Doãn Thanh rằng, nó có thứ tốt muốn đưa cho y, chỉ là vẫn chưa hoàn thành xong món quà đó nên tạm thời phải giữ bí mật.