Biên: Tiểu Duyên
***
Người ta đã nói như vậy rồi, đương nhiên Kế Duyên cũng sẽ ra vẻ cực kỳ vui sướng, sau đó vội vàng nói cảm ơn.
“Thiết mỗ vô cùng cảm kích ý tốt của Vệ tiên sinh. Nếu có thể được xem thiên thư thì tất nhiên là không thể tốt hơn rồi!”
Những người còn lại nghe được một tin tốt lành như vậy thì cũng có chút không thể tin được. Nhưng rất nhanh bọn họ đã kịp phản ứng, ai nấy đều mừng như điên. Bọn họ không phải cũng mong đợi có thể được nhìn thấy thiên thư trong truyền thuyết này hay sao.
“Đa tạ Vệ Tứ gia đã hào phóng như vậy! “Đúng vậy, đa tạ Vệ tứ gia hào phóng.”
“Có thể nhìn thấy Vô Tự Thiên Thư thật sự là quá tốt!
Vệ Hành vô cùng rộng rãi cười nói.
“Ở trong trang, Vệ mỗ vẫn có chút quyền lợi này. Chư vị ở xa tới đều là khách, không cần đa lễ. Chẳng qua, hai quyển thiên thư này dù sao cũng là trọng bảo của Vệ thị ta, không thể nói xem là xem ngay được. Hay là như vậy đi, Thiết tiên sinh tạm thời ở lại trong trang của ta. Ngày mai đại ca ta trở về. Sau khi ta nói qua với đại ca, chậm nhất ngày mốt là có thể sắp xếp cho Thiết tiên sinh xem thử nhé.”
Nói xong, Vệ Hành cũng nói với đám người Giang Thông.
“Mấy vị hoặc là nhân vật có mặt mũi ở thành Lộc Bình, hoặc là có sản nghiệp ở trong thành nên Vệ mỗ sẽ không giữ mấy vị ở lại trong trang. Chỉ cần sáng sớm hôm sau, các vị lại đến bái phỏng là được.”
Đám người hai mặt nhìn nhau. Nếu Vệ tứ gia đã nói như vậy, bọn họ tất nhiên cũng không có dị nghị.
......
Vào buổi chiều, đám người Giang Thông đã xử lý xong mấy chuyện mà bọn họ vốn muốn bàn bạc với Vệ thị, nên cả đám cũng nhao nhao cáo từ rời đi. Còn Thiết Mạc do Kế Duyên biến thành được đích thân Vệ Hành tự mình dẫn đi thăm thú phong cảnh một vòng, và được sắp xếp ở lại trong một căn phòng tiếp đãi khách quý trong trang viên.
Trang viên Vệ thị là một khu đất có diện tích lớn, bên trong có thể nói là đã đạt tới mức độ một khu quần cư tự cung tự cấp. Vị trí của Kế Duyên không tính là trung tâm nhất, nhưng phong cảnh rất đẹp. Phía trước có sông nhỏ, cây cối, đường nhỏ quanh co; phía sau có đồng ruộng mênh mông rộng lớn. Chung quanh có rất nhiều ốc viện, nhưng bởi vì khách ở lại không nhiều lắm, cho nên phần lớn đều đang để trống. Chỉ là một số phòng ở vẫn có một ít hạ nhân, thuận tiện cung cấp vật dụng cần thiết cho khách khứa. Trong tầm mắt có thể nhìn thấy khói bếp ở xa xa, chắc hẳn là nơi sinh sống của những người trong Vệ thị.
Từ đầu đến cuối, biểu hiện của Vệ Hành đều cực kỳ khách khí, thật sự đã đối đãi với Thiết Mạc như một người bạn tốt vừa thấy đã thân quen.
Giờ phút này, sắc trời đã dần tối. Kế Duyên cũng đang rời khỏi bữa tiệc rượu mà Vệ Hành chiêu đãi hắn. Trên đường trở về nơi ở, nhìn màn đêm xám trắng lưu lại ở chân trời, nhìn khói bếp yên tĩnh phía xa xa, thoạt nhìn toàn bộ trang viên đều rất bình thường.
Hôm nay, khi Vệ Hành dẫn hắn đi dạo một vòng nơi này, Kế Duyên đã chú ý tới rất nhiều địa phương trong trang viên. Thực ra, sau khi Kế Duyên suy nghĩ kỹ hơn thì hắn đã hiểu rõ về bố cục trang viên Vệ thị. Hôm nay hắn đi đi lại lại, chủ yếu là muốn nhìn xem Vệ thị còn có bao nhiêu “người bình thường”.
Đáp án làm cho Kế Duyên cảm thấy thật đáng tiếc. Ngoại trừ một vài hạ nhân có thân phận tương đối thấp, những người khác - ngay cả một số quản sự khác họ - cũng đã dính phải loại khí tức này, có thể nói nhất định là “ăn” qua thịt người, mà những người này cũng không có khả năng không biết mình đã làm cái gì.
Kế Duyên nhìn thấy từng người trong Vệ thị, ai nấy đều lộ ra nụ cười hiền lành với hắn, đều kính nể võ công của hắn, đều nho nhã lễ độ, đều tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Mà càng như thế thì Kế Duyên lại càng thấy không rét mà run.
Kế Duyên tu hành đến nay, số yêu ma quỷ quái gặp qua khó có thể đong đếm được. Yêu ma quỷ quái bị tru sát dưới tay hắn cũng đếm không xuể. Nhưng số lần có thể mang đến cho hắn cảm giác này thực sự rất ít.
Nhưng giờ phút này, tâm tư Kế Duyên đã bình tĩnh lại, nhìn bếp khói xa xa thì thào tự nói.
“Thiên hạ nhộn nhịp đều vì lợi, mỗi ngày nhốn nháo cũng đều vì lợi...”
Rất nhiều người có thể vì danh vọng tài phú mà không từ thủ đoạn, mức độ cao thấp của thủ đoạn này đều phụ thuộc vào tài nguyên và nhận thức của bản thân. Như vậy, khi đạt được thủ đoạn ngoài nhận thức, có vài người sẽ sử dụng mà không chút do dự, có vài người sẽ do dự vật lộn rồi mới dùng. Nếu nhìn vào kết quả, bản chất cũng không khác nhau quá nhiều.
Thở dài một hơi, Kế Duyên lại trở về phòng. Hắn cảm thấy đêm nay Vệ gia không sẽ xuống tay với mình, dù sao Vệ Hiên vẫn chưa trở về.
Kết quả đến nửa đêm, Kế Duyên đang nằm trên giường thì mở mắt ra. Hình như hắn đã đánh giá quá cao sự kiên nhẫn của Vệ thị, hoặc đánh giá thấp tốc độ trở về của Vệ Hiên cùng với sự tham lam và quyết tâm của Vệ thị.
Bây giờ, Kế Duyên rõ ràng cảm giác được ở chung quanh căn phòng này đã có ít nhất mấy chục người vây quanh. Khí huyết người nào cũng tràn đầy, và phần lớn đều mang theo tà tính mờ mịt. Hơn nửa đêm như vậy, không có khả năng một đám người đến đây dạo chơi cùng nhau đấy chứ.
Lúc này ở bên ngoài sân, người dẫn đầu chính là Vệ Hiên vừa mới trở về. Nhưng quỷ dị chính là năm đó rõ ràng Vệ Hiên đã già, giờ phút này khuôn mặt lại trẻ hơn rất nhiều, thoạt nhìn nếu so với Vệ Minh thì giống huynh đệ nhiều hơn cha con, chỉ có sắc mặt là hơi tái nhợt.
“Gã Thiết Mạc có thể là Tiên Thiên cao thủ kia đang ở bên trong à?”
Đám người Vệ Hiên đứng ở sân nhỏ ngoài cửa chính. Người trước nhỏ giọng xác nhận một câu, Vệ Hành lập tức trả lời.
“Đúng vậy Đại ca, ta tự mình tiếp đãi hắn, tự mình an bài hắn ở nơi này. Trước khi đi ngủ còn có người nhìn thấy gã họ Thiết đứng ở ngoài phòng thưởng thức phong cảnh.”
“Cha, có cần dùng chút thủ đoạn ổn thỏa rồi động thủ không? Dù sao cũng là Tiên Thiên cao thủ.”
Vệ Hiên lắc đầu.
“Đối phương đạt cảnh giới Tiên Thiên, lại tu luyện Thiết Hình Công, ngoài miệng nói từng là cao thủ công môn ở Đại Trinh, nhưng hiện tại cũng chưa chắc đã thật sự lui xuống. Loại người này có kinh nghiệm giang hồ, thậm chí là khảo nghiệm chốn sa trường, một ít thủ đoạn không tới nơi tới chốn cũng vô dụng thôi.”
Vệ Hiên gọi mấy thủ đoạn không tới nơi tới chốn thực ra cũng chỉ là khói mê các loại.
Chỉ là lời này của Vệ Hiên vừa mới dứt, còn chưa ra lệnh sẽ động thủ như thế nào, phía trước cách đó mười mấy bước, cánh cửa lớn của gian phòng bỗng nhiên mở ra mà không hề có một tiếng kẽo kẹt. Tất cả mọi người ở bên ngoài đều nhìn về phía cửa phòng.
Thiết Mạc đứng trong phòng, nhìn xuyên qua cánh cửa ra bên ngoài, tầm mắt nhìn thẳng đám người Vệ Hiên.
“Bái kiến Vệ trang chủ. Chỉ là diện mạo trang chủ lại trẻ tuổi như vậy, thật sự khiến ta có chút kinh ngạc. Xem ra khi võ công cao đến một cảnh giới nhất định thì có thể phản phác quy chân đấy nhỉ...”
Vệ Hành thấy Thiết Mạc mở cửa, hơi kinh ngạc một chút, sau đó mỉm cười ôm quyền, vô cùng nhiệt tình nói.
“Quấy rầy Thiết tiên sinh nghỉ ngơi. Đại ca ta đã trở lại, đang muốn tới mời tiên sinh dời bước đi xem sách. Thật không dám giấu diếm, Vô Tự Thiên Thư chỉ có ban đêm mới có thể hiện ra văn tự.”
“Ồ? Vậy đám người Giang Thông chẳng phải là không được xem sao?”
Kế Duyên lại hỏi một câu mang theo ý trêu chọc.
“Ha ha ha ha... Vô Tự Thiên Thư của Vệ gia ta trân quý cỡ nào, há ai cũng có thể xem ư? Ban ngày chẳng qua là an ủi bọn họ một chút, trên thực tế cũng chỉ có Thiết tiên sinh đủ tư cách này!”
Vệ Hành còn đang khách sáo nói chuyện, Kế Duyên đã cảm thấy không còn thú vị nữa, trực tiếp nhìn về phía Vệ Hiên, nói.
“Vệ trang chủ, nếu các ngươi không động thủ thì trời sắp sáng rồi, ngày mai sẽ là một ngày nắng lớn đấy. Với trạng thái hiện tại của ngươi, có phải dưới ánh mặt trời thì không mở mắt ra được, cảm thấy đặc biệt khó chịu, đặc biệt chán ghét ban ngày đúng không?”
Vốn Vệ Hiên đang chuẩn bị lập tức ra tay, nhưng vừa nghe nói như vậy thì nhất thời tâm thần chấn động, sắc mặt hoảng sợ nhìn Thiết Mạc trước mặt.
“Thiết tiên sinh, ngươi... ngươi làm sao biết được?”
Sau khi nhìn thấy Vệ Hiên, Kế Duyên cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu rõ rồi. Lúc này, ánh mắt của hắn mang theo thương hại, nhưng cũng không đồng tình.
“Sắp bị luyện thành cương thi còn không tự biết, buồn cười chính là các ngươi còn chủ động giúp đỡ người ta luyện hóa bản thân mình, ha ha, cũng đúng, cũng đúng...”
Kế Duyên cười ra tiếng. Trong tiếng cười mang theo trào phúng làm Vệ thị nghe cực kỳ chói tai, cũng làm cho nội tâm đám người bao gồm cả Vệ Hiên vừa sợ hãi vừa phẫn nộ. Sợ hãi chính là chuyện luyện thi mà Kế Duyên nói ra, tức giận chính là thái độ lúc này của Kế Duyên, sau đó tức giận chiếm thế thượng phong.
“Họ Thiết kia, ngươi bị điên rồi, ở đây ăn nói bậy bạ!”
Vệ Hiên nổi giận lên tiếng, một giây sau liền đạp mạnh chân xuống đất, thân hình giống như quỷ mị, thế như sấm chớp, nhanh chóng tiếp cận trước cửa căn phòng. Một tay phải thành móng vuốt, xé rách không khí bóp về phía cổ của Kế Duyên. Loại bạo phát kinh khủng và tốc độ này căn bản làm cho người ta không kịp phản ứng, ngay cả thân hình trong mắt người ngoài cũng có vẻ mơ hồ.
Mà trong mắt Kế Duyên, cái gọi là “thế như sấm chớp” còn chẳng sánh bằng dùng chưởng quạt gió. Hắn lạnh lùng nhìn Vệ Hiên đang cấp tốc tiếp cận, nhìn biểu tình điên cuồng trên mặt cùng vẻ đỏ tươi sâu trong mắt gã. Người ngoài chỉ nhìn thấy Thiết Mạc tựa như phản ứng không kịp, đứng ngây ngốc tại chỗ, nhưng ngay sau đó.
“Bịch....”.
Thanh âm tựa như tiếng chùy đục lên tảng đá cứng vang lên, Vệ Hiên bay ngược ra ngoài với tốc độ còn nhanh hơn so với lúc xông tới....
“Ầm~” một tiếng, Vệ Hiên đập vỡ cửa chính của một tòa nhà đối diện, bay thẳng vào trong đó.
Kế Duyên thu hồi tay trái vừa xuất chưởng, tầm mắt đảo qua Vệ Hành đang kinh ngạc, rồi nhìn về phía Vệ Minh cũng đang sợ hãi.
“Là ai dạy cho các ngươi phương pháp hại người, thư văn ta lưu lại và Thiên Lục Thư chân chính ở đâu?”
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”
Những lời này do Vệ Hiên nói ra. Lúc này y đã một lần nữa lao ra khỏi phòng ốc bị hư hại đối diện, trên trán có dấu vết tụ huyết. Mà những người Vệ gia khác, bất luận có phản ứng kịp hay không, cũng đều nhìn chằm chằm Kế Duyên.
Kế Duyên cười cười. Nếu Vệ Hiên không phải là hắc thủ sau màn trong suy đoán thì hắn cũng không cần giấu giếm nữa. Chỉ thấy dưới ánh trăng, Thiết Mạc vốn được coi là cao nhân công môn Đại Trinh, thân hình dần dần biến hóa. Chỉ trong hơi thở, hắn đã hóa thành một thanh sam tiên sinh, sắc mặt lạnh nhạt, tóc mai rủ xuống trên vai, trên búi tóc tản mạn có cây trâm mặc ngọc, một thân áo dài màu xanh, tay áo rộng, đây chính là bản thân Kế Duyên.
“Ngươi nói ta là ai?”
Vừa nhìn thấy Kế Duyên, một ít cao tầng của Vệ gia lập tức nhớ ra phương là ai, trong lòng tự nhiên sinh ra một ý niệm duy nhất, chính là 'Chạy'.
“Bắt lấy hắn, bắt được người này có thể công lực đại tiến! Cùng nhau xông lên, tất cả đều xông lên!”
Vệ Hiên điên cuồng hét lớn, sau đó điên cuồng chạy ra ngoài. Thanh âm của y tựa như có ma lực. Rất nhiều đệ tử Vệ thị nghe vậy lập tức sắc mặt trở nên dữ tợn xông về phía Kế Duyên, ngay cả một vài người vốn muốn chạy trốn cũng như vậy. Chân chính chạy trốn chỉ có Vệ Hiên, Vệ Hành và không đến mười cao tầng của Vệ thị.
Trong đó duy nhất chỉ có Vệ Minh kiệt lực đè nén nỗi sợ hãi của mình. Vào thời khắc tâm tư chuyển biến nhanh chóng, y theo bản năng quỳ xuống đất.
“Xông lên!” “Bắt lấy người này!”
“Giết hắn đi! “Hút khô hắn!
Rất nhiều đệ tử Vệ thị cùng nhau nhào về phía Kế Duyên...
“Định...”
Chỉ một thanh âm nhàn nhạt vang lên, tất cả những người giương nanh múa vuốt đều đứng yên tại chỗ. Kế Duyên vung tay áo, một tờ giấy phù hình người bay ra, bên cạnh hắn có rất nhiều “mẫu hình người khác nhau” hóa thành một Kim Giáp lực sĩ khôi ngô.
“Tôn thượng!”
Lực sĩ hành lễ như bình thường, nhưng dư quang đã quét qua xung quanh.
“Bắt tất cả những người chạy trốn trở về; ngoại trừ Vệ Hiên ra, ngươi không cần phải quan tâm đến việc sống chết của những kẻ còn lại.”
“Lĩnh pháp chỉ!”
Trong nháy mắt tiếp theo sau khi Kim Giáp lực sĩ nói xong câu đó.
“Phanh...” một tiếng, mặt đất vỡ vụn, một đạo thân ảnh kéo ra kim ảnh cấp tốc đi xa.