Biên: Tiểu Duyên đáng yêu
***
Người nhà Doãn gia nói về sự mâu thuẫn trong mối quan hệ giữa vua và dân chúng thực ra khá hợp tình hợp lý. Nhưng Kế Duyên chưa từng nghĩ rằng Hồng Vũ hoàng đế Dương Hạo lại nổi lên chút lòng nghi kỵ với Doãn gia. Hắn vốn tưởng rằng Dương Hạo sẽ tin tưởng sự trung thành của Doãn gia, chủ yếu là do ấn tượng ban đầu của Kế Duyên về Dương Hạo khá tốt. Tử Vi khí tượng năm đó cũng đã khắc sâu trong tâm trí.
Tuy người nhà Doãn gia nói rất nhiều về chuyện trong triều đình nhưng Kế Duyên chỉ lắng nghe mà thôi. Vẫn là câu nói kia, hắn sẽ không chủ động can thiệp vào tranh chấp của hoàng triều và nhân gian. Hơn nữa với cục diện hiện giờ, Doãn gia phu tử gần như đã chuyển từ chỗ sáng sang chỗ tối. Nếu chỉ có một mình Doãn Triệu Tiên thì Kế Duyên có thể còn lo lắng một chút, nhưng bây giờ đã có Doãn Thanh và Doãn Trọng ở đây, còn có một Thường Bình công chúa nữa thì việc gì Kế Duyên phải sầu lo chứ.
Cho nên nghe Doãn Thanh nói xong, Kế Duyên cũng không tìm hiểu sâu vào phương diện này, ngược lại hứng thú nhìn về phía Doãn Triệu Tiên.
"Doãn phu tử, hình như mặt nạ này dùng rất tốt nhỉ?"
Doãn Triệu Tiên vô thức sờ lên khuôn mặt một chút, bất luận là xúc cảm hay là cái gì khác, đều giống như là đang sờ da mình. Nếu không phải là tự bản thân mình biết, căn bản không cảm giác được mặt nạ này đang tồn tại.
"Ha ha, trước kia thực ra ta còn chưa phát hiện ra, nhưng khi mang theo mặt nạ này, Doãn mỗ cũng không khỏi nghĩ đến đứa nhỏ Hồ Vân ấy cũng chính là hồ tiên trong truyền thuyết."
Doãn Thanh cũng cười nói.
"Lâu lắm rồi không gặp lại y. Chỉ là đối với Hồ Vân mà nói, thời gian chắc hẳn trôi qua rất nhanh."
Dù sao thế giới này cũng không có hệ thống giao thông phát triển. Đường xá xa xôi lại thêm chính vụ bận rộn khiến cho người nhà Doãn gia đã rất lâu không trở về quê hương rồi.
"Đúng vậy, bây giờ tính tình Hồ Vân đã thu liễm rất nhiều. Hiện tại cũng chính là thời khắc mấu chốt trong tu hành của y. Thời gian tính ra cũng không quá dài."
"Chỉ cần y không ham chơi nữa là tốt rồi."
Doãn Thanh hiểu rất rõ bằng hữu của mình. Gã có thể nghe được Kế tiên sinh khen ngợi Hồ Vân như vậy, xem ra cũng yên tâm hơn một chút. Còn Kế Duyên nhìn sang Doãn Trọng.
"Đúng rồi Hổ nhi, võ nghệ của ngươi thoạt nhìn rất có tiến bộ. Việc học binh pháp binh trận như thế nào rồi?"
Doãn Trọng nãy giờ vẫn đang đứng bên cạnh. Nghe thấy Kế tiên sinh rốt cục cũng nhắc tới mình, giờ đây cậu lộ ra nụ cười tràn đầy tự tin. Bây giờ diện mạo của cậu rất anh tuấn, thân thể cường tráng, đi như gió đứng như tùng, đã không còn tính trẻ con nữa, mà hiện ra vẻ kiên cường.
"Kế tiên sinh, ta chưa luận bàn võ công với nhiều cao thủ giang hồ lắm, chỉ mới đánh thử với A Viễn thúc. Tuy ta thường đến giáo tràng cấm quân, dù không đứng đầu trong quân ngũ, nhưng nếu so với các tướng quân trong kinh thành, thân thủ của ta chắc chắn thuộc về hạng đầu. Về bài binh bố trận, quân kỳ sách luận chung quy cũng chỉ là thảo luận. Ta không dám nói mình thật sự rất lợi hại, chỉ là có chút tự tin mà thôi!"
Trong mắt Kế Duyên, khí huyết trên người Doãn Trọng sung mãn vượt xa những võ giả tầm thường. Nếu nói về nhân hỏa khí thì từ trên người Doãn Trọng hắn cảm giác được khí tức nặng nề như lửa nóng*. Lúc này cậu còn chưa có kinh nghiệm lĩnh quân, không có thứ huyết sát kia. Hắn có thể nhìn ra, quả thực Doãn Trọng cực kỳ không đơn giản.
(*Từ gốc của cụm từ này là 'hỏa trọng vu khí' (火重于气), bản thân người dịch đã có tra cứu nhưng không thể tìm ra được bản giải thích tương đồng, thế nên phỏng dịch là 'khí tức nặng nề như lửa nóng' cho hợp ngữ cảnh. Nếu quý độc giả nào có kiến giải riêng, có thể comment vào topic thảo luận để giúp team nâng cao chất lượng bản dịch nhé.)
"Đúng vậy. Trong tương lai, nếu ngươi có cơ hội lĩnh quân, nhất định có thể tiến thêm một bước."
Kế Duyên không mặn không nhạt tán thưởng một câu. Hắn cũng không nói sâu hơn về chuyện quân chính, mà trò chuyện phiếm về mấy việc thường ngày của Doãn gia. Doãn Trọng kể về một vài câu chuyện lý thú khi rèn luyện trong quân cùng các hoàng tử, cũng nói việc Doãn gia có thêm thành viên, còn kể lại trò cười lúc hạc giấy nhỏ vừa xuất hiện.
Đây giống như một lần ôn lại chuyện xưa rất hòa hợp ấm áp. Sau khi người nhà Doãn gia kể xong, Kế Duyên cũng chọn ra mấy chuyện thú vị và một ít giai thoại kỳ lạ để tán gẫu với mọi người, sau đó bọn hắn mới là cùng nhau đi ăn tiệc.
Nếu đã đến Doãn gia, Kế Duyên sẽ ở lại chơi. Đó vẫn là sương phòng có sân nhỏ lúc trước. Ngoại trừ việc tụ tập với người nhà Doãn gia một thời gian và nhìn xem triều đình Đại Trinh phát triển như thế nào, hắn cũng có một suy nghĩ "ngộ nhỡ". Ngộ nhỡ Doãn gia thất bại, Kế mỗ hắn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Dù hắn không can thiệp triều chính nhưng cứu mạng người bạn tốt của mình thì không thành vấn đề.
...
Sau nửa tháng ở Doãn gia, Kế Duyên đã gặp mặt một ít quan chức hoặc là đệ tử bạch thân, cũng gặp một vài trọng thần trong triều đến thăm, nhưng lại chưa từng thấy người nào của hoàng thất, càng đừng nói đến Hồng Vũ đế Dương Hạo. Thế nên, hắn thầm cảm thấy có chút thú vị.
Buổi sáng hôm đó, hai đứa nhỏ Doãn gia một trước một sau chạy về phía sương phòng của Kế Duyên.
"Kế tiên sinh! Kế tiên sinh!" "Tiên sinh, chúng ta tới rồi..."
Thanh âm vui vẻ của hai đứa nhỏ truyền đến, phía sau còn có thị nữ cẩn thận hô "chậm một chút". Linh giác của tiểu hài tử phàm nhân khá nhạy bén. Đối với một người có khí tức vô cùng thanh khiết ôn hòa như Kế Duyên, hai đứa rất dễ sinh ra cảm giác thân cận, cho nên rất nhanh đã trở nên quen thuộc với hắn. Cứ vài ba ngày, hai đứa nhỏ lại muốn đến bên này nghe chuyện xưa. Tất nhiên là Doãn gia sẽ vui vẻ khi nhìn thấy hài tử thân thiết với Kế Duyên như vậy. Bọn họ cho rằng hai hài tử hồ nháo cũng sẽ không quấy rầy thời gian của Kế tiên sinh. Dù sao Kế tiên sinh nhất định sẽ không tức giận.
Kế Duyên vừa mới dùng xong bữa sáng, uống một ngụm nước trà và bước từ trong phòng đi ra. Bình thường hai đứa nhỏ này sẽ không đến vào buổi sáng, bởi vì người nhà Doãn gia đều biết thói quen ngủ nướng của hắn.
"Sao lại gấp gáp như vậy?"
Hai hài tử kích động chạy đến trước phòng, sau đó dừng bước đứng cạnh nhau, cùng hành lễ với Kế Duyên.
"Chào Kế tiên sinh!"
"Ừ, chào!"
Đứa lớn tuổi hơn cười khà khà, nói với Kế Duyên.
"Tiên sinh, phụ thân nói chúng con tới báo với người một tiếng. Thái tử điện hạ đã đến."
"Hả?"
Kế Duyên nghe vậy thì quét mắt nhìn về phía tiền viện Doãn phủ. Pháp nhãn khẽ mở ra, mơ hồ nhìn thấy một tia Tử Vi khí bao phủ trong ánh sáng Hạo Nhiên chính khí. Sau đó, hắn cúi đầu nhìn hai hài tử.
"Trì Nhi, Điển Nhi, chúng ta đi ra ngoài một chút!"
"Dạ!" "Vâng!"
Kế Duyên khẽ cười, nắm tay hai đứa nhỏ. Cả ba dùng dáng vẻ đang đi tản bộ đi về phía tiền viện. Trên một hành lang dẫn đến sân nhỏ của Doãn Triệu Tiên, hắn nghiễm nhiên gặp được một người mặc thường phục, bên cạnh có hai tùy tùng đi theo, còn có một vị quản sự của Doãn gia, nhưng vẫn chưa thấy người nhà Doãn gia đi theo. Tuy Kế Duyên không nhận ra đối phương, nhưng dựa vào một tia tử vi khí kia, người này hẳn là thái tử không còn gì để nghi ngờ.
Dáng vẻ của Thái tử khá vội vàng. Thấy trước mặt có một nam tử rất có khí độ đang dắt hai đứa nhỏ Doãn gia đi tới, lông mày gã hơi nhíu lại, nhưng cũng không nói gì, chỉ đi qua bọn họ. Còn Kế Duyên chỉ nhìn Thái tử một cái mà không nói gì. Hai đứa nhỏ Doãn gia cũng nhu thuận giữ im lặng.
Đợi đám người đi lướt qua, một lúc sau, Thái tử Dương Thịnh mới quay đầu nhìn bóng lưng của Kế Duyên. Người kia đã dẫn hai đứa trẻ rẽ ra khỏi hành lang, biến mất sau cánh cửa.
"Người dẫn Doãn Trì và Doãn Điển là ai? Vì sao trước giờ ta chưa từng gặp qua?"
Nghe Thái tử hỏi, vị quản sự Doãn gia biết ngay là Thái tử đang hỏi mình, vội vàng đáp.
"Bẩm Thái tử điện hạ, người này họ Kế tên Duyên, là người huyện Ninh An, có quen biết với mấy vị công tử Doãn gia. Còn lại thì tiểu nhân cũng không biết nhiều lắm."
"À!"
Thái tử khẽ gật đầu. Nếu là người đến từ huyện Ninh An thì có khi là họ hàng cũng không lạ lắm. Gã không nghĩ nhiều nữa, vội vàng đi tới gian phòng của Doãn Triệu Tiên ở sau phủ.
Trong phòng của Doãn Triệu Tiên, y đang nằm trên giường không đứng dậy. Một gã hạ nhân bước vào, đi đến bên giường, nhỏ giọng nói.
"Lão gia, Thái tử điện hạ đã đến."
Vừa dứt lời, Thái tử đã đi vào phòng, bước nhanh đến bên giường.
"Lão sư!"
Nhìn thấy lão sư học rộng hiểu sâu, khí độ nổi bật của mình ngày hôm nay phải nằm yếu ớt trên giường, tình hình dường như còn tệ hơn ngày trước gã đến thăm, khí tức của Dương Thịnh có chút kích động.
Doãn Triệu Tiên mở to mắt nhìn về phía Dương Thịnh.
"Thái tử điện hạ, thứ cho thần không thể xuống giường thi lễ rồi."
"Lão sư! Người, người và ta, há có thể nói mấy lời này. Thân thể quan trọng hơn!"
"Lễ không thể bỏ ngay cả khi là thầy trò, nhưng ngài còn là Thái tử!"
Doãn Triệu Tiên nhìn người học trò của mình. Đến tuổi này, y đã dạy dỗ không ít đệ tử. Có người chăm chỉ khắc khổ, có người thông minh tuyệt đỉnh. Trong đó, vị Thái tử này căn bản không quá xuất sắc, nhưng là một trong những học trò mà y khá thích.
"Điện hạ, lão phu không phải đã nói với ngài rồi sao, đừng tới thăm ta! Nếu như điện hạ còn xem lão phu là lão sư của ngài, hà cớ gì lại không nghe lời khuyên bảo chứ?"
Tay của Thái tử nắm lấy một bên đùi mình, cố gắng bình tĩnh.
"Lão sư yên tâm. Lần này ta mặc thường phục đến đây, không ai biết đâu, mà cho dù thật sự có người biết được thì sao nào? Tôn sư trọng đạo thiên là đạo lý hiển nhiên! Đúng rồi lão sư, ta nghe nói có một vị Thiên Sư mà nhiều năm trước Tiên đế sắc phong lại một lần nữa vào kinh. Hình như người này rất khó lường, không biết có thể giúp gì cho bệnh tình của người không?"
Doãn Triệu Tiên cười yếu ớt.
"Ha ha ha ha... Kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ nhiều như vậy. Ngài cho rằng lão sư của ngài không quen được một hai người hay sao? Người vào kinh thành kia cũng không biết có phải bàng môn tà đạo hay không. Điện hạ đừng phí tâm, không có tác dụng đâu!"
Thời gian Dương Thịnh tới thăm cũng không phải quá lâu. Gã chỉ mới ở trong phòng với Doãn Triệu Tiên hơn nửa canh giờ, đã bị Doãn Triệu Tiên đuổi đi. Khi ra khỏi Doãn phủ, Dương Thịnh thở dài, sau đó mới trở về hoàng cung.
Trong Đông cung, Dương Thịnh tâm tình không tốt bước nhanh trở về. Vừa mới vào thư phòng của mình, gã đã nhìn thấy Hồng Vũ đế đứng ở bên trong. Gã giật nảy mình, vội vàng khom người hành lễ.
"Bái kiến phụ hoàng!"
Dương Hạo hiện giờ đã gần bảy mươi tuổi, còn lớn hơn Doãn Triệu Tiên mấy tuổi. Trên người cũng đã lộ ra vết già nua. Chẳng qua khí sắc của lão vẫn tốt hơn so với trạng thái mệt nhọc của Doãn Triệu Tiên một chút. Lão mặt không chút đổi sắc nhìn Dương Thịnh, có thể nhìn thấy trên trán đối phương ẩn hiện mồ hôi.
"Đi đâu?"
"Nhi thần đi, đi..."
"Đi gặp Doãn tướng rồi sao?"
Thái tử không dám nói lời nào. Phụ hoàng đã ở đây thì đại khái đã biết sự thật. Nếu gã nói lung tung thì đó chính là khi quân rồi.
Tình cảnh của Dương Thịnh lúc này khác với Dương Hạo trước kia. Lúc đó huynh đệ tranh chấp, chắc chắn phải có người chết. Còn Dương Thịnh làm Thái tử rất ổn. Dù Dương Hạo không thể nói là rất thích hài tử này, nhưng ít ra cũng thừa nhận, thực sự coi gã là người nối nghiệp mà ra sức bồi dưỡng.
"Ta nghĩ Doãn tướng có lẽ cũng đã nói ngươi ít đi thăm y đúng không?"
Dương Thịnh nhíu nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu lên, ngực phập phồng vài cái nhưng cuối cùng không nói gì.
"Nói đi, muốn nói cái gì thì nói."
Nghe Dương Hạo nói, Dương Thịnh rốt cục vẫn nhịn không được.
"Phụ hoàng! Lão sư trung thành và tận tâm với Dương thị. Mấy chục năm qua vì lo cho thiên hạ mà tâm lực tiều tụy. Ngài là minh quân một đời, vì sao không tín nhiệm lão sư?"
Dương Hạo đi tới chỗ ngồi trong thư phòng của con trai mình ngồi xuống, nhìn đứa con trai trẻ tuổi khí thịnh này.
"Cho tới bây giờ, Cô chưa từng hoài nghi lòng trung tâm của Doãn ái khanh."
"Vậy vì sao?"
"Ha ha..."
Hoàng đế cười.
"Thịnh nhi, mặc dù Cô tin Doãn Triệu Tiên, tin tưởng Doãn Trọng, thậm chí còn tin tưởng Doãn Thanh mà đôi khi ngay cả Cô cũng nhìn không thấu, tin tưởng Doãn gia một lòng trung thành, nhưng..."
Hoàng đế dừng lại, nhìn về phía Dương Thịnh.
"Làm quân giả, lúc sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy. Có đôi khi ngươi tin cái gì không quan trọng, quan trọng là... vĩnh viễn phải có quyền lựa chọn và quyền quyết định! Ngươi cho rằng Cô không biết động tác sau lưng của Ngự Sử đại phu Tiêu Độ hay sao, ngươi cho rằng Cô không rõ ràng mấy phương khác giúp đỡ hay sao?"
Hoàng đế đưa tay lật thư án của nhi tử, dường như tất cả đều là tác phẩm của Doãn Triệu Tiên.
"Ha ha, sách này đều là sách hay, đạo lý cũng đều nói đúng. Nhưng người không thể chỉ đọc những quyển sách này. Nếu ngươi chỉ biết những quyển sách này, chẳng phải là hết thảy đều nghe theo sách ư?"
Hoàng đế ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững nhìn nhi tử của mình.