Mục lục
Lạn Kha Kì Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ hội lần này nhất định phải nắm thật chặt. Tuệ Đồng hòa thượng nhìn nữ tử trước mặt, thanh âm tận lực vững vàng nói.

"Trưởng công chúa, bần tăng có bạn cũ đường xa đến thăm. Ta cần gặp mặt một chút, mong ngài tạo điều kiện."

Nữ tử mặc áo màu hồng ngồi thẳng lưng, vô thức quay đầu nhìn ra cửa, sau đó lại nhìn Tuệ Đồng.

"Nếu có bạn cũ đến thăm, vậy thì Như Yên cũng không quấy rầy đại sư nữa."

Nàng đứng dậy, chân thành thi lễ với Tuệ Đồng đại sư một cái.

"Thiện tai Đại Minh Vương Phật!"

Tuệ Đồng cũng đáp Phật lễ, cùng đi theo Trưởng công chúa ra cửa. Lúc cửa vừa mở, nữ quan lão luyện kia vẫn đang đứng ở đó, còn hòa thượng đến thông báo đang đợi cách đấy không xa.

Trưởng công chúa khẽ cười, nói với nữ quan.

"Đi, chúng ta đi viếng chùa, sau đó quay về biệt viện."

Vào lúc Trưởng công chúc nói lời này, Tuệ Đồng ở bên cạnh nháy mắt với hòa thượng. Gã ngầm hiểu, vội vàng rời đi thông báo cho vị khách vẫn còn chờ ở bên ngoài.

Kế Duyên đợi ở chỗ cổng vòm trong nội viện khoảng nửa khắc, liền thấy vị hòa thượng vội vã rời đi lúc trước, giờ cũng vội vàng quay lại.

"Thiện tai Đại Minh Vương Phật, Kế thí chủ, sư thúc dặn ta mời ngài qua, mời đi bên này!"

Hòa thượng đọc phật hiệu, sau đó đưa tay dẫn đường. Kế Duyên đáp lời, nói một câu "Làm phiền", rồi cất bước đuổi theo.

Chỉ cách một lớp cổng vòm đóng kín mà cảm giác như những thứ ồn ào ầm ĩ bên ngoài đã được ngăn lại không ít, bên trong mới thật sự mang đến cảm giác thanh tịnh của Phật môn.

"Thí chủ, mời đi bên này!"

Mỗi lần đến ngã rẽ, hòa thượng đều đi trước một bước.

Đợi đến một góc cua, khi Kế Duyên và hòa thượng này đi qua, đúng lúc nhìn thấy một nữ quan già dặn đang phụng bồi một nữ tử mặc áo bào màu hồng chậm rãi bước tới.

Trong mắt Kế Duyên, vị nữ quan kia có động tác lão luyện, hô hấp lâu dài, lại còn tràn đầy khí huyết, ngoài ra còn có quan khí ngưng thực tuy hơi ít nhưng hừng hực, hẳn là một cao thủ có chức trách quan trọng.



Còn nữ tử hồng phấn kia lại có dáng vẻ dịu dàng, khí tức hoa lệ, mơ hồ còn thấy khí tượng màu vàng đi theo, tất nhiên là một người trong hoàng thất. Kết hợp với những lời đồn lúc trước, thân phận của người đó cũng đã được thể hiện rõ ràng.

Khi hắn quan sát đối phương, Trưởng công chúa cùng nữ quan bên cạnh cũng đang nhìn hắn.

Thấy Kế Duyên đi lại khoan thai, có một cảm giác như gió thoảng mây bay, mặc dù ánh mắt hắn quét tới nhưng lại không có tính xâm lược, chỉ giống như đang yên lặng ngắm cảnh những cánh hoa bay phiêu diêu trên núi. Hơn nữa, sau khi nhìn lướt qua, ánh mắt hắn dời đi mà không nhìn nhiều, rất có phong độ quân tử, mấu chốt là hắn có gương mặt trầm lắng, kỳ thực rất không tệ.

Xã hội này rốt cuộc vẫn nhìn vào gương mặt. Giả như Kế Duyên da rỗ, mặt sưng mũi lớn thì dù phong độ tới cỡ nào cũng sẽ bị người ta cười nhạo sau lưng.

Hai bên đi ngang qua nhau mà không hề có bất kỳ giao tiếp bằng lời nói nào. Chỉ có vị hòa thượng dẫn đường kia lúc tới gần hai nữ tử liền chắp tay trước ngực thi lễ một cái. Còn Kế Duyên thì không ngừng bước chân.

Đợi đến lúc Kế Duyên rời đi, hai nàng đều vô thức nhìn bóng lưng kia, thấy người này thật sự chẳng quay đầu nhìn lại lấy một lần.

"Đây là bạn cũ của Tuệ Đồng đại sư sao? Quả nhiên khí độ bất phàm!"

Nữ quan kia thường nhìn thấy những người đại phú đại quý, quan to chức lớn, nhưng lúc gặp Kế Duyên thì tự đáy lòng vẫn phải tán thưởng một câu. Trưởng công chúa ở bên cạnh cũng cười.

"Vị khách có thể làm cho Tuệ Đồng đại sư kinh hỉ như thế, tự nhiên không phải người thường."

Hai người vừa nói chuyện vừa chậm rãi rời đi. Một lát sau, Kế Duyên đã đi tới một sân nhỏ của tăng đường. Tuệ Đồng hòa thượng tướng mạo vẫn tuấn tú như lúc trẻ đang đứng nơi đó. Thấy Kế Duyên đi tới, gã lập tức chạy ra đón, đi đến trước mặt làm Phật lễ, ân cần thăm hỏi.

"Thiện tai Đại Minh Vương Phật, thật sự là Kế tiên sinh đã đến!"

"Tuệ Đồng đại sư, từ lúc chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"

Kế Duyên chắp tay đáp lễ. Hai người nhìn nhau cười. Chỉ cần hàn huyên ngắn gọn vài câu, hai bên đều biết cuộc sống của đối phương trôi qua không tệ lắm.

Tuệ Đồng đẩy hòa thượng bên cạnh.

"Trí Hành, ngươi đi xuống trước đi."

"Vâng, sư thúc!"

Đợi vị hòa thượng kia rời đi, Kế Duyên vẫn kìm nén một câu hỏi thật lâu trong lòng, giờ mới có thể nói ra với vẻ tinh nghịch.

"Tuệ Đồng đại sư, nữ tử si tình ái mộ ngươi không ít nha, ứng phó bọn họ cùng với niệm kinh có mệt mỏi không?"

"Ài... Há lại chỉ có chừng đó. So với việc tiểu tiểu tăng ta trèo đèo lội suối, siêu độ vong hồn còn muốn mệt mỏi hơn! Tiên sinh, mời vào trong."

Hai người ngồi xuống trong tăng đường, trên bàn dài vẫn còn điểm tâm, nước trà như lúc trước, nhưng giờ người ngồi đây đã khác.

Sau khi hỏi han nhau một lúc, Kế Duyên cũng hiểu được tình hình mấy năm nay của Tuệ Đồng.

"Nói như vậy tuy nước Thiên Bảo không có yêu ma bộc phát nhưng lại có loạn trong giặc ngoài, hiện nay hoàng triều khí tượng bất ổn ư?"

"Không sai."

Tuệ Đồng hòa thượng gật đầu nói.

"Lúc trước, ta lượn một vòng quanh nước Đình Lương, sau khi trở lại Đại Lương tự chờ đợi một khoảng thời gian, ta lại lập tức đi lên phía Bắc nước Thiên Bảo. Chỉ mới qua bốn mươi năm ngắn ngủi, vậy mà tình hình nơi đó còn tệ hơn lần đầu tiên ta tới. Ta nhờ người viết một lá thư đề cập rất kỹ đến những thứ này, chỉ là ngài không nhận được."

Thư của Tuệ Đồng hòa thượng được đưa tới dưới núi Đình Thu, nhờ Sơn thần Đình Thu Sơn chuyển về cảnh nội Đại Trinh, sau đó nhờ bưu dịch Đại Trinh đưa thư.

Những năm này Kế Duyên không ở huyện Ninh An, cũng không rõ lá thư kia đã rớt đâu trên đường rồi. Còn nếu đã gửi đến thì có lẽ sẽ đặt ở nha môn, mà lúc Lục Sơn Quân hóa hình hắn cũng không quay lại huyện Ninh An.



"Nếu thời cuộc và tập tục không tốt, ba bốn mươi năm xác thực đủ để một số người phá nát một quốc gia thành tổ ong. Hoàng triều Thiên Bảo lập quốc được bốn trăm năm rồi nhỉ?"

Kế Duyên cảm thán hỏi một câu.

"Vâng, cũng đã lâu rồi. Trước kia ta cùng sư phụ đi một chuyến tới nước Thiên Bảo, chỉ cảm thấy khắp nơi đều tốt, khắp nơi đều hay. Chẳng qua, khi đó sư phụ ta cũng đã nói, nghe mấy chữ không thể hiểu hết về một Tri phủ Tri huyện, huy hoàng có khi cũng chỉ là biểu tượng mà thôi. Lúc ấy ta còn nhỏ nên không hiểu những thứ này, bây giờ nghĩ lại có lẽ sư phụ đã khám phá ra."

"Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa!"

Kế Duyên thì thầm một câu, có chút tò mò nên hỏi tiếp.

"Không biết lệnh sư còn ở trong chùa không?"

Tuệ Đồng hòa thượng đọc phật hiệu một tiếng.

"Thiện tai Đại Minh Vương Phật, sư phụ ta pháp danh Phúc Độ, ba mươi năm trước đã viên tịch rồi, hưởng thọ tám mươi sáu tuổi!"

Kế Duyên nhướng mày.

"Cao tăng như vậy mà chỉ có tám mươi sáu năm tuổi thọ ư? Phật môn Minh Vương không truyền tuệ pháp sao?"

"Sinh tử là số trời, Đại Lương tự của ta cũng không phải đạo trường chính thức của Phật Môn, ngay cả hóa thân của Minh Vương cũng không có. Tuy có một bộ phận tuệ pháp của Phật Minh Vương nhưng trừ phi có tiên đan thần dược tương trợ, nếu không cũng không phải ai cũng có thể tu hành. Sư phụ tinh thâm phật pháp vẫn không địch nổi số trời, nhưng chắc hẳn hồn có thể sẽ đi về nơi tọa hạ của Minh Vương."

Nói thẳng ra, người tinh thâm phật pháp tự nhiên tâm cảnh cũng sẽ cao diệu, nhưng thân linh khí không sinh diệu pháp thì thân thể cũng chẳng kháng nổi năm dài tháng rộng.

Kế Duyên lắc đầu, chắc hẳn hồn có thể sẽ đi về nơi tọa hạ của Minh Vương ư?

Phật môn không có hệ thống tiếp dẫn hoàn chỉnh như Âm Ti. Một lão hòa thượng bình thường viên tịch, trừ khi có hóa thân hoặc bản thể của Minh Vương, hoặc có cao tu Phật môn tiếp dẫn hồn phách đi, nếu không thì có khả năng vẫn phải vào Âm Ti.

Nhưng hôm nay Tuệ Đồng là người mang phật pháp, vẫn có thể hiểu vấn đề này một chút. Kế Duyên cũng không nên nói toạc ra.

"Đúng rồi đại sư, ngươi và Trưởng công chúa kia rốt cuộc là…?"

"Ai ôi!!! Kế tiên sinh, ngài đừng nói nữa. Lúc ngài tới đây chắc cũng nhìn thấy Trưởng công chúa rồi đúng không? Đừng nhìn nàng nhu nhược yếu đuối, thực ra rất có tâm tư. Nàng là tỷ tỷ của đương kim bệ hạ, toàn bộ thủ đô Đình Lương không ai dám trêu chọc. Cũng không hiểu sao nàng lại vừa ý hòa thượng như ta, ta ứng phó cũng mệt mỏi trong lòng!"

Chuyện quan trọng đều đã nói qua, hòa thượng Tuệ Đồng bắt đầu kể khổ.

Mà loại kể khổ này cũng chỉ có thể nói với Kế Duyên. Ở Đại Lương tự, thân phận của Tuệ Đồng đặc biệt, không có ai để gã trút bầu tâm sự. Tuy rằng rất nhiều tăng nhân nói với bên ngoài rằng vào thời khắc quy y cũng chính là cạo đi phiền não, nhưng bản thân hòa thượng cũng có phiền não đấy.

"Ha ha, xem ra Trưởng công chúa trẻ tuổi tao nhã, dáng người uyển chuyển, tướng mạo chắc hẳn cũng không kém, đại sư không nghĩ tới việc hoàn tục sao? Ta thấy ngươi phật pháp tuy sâu nhưng phật tính cũng không phải là một lão tăng thiền định, sao không thể suy nghĩ một chút đi!"

"Tiên sinh chớ nói đùa như vậy, Trưởng công chúa mà nghe được câu này có thể sẽ rất khủng khiếp đấy."

Nghe Kế Duyên nói, quầng sáng cao tăng quanh người hòa thượng Tuệ Đồng vơi đi hơn nửa. Dù biết rõ bên ngoài không có ai nhưng gã vẫn cẩn thận nhìn lại cửa ra vào, sau đó dở khóc dở cười nói.

"Đương kim bệ hạ còn đặc biệt hạ chỉ vì tỷ tỷ của mình, bảo ta một mình dạy Trưởng công chúa học kinh, nhưng nàng đâu có tới đây học kinh đâu..."

Kế Duyên nở nụ cười.

"Ha ha ha, nàng thèm khát thân thể của ngươi chứ gì?"

"Ách..."



Sắc mặt Tuệ Đồng cứng đờ. Tuy câu nói của Kế tiên sinh nghe cực kỳ không tự nhiên nhưng gã không biết phản bác như thế nào.

Đại Lương tự là quốc tự của Đình Lương, cùng triều đình Đình Lương liên lụy khá sâu. Dù Tuệ Đồng là hòa thượng có phật pháp chân chính, nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm với thánh chỉ của hoàng đế.

"Không nói nữa, không nói nữa. Kiếp đào hoa này cũng phải xem vào chính ngươi. Nói tới kiếp nạn, Kế mỗ biết một chuyện, đại sư có từng đề điểm một người tên là Triệu Long ở Đại Trinh không, pháp danh sau khi xuất gia là Giác Minh."

Tuệ Đồng nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.

"Tiểu tăng không nhớ có chuyện này."

"À, vậy pháp danh giống nhau nhưng lại là hòa thượng khác rồi..."

"Có pháp danh giống tiểu tăng ư?"

Tuệ Đồng nghi hoặc, tuy nhiên chữ "Tuệ" này quả thực được dùng khá nhiều trong chùa chiền.

"Đại sư cũng không cần quá lo lắng."

Kế Duyên khẽ cười, dùng pháp nhãn nhìn xuyên thấu qua tường gỗ trong phòng, nhìn về điện Minh Vương lớn nhất trong Đại Lương tự.

Nơi đó hương khói vờn quanh, phật khí tràn đầy, tiếng tụng kinh mơ hồ quanh quẩn không dứt.

"Ta nhớ chủ tôn của các ngươi chính là Phật ấn Minh Vương?"

"Đúng vậy, đúng là Phật ấn Minh Vương. Kế tiên sinh nhìn ra cái gì à?"

Tuệ Đồng biết rõ người trước mắt là một cao nhân có đạo hạnh cao tuyệt, sẽ không có chuyện bắn tên mà không trúng đích.

"Đại Lương tự các ngươi nỗ lực lâu như vậy, tượng Phật trong điện ngày ngày nghe kinh, lâu dần sẽ có hương hỏa nguyện lực. Hóa thân Minh Vương rốt cuộc cũng có chút diện mạo. Nghe nói thời điểm Minh Vương phân ra hóa thân, chân thân Minh Vương sẽ đích thân hạ pháp, không biết có phải vậy không?"

Kế Duyên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tuệ Đồng.

"Ách, cái này, tiểu tăng có tu vi và kiến thức nông cạn, không thể trả lời câu hỏi của tiên sinh được."

Một khi Đại Lương tự có hóa thân Minh Vương tọa trấn, mặc kệ hóa thân này có bao nhiêu Phật lực, Đại Lương tự cũng không còn là một ngôi chùa bình thường nữa, mà chính là đạo trường Phật môn chân chính, tương đương với một chỗ tu hành mới xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK